Bạn Trai Chuẩn 5 Sao

Chương 15-2: Anh sẽ luôn ở bên em! (2)



Sau khi dừng cuộc điện thoại với A Lâm, tôi gọi cho A Thành, nói chuyện thôn nhỏ nhận được sự chú ý và hỗ trợ. Nghe xong, A Thành không quá ngạc nhiên, như thể mọi thứ đã nằm trong dự định của anh từ lâu.

Tôi rất hiểu những nỗ lực mà anh ấy bỏ ra trong thời gian này: “Những bài viết của phía truyền thông, đều do anh sắp xếp phải không? Cảm ơn anh.”

Thế nhưng anh ấy chẳng thèm kể công: “Anh chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, hơn nữa anh cũng chỉ làm những điều anh muốn làm, anh không hẳn là vì muốn làm em cảm động, anh sống trong thôn suốt mấy tháng, họ là những con người chân chất bộc trực, anh cũng hi vọng cuộc sống của họ tốt đẹp hơn thôi.”

Thế nhưng càng tỏ ra như không có gì thì trong lòng tôi ngược lại càng cảm động, càng biết ơn. Vốn dĩ những chuyện khiến tôi cảm thấy khó khăn lúc ban đầu, khi có anh, mọi thứ dường như đều trở nên đơn giản hơn. Chính điều đó khiến tôi có thêm dũng khí để đối mặt với những chuyện khó khăn phức tạp khác.

Tôi nắm chặt mảnh giấy và chiếc chìa khóa A Lâm đưa lúc trước, ngưng một lát, cuối cùng lấy lại dũng khí: “Em muốn anh đi cùng em đến một nơi.”

Nhưng khi A Thành lái xe đưa tôi đến địa điểm viết trên giấy, cả tôi và anh điều bất ngờ, đó chỉ là một căn hộ nhỏ ở ngoại thành vô cùng bình thường.

Tôi cầm chìa khóa, cùng A Thành đi lên tầng được viết trong mảnh giấy. Đó là một căn phòng ở tầng ba. Bức tường trước cửa đã có vài vết nứt, nhưng bên ngoài rất sạch sẽ, nắm cửa cũng không vương chút bụi nào.

Tôi cầm chìa khóa, có chút do dự.

“Chìa khóa đưa cho anh, để anh mở, em theo anh nhé.”

Trên đường đến đây tôi đã kể cho A Thành nghe về lai lịch chiếc chìa khóa này, anh ấy cũng đã biết thân thế của tôi, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của tôi, anh liền đề nghị giúp một tay.

Trái tim tôi như nảy lên theo từng động tác tra chìa khóa, vặn tay nắm cửa.

Khi cửa mở ra, trong phòng vô cùng sạch sẽ, có thể thấy thường xuyên có người đến dọn dẹp

Tôi cùng A Thành vào trong.

“Ảnh.” A Thành đi phía trước tôi đột nhiên cất tiếng, sau đó anh ấy nhìn chăm chăm lên bức tường, lại thốt lên, “Trương Thái Phụng, bức ảnh.”

Tôi theo tiếng gọi của anh ấy mà ngẩng đầu, đập vào mắt là bức tường dán đầy ảnh. Nhìn xung quanh, các bức tường khác trong nhà đều như vậy, tôi lại gần, tỉ mỉ quan sát, đứa trẻ trong những bức ảnh ấy chính là tôi.

“Là em.” Tôi chỉ vào một bức ảnh đập vào mắt mình trước tiên, “Đây là em lúc mười ba tuổi vừa trở về thành phố! Lúc đó là lần đầu tiên em tắm xà phòng, lần đầu tiên sạch sẽ đến thế, mẹ còn mặc cho em một bộ váy công chúa rồi chụp tấm ảnh này.”

A Thành bước tới: “Đây là em thật sao? Gầy hơn bây giờ nhiều quá, vẻ mặt còn rất lo sợ nữa.”

A Thành nói xong liền men theo bức tường đi một vòng, sau đó đột nhiên trở nên hoạt bát, giọng điện cũng hứng thú: “Ây da, đây hình như là kho hình của em, em nhìn xem Trương Thái Phụng, thì ra lúc còn nhỏ em còn đi chỉnh răng! Em xem tấm này đi, đeo niềng răng, lúc cười còn mở miệng thật lớn, chẳng ý tứ gì cả. Còn tấm này, sau váy của em lấm đầy bùn đất, lại còn cười, thì ra thời nhỏ của em nghịch ngợm như vậy.

Tôi theo bước A Thành tiến lên phía trước, lòng hoang mang. Khắp nơi trong căn phòng này đều là ảnh của tôi, dưới mỗi bức ảnh còn ghi chú ngày tháng, bắt đầu từ năm tôi mười ba tuổi cho đến mấy ngày tôi ở thôn nhỏ gần đây. Đứa trẻ trong ảnh khi thì uất ức, lúc thì vui vẻ, cũng có lúc khóc, có lúc lại hoang mang, khi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào những tấm ảnh này, tôi cảm tưởng như đang chạm vào tuổi thơ của mình. Chiếc chìa khóa là của M, cũng chính là mẹ ruột tôi. Bà từng giao chiếc chìa khóa này cho tôi, có lẽ hi vọng một ngày nào đó tôi có thể mở cánh cửa này ra, nhìn thấy quá trình trưởng thành của mình qua những tấm ảnh này.

A Thành xem ảnh hồi lâu, thấy tôi ngây ra liền quay lại nắm lấy tay tôi.

“Trương Thái Phụng, chuyện này nếu không phải mẹ em mà là một người nào đó khác, có lẽ anh sẽ ghen tị chết mất, làm sao anh chịu nổi việc một kẻ ái mộ đáng sợ nào đó ngày đêm điên cuồng theo dõi chụp hình em.” Anh cười, “Nhìn những bức ảnh chụp trong quá khứ, em có thấy sợ vì bị người khác theo dõi không?”

Tôi lắc đầu: “Em không sợ. Chỉ là… chỉ là một lần nữa em ý thức được rằng, người mà xưa nay em cho rằng chưa bao giờ yêu thương, quan tâm em, hôm nay chợt nhận ra mỗi ngày trôi qua người đó luôn dõi theo em, một cảm giác không thật cho lắm,”

A Thành ôm lấy tôi rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn: “Sao lại không thật chứ, sau này mỗi ngày anh cũng sẽ dõi theo em, quan tâm, yêu thương em như vậy. Anh hi vọng em sẽ luôn được yêu thương, mặc kệ trước đây hay bây giờ mẹ đối xử với em như thế nào, anh vẫn hy vọng em mãi sống trong tình yêu thương, bởi vì chỉ khi được yêu, con người ta mới biết yêu thương người khác.”

“Khoan đã” Tôi rời khỏi vòng tay anh, đi về phía cửa sổ, cả căn phòng đều tràn ngập những bức ảnh, riêng chỗ khung cửa sổ đó lại đặt một quyển nhật ký.

Tôi bước tới mở nó ra.

A Thành thấy tôi lặng im đọc, anh tò mò: “Là gì vậy?”

Lồng ngực tôi thắt lại, lòng hoang mang: “Là nhật kí của mẹ em, chỉ viết về em thôi. Những điều bà chẳng thể nói được với em, tất cả đều viết vào đây.” Tôi chỉ xem một chút thôi nhưng trái tim đã run lên vì xúc động. Tôi chờ tình yêu của bà từ rất lâu rồi, ông trời lại trêu đùa tôi, chờ đến khi tôi bỏ cuộc mới đột ngột cho tôi biết, thì ra vốn dĩ tôi luôn được yêu thương, nhưng sự thực này lại chẳng hề khiế tôi vui vẻ, ngược lại, lòng càng thấy hụt hẫng. Có những thứ tình cảm một khi đã đi qua, ngay cả khi nó trở lại mạnh mẽ đến mức đủ để lấp đầy những khoảng trống trong quá khứ, nhưng thật khó để đón nhận. Cũng giống như việc có những người vào thời điểm cần thiết nhất nếu không xuất hiện thì mãi mãi cũng không cần phải xuất hiện nữa.

Tôi gấp cuốn nhật ký lại, không thể nào tiếp tục đọc nó nữa. Ý thức được tình yêu của mẹ dành cho mình luôn tồn tại từ trước đến nay, có lẽ đối với tôi, điều đó đã quá đủ. Tôi không còn là đứa con gái bé bỏng thơ dại, không còn dốc sức chứng minh để nhận được sự yêu thương từ cha mẹ, thậm chí tôi cũng không nghĩ đến việc hàn gắn mối quan hệ giữa mình và mẹ nữa.

Đời người quá dài, gặp gỡ một người ở đâu đó đều là duyên phận.

Tôi đặt cuốn nhật ký xuống, đưa mắt nhìn khắp căn phòng chứa đầy ký ức ấy một lần nữa. Tôi không biết khi đó mẹ đã mang tâm trạng gì khi đem từng bức ảnh lồng vào khung và treo khắp căn phòng này, tôi không biết bà đã có tâm trạng gì khi viết những dòng này trong nhật ký, nhưng giây phút này, những thắc mắc đó không còn quan trọng nữa. Mọi thứ đều đã có lời giải, nỗi ấm ức vì sự lạnh nhạt gần mười năm qua bà dành cho tôi, sớm đã không còn tồn tại.

Hòa giải với bà cũng chính là hòa giải với những ngày khốn khó trong quá khứ của tôi. Cố gắng sống thật tốt những ngày sắp tới có lẽ mới là câu trả lời tốt nhất của tôi dành cho bà.

Tôi nhìn A Thành khóa căn phòng này lại, một lần nữa khóa lại tất cả kí ức vào đó. Tôi không còn là đứa trẻ khao khát một ánh mắt quan tâm của cha mẹ. Ánh mắt của ai cũng không quan trọng nữa, điều đáng nói là, tôi vẫn là tôi, vẫn dùng cách của chính mình để sống một cuộc đời thật vui vẻ.

“Trương Thái Phụng, tối nay đi ăn món Tây nhé, anh đặt chỗ rồi.” Bên ngoài hơi lạnh, A Thành lấy khăn quấn vào cổ tôi, “Đi nào. Vui vẻ lên em.”

Tôi gật đầu.

Đó là một nhà hàng khá yên tĩnh, một nghệ sĩ piano đang dạo lên khúc nhạc du dương, tôi còn cho rằng đó cũng chỉ là một bữa tối bình thường, nhưng không ngờ A Thành còn chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn đến thế.

Sau khi ăn xong món chính, món tráng miệng được dọn lên, A Thành đột nhiên nhìn tôi: “Trương Thái Phụng, chờ anh một chút, anh có thứ này cho em.” Sau đó anh đứng dậy, tiến lại phía cây đàn mà nghệ sĩ piano nọ đang ngồi đàn, người nghệ sĩ nhìn anh rồi đứng lên nở nụ cười, nhường lại vị trí.

A Thành ngồi trước cây đàn, một nhân viên của nhà hàng giúp anh chỉnh micro.

Thử âm thanh của micro xong, A Thành quay lại cười với tôi.

“Hôm nay, tôi muốn đặt một bản nhạc mà tôi tự viết để tặng cho người con gái tôi yêu thương nhất. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi là một điều vô cùng kỳ diệu, lúc đó cô ấy hiểu lầm thân phận của tôi, nhưng thật may vì chúng tôi vẫn làm bạn với nhau. Mỗi một ngày ở bên cạnh cô ấy, mỗi con đường chúng tôi đi qua đều cho tôi cảm giác mới mẻ, tuyệt diệu. Cô ấy khiến một kẻ có cuộc sống xa hoa như tôi phải có những suy nghĩ sâu sắc hơn về cuộc sống. Tôi hi vọng cô ấy sẽ luôn được yêu thương, và tình yêu đó không phải là thứ phải cất giữ, giấu giếm. Tôi hi vọng cả thế giới biết được rằng tôi yêu cô ấy. Văn Học. Anh yêu em.”

Bốn phía chợt rộ lên tiếng vỗ tay cùng âm thanh đầy ngưỡng mộ của các thực khách có mặt ở nhà hàng.

Tôi nhìn về phía A Thành đang chăm chú vào những phím đàn đen trắng, nhận thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, khuôn mặt tôi bất giác nóng ran.

Tiếng nhạc du dương êm ái tựa như nước chảy mây trôi từ từ tuôn ra, âm thanh đơn giản thuần khiết đến thế, trong trẻo mạch lạc mà cũng chứa chan ấm áp, chẳng khác nào ánh mặt trời giữa mùa đông.

Bản nhạc ấy là viết cho hai chúng tôi, viết cho những ký ức của chúng tôi. Tôi nghiên đầu lắng nghe, A Thành chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi trao cho nhau nụ cười yêu thương.

Khúc nhạc kết thúc, A Thành đứng dậy cúi đầu cám ơn mọi người, trong tiếng vỗ tay vang dội, anh đi về phía tôi, tôi đang định đứng dậy đón thì anh ấn tôi trở lại vào ghế, sau đó nhìn sâu vào mắt tôi, anh quỳ xuống.

“Anh, không phải anh định cầu hôn đấy chứ?!” Tôi kinh ngạc.

A Thành cười láu lỉnh, lấy ra chiếc nhẫn.

“Đúng thế, anh chính là định cầu hôn, dù thế nào em cũng phải cho anh một danh phận chứ. Hơn nữa cũng coi như em cứu vớt chúng sinh đi, một người đàn ông như anh, em không thu phục về chẳng lẽ để anh đi hại cả xã hội? Phụ nữ thời nay vì anh mà tranh giành loạn lên, chẳng lẽ em không cân nhắc đến hậu quả bi thảm đó sao?”

Nói rồi A Thành trực tiếp đeo nhẫn vào ngón tay tôi: “Ừm, chúng ta vui vẻ quyết định như vậy đi, tranh thủ lúc anh còn nhiệt huyết dâng trào, lấn át lý trí, chúc mừng em đã chính thức vướng vào anh.”

Anh nâng bàn tay đeo nhẫn của tôi lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào mu bàn tay, sau đó anh đứng dậy xoay người ôm lấy tôi, nhìn mọi người xung quanh cười nói: “Cảm ơn mọi người! Tôi đã cầu hôn thành công rồi.”

Tôi hơi lo lắng: “Anh còn chưa hỏi em có đồng ý hay không mà?”

Xung quanh không ít người cũng thắc mắc: “Tại sao cô ấy chẳng tỏ chút biểu cảm vui sướng nào vậy?”

A Thành hắn giọng: “Cô ấy vì quá ngạc nhiên nên mới ngây ngốc ra vậy đó, bạn gái của tôi, à, không, vợ chưa cưới của tôi là thế đấy, mỗi khi gặp chuyện càng bất ngờ cô ấy càng bình tĩnh, có lẽ dây thần kinh cảm xúc hoạt động hơi chậm. Các vị nhìn cô ấy bây giờ lạnh lùng điềm đạm vậy thôi, nhưng trong lòng thực chất đang cực kỳ hạnh phúc! Cảm ơn mọi người đã chúc phúc cho chúng tôi nhé! Ha ha! Hôm nay đồ uống của mọi người tôi sẽ mời!”

Câu này vừa nói ra quả nhiên chẳng còn ai trêu chọc thêm nữa, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng chúng tôi.

Khi chúng tôi cùng ngồi xuống tiếp tục với món tráng miệng, A Thành lại rút ra một mảnh giấy nhỏ cùng cây bút, bắt đầu viết gì đó.

“Huh, đây là thái độ của anh sau khi cầu hôn em sao? Anh định làm việc bây giờ à?”

A Thành chẳng có chút phản ứng gì, thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Ầy, Trương Thái Phụng, em đợi một lát đi, anh soạn danh sách khách mời đến dự lễ cưới của chúng ta, em đừng chen ngang, để anh nghĩ xem mới cần mời những ai.” Nói rồi anh lại tiếp tục viết, rất thành tâm.

Lúc này ánh đèn trong phòng rất lung linh, tôi nhìn quanh, dường như mọi thứ đều trở nên đẹp hơn, bên cạnh có cặp vợ chồng lớn tuổi đang nắm tay nhau cười, cách đó không xa còn có một đứa bé đang bi bô tập nói, người mẹ trẻ đang cười với cha đứa trẻ. Còn người đàn ông tôi yêu, lúc này đây đang ngồi trước mặt tôi chăm chú viết danh sách khách mời đến đám cưới.

Tôi đột nhiên bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.