Ý nghĩ này từ thời niên thiếu đã khắc sâu trong tim tôi rồi, cho dù tôi phát điên cũng muốn chiếm hữu em như thế, em bảo tôi làm sao buông tay?
Đến nỗi những thằng thèm khát em, tôi có rất nhiều thủ đoạn làm bọn nó biến mất trước mặt mình.
Bàng Huy hửm?
Nó không phải người đầu tiên, cũng không phải kẻ cuối cùng.
Nhưng mà Lương Thiếu Đông, khi nào em mới ngoảnh lại nhìn tôi chứ?
Chương 10
Edit: Thỏ
“Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”
Giọng Khương Tự nghẽn lại: “Tạm xa… Là ý gì?”
“Chúng ta cần thời gian để yên lặng, bình tĩnh rồi nói. Khương Tự, giờ em không muốn cãi nhau với anh.”
“Có phải em hối hận rồi không?” Khương Tự đau đớn nhìn tôi, môi bật thành tiếng. “Lương Thiếu Đông, có phải em hối hận khi ở bên anh?”
Tôi dằn lòng không nói, tôi sợ mình mở miệng sẽ không kìm được mà mắng hắn ngay. Sợ tôi nóng giận không lựa lời làm tổn thương hắn.
“Nói đi, em nói phải hay không… Phải hay không?”
“Anh muốn nghe cái gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản nhìn Khương Tự. “Nếu anh muốn nghe ‘ừ’, em có thể n…”
“Chát” một tiếng vang lên.
Tôi ngây ra, hồi lâu mới nhận ra Khương Tự vừa tát tôi một cái.
Nếu câu nói kia làm tim tôi lạnh lẽo, thì một tát này đủ khiến tôi giá buốt toàn thân. Tôi chật vật đứng im, cảm thấy muốn khóc.
Năm 18 tuổi thời còn trẻ trâu đánh lộn với du côn, bị đâm một dao vào đùi, máu chảy đầy đất tôi còn chưa khóc.
Khương Tự à anh đếch phải người đâu!
Tôi quay lưng bỏ đi.
Tôi nghe được phía sau vang lên tiếng kêu trầm khàn, đứt quãng của Khương Tự: “Đông Đông… Đông Đông…”
Tôi không ngoảnh lại.
Anh có thể giết tôi nhưng không thể làm nhục tôi. Lương Thiếu Đông này không hèn như vậy, anh tiếp tục ghét tôi đi!
“Đừng bỏ anh… Đông Đông…”
Tôi mềm lòng dừng bước.
Không nghe giọng hắn nữa.
Tôi dặn lòng sẽ không quay về, cho dù hắn quỳ xuống tôi cũng không quay về. Tôi phải dạy hắn một bài học, rằng khóc lóc tôi cũng không trở về.
Nhưng tôi quay đầu lại.
Tôi thấy Khương Tự ngã trên mặt đất, lặng im.
Chờ tôi phản ứng kịp lúc, tôi đã chạy đến bên cạnh hắn rồi. Sắc mặt Khương Tự tái mét, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm ngực đầy đau đớn.
Hắn… Sức khỏe kém… Thân thể hắn không tốt… Hắn bị bệnh tim!
Ngay lúc tôi không biết làm gì thì Lục Hổ đột nhiên xuất hiện. Y ôm người từ tay tôi đặt nằm trên đất, trầm giọng: “Nâng đầu cậu chủ, giữ đầu cậu ấy ngửa ra sau, không được nhúc nhích.”
Tôi nghe lời y chỉ dẫn mà đỡ đầu Khương Tự theo bản năng, Lục Hổ sờ mạch hắn, bắt đầu tiến hành ép tim ngoài lồng ngực. Y vừa làm vừa ra lệnh: “Gọi tên cậu chủ, gọi đến khi tỉnh dậy mới thôi.”
Tôi vội vàng kêu: “Khương Tự, Khương Tự…” Tiếng thét sau đó lại hóa thành ‘vợ ơi.’ Trán Lục Hổ đầy mồ hôi, ngay lúc y chuẩn bị hô hấp nhân tạo thì lồng ngực hắn đã phập phồng, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận.
Lục Hổ nhẹ nhàng thở hắt ra, y ngồi bệt trên đất.
Tôi cũng sợ quá mức, vẫn luôn miệng gọi ‘vợ ơi.’
Lục Hổ thản nhiên nói: “Đủ rồi, lau nước mắt đi.”
Tôi ngẩn người, đưa tay quệt ngang chỉ thấy toàn là nước mắt.
“Lên.”
Lục Hổ bế Khương Tự lên thật vững chắc, tiếp theo đưa hắn vào bệnh viện.