Lão sếp nghĩ tôi là đồ ăn hại không làm được việc gì, vậy nên trực tiếp mang ly rượu tới.
"Tạ tổng, tôi phải mời ngài một chén, lần này thuận lợi như vậy, sau khi bắt đầu khởi công cũng sẽ nhanh chóng được đăng lên nhật báo, ha ha, ngài đúng là tuổi trẻ tài cao..."
"Nhanh lên, Tiểu Lý và Tiểu Đường đâu rồi, chúng ta cùng nhau cảm ơn Tạ tổgn."
Tôi tránh không được, chỉ có thể cắn răng rồi rót một chén rượu đứng lên.
Tửu lượng của tôi không tốt, uống 1 ly cũng đủ để gục rồi.
Nhưng nếu tôi dám nói không uống, ngày mai chỉ cần thở thôi cũng sẽ thành thất nghiệp.
Tạ Sùng cười nhìn lão sếp "Vương tổng quá khen, lần này thuận lợi cũng là nhờ có anh."
Anh cầm ly rượu uống cạn, sau đó giơ đáy cốc cho chúng tôi xem.
Tôi cũng đành ngửa đầu uống hết một ly.
“Chén thứ hai này, cảm ơn..“
Lão sếp còn chưa nói xong, Tạ Sùng đã đè lại tay rót rượu của lão rồi cười.
"Vương tổng, thật xin lỗi, dạ dày tôi không tốt nên không uống được nữa, tiếp theo chúng ta lấy trà thay rượu đi."
Lão sếp sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu như bổ củi: "Đúng đúng đúng, ít rượu thì tốt, nhiều rượu hại thân. Uống trà cho khỏe mạnh, khỏe mạnh."
Tôi liếc mắt nhìn Tạ Sùng.
Tôi không nhớ anh có bệnh gì về dạ dày, anh có một cái dạ dày như sắt thép, chỉ cần là đồ mà người ăn được thì tuyệt đối không kiêng kỵ cái gì.
Nhưng cũng may là tôi không muốn uống.
Tôi không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bữa tiệc đã kết thúc.
Tạ Sùng thấy tôi đã say rượu nên đi tới đỡ tôi: “Anh đưa em về.”
Tôi đẩy anh ra và gào lên "Không, anh đừng tiễn tôi!"
Lão sếp lập tức chen vào: "Tiểu Đường, ui da, tửu lượng sao mà kém thế, con gái một mình buổi tối về nhà rất nguy hiểm, để Tạ tổng đưa cô về."
Tạ Sùng gật đầu với lão ấy và đỡ tôi ra khỏi nhà hàng.
Gió đêm đầu thu hơi lành lạnh, tôi lập tức rùng mình một cái.
Ngay sau lưng tôi đột nhiên ấm lên, tôi quay đầu lại nhìn, Tạ Sùng đã mặc áo khoác cho tôi.
Trên áo khoác của anh có mùi hương thảo mộc quen thuộc.
Tôi mơ màng nghĩ, hình như lọ nước hoa mà tôi tặng anh ngày trước cũng có mùi này.
Đã mấy năm rồi, tên đàn ông xấu xí ấy vẫn còn dùng chai nước hoa tôi tặng sao?
Tôi rất muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay lại không chút sức lực, chỉ có thể ấn vào ngực anh.
Tạ Sùng thấp giọng bật cười, lồ ng ngực có chút rung động, anh cúi người thì thầm vào tai tôi:
“Đang ở trên đường, lát nữa về rồi nhiệt tình như vậy nhé.”
Huhuhu thằng chóa!
Tôi mở to mắt nhìn anh nhét tôi vào trong xe.
Trong bóng tối, tôi cố sức để tránh xa Tạ Sùng, nhưng anh lại cương quyết ấn đầu tôi tựa vào vai anh.
Cùng một con người, cùng một hương thơm, cùng một tư thế.
Cách nhau hai năm nhưng cùng một khoảnh khắc, tôi nhất thời không thể phân biệt được hiện tại hay là quá khứ nữa.
Chiếc xe lặng lẽ tiến về phía trước, và ánh sáng mờ ảo không thể chiếu sáng không gian mập mờ của chúng tôi.
Một lúc lâu sau, Tạ Sùng đột nhiên nhẹ giọng "Đường Dĩnh, vì sao lại chia tay với anh?"
Tôi vẫn còn lại một tia lý trí, tôi hừ lạnh không nói câu gì.
Trầm mặc một hồi lâu, Tạ Sùng lại lên tiếng. Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng lại như đè nén một tia run rẩy mơ hồ.
"Anh không quan tâm em thích người khác, chúng ta làm lành được không?"
Tôi tựa vào vai anh rồi lắc đầu: "Không, không thể nào."