Thái độ của Tống Dương rất lạnh lùng, hắn không dài dòng: "Có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng ra đi. Tôi sẽ không tin mẹ nữa đâu. "
Tô Uyển Linh lấy tài liệu ra từ trong túi ném lên bàn phát ra tiếng bạch giòn tan.
"Mọi chuyện liên quan tới Quý Duyên Khanh ở bên Mỹ đấy, con tự xem đi." Tô Uyển Linh ngồi trên ghế sofa, dáng điệu rất đoan trang, "Giấy trắng mực đen đều rõ mười mươi cả. Mẹ chẳng bày trò gì hết. Cho dù là năm năm trước tụi con đã chia tay thì cũng là do lợi ích ép buộc. Đấy là cậu ta tự nguyện thôi."
May mà lúc trước bà còn có điều kiện, lại còn điều tra được tất cả mọi chuyện về Quý Duyên Khanh. Tuy ba tháng sau Tô Uyển Linh không rảnh mà lo chuyện bên Mỹ nữa, nhưng vì tiền thù lao quá hậu mà người bên đó lại theo dõi kỹ thêm mấy tháng.
Bây giờ những tài liệu này đã hoàn toàn hữu ích.
Tống Dương nhìn chằm chằm túi tài liệu trên bàn, chần chừ không động vào.
Tô Uyển Linh cười lạnh "Xem ra chính con cũng không tin tưởng Quý Duyên Khanh cho lắm. Sợ à?"
"Mẹ đừng có mà khích bác. Tôi hiểu rất rõ người tôi thương."
"Thế cậu ta có thương con không?" Tô Uyển Linh mỉm cười song cũng không giục Tống Dương xem hồ sơ. Bà biết Tống Dương sẽ xem. Trong lòng Tống Dương, Quý Duyên Khanh càng quan trọng bao nhiêu thì chuyện 5 năm trước càng như một cái dằm ghim trong lòng hắn, nếu không được rút ra thì mỗi lần chạm đến sẽ rất đau.
Tống Dương tin chắc Quý Duyên Khanh yêu hắn hơn bất kỳ ai.
Tô Uyển Linh nói xong thì im lặng ngồi trên sofa. Không khí trong phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. Một lúc sau, Tống Dương cũng kìm lòng không nổi nữa, bèn đặt ngón tay mình lên tập hồ sơ.
Bàn tay mở túi tài liệu của hắn đang run lên.
Ngày tháng bắt đầu ghi chép trong hồ sơ là tháng thứ tư Quý Duyên Khanh ra nước ngoài. Giấy tờ cũng đã ngả màu vàng, nhìn đã biết không phải làm giả. Dựa vào thời gian và địa điểm thì có chi tiết nhưng cũng không tuần tự cho lắm, còn có cả ảnh đính kèm.
Ảnh Simon đang ôm Quý Duyên Khanh trong phòng ở tầng 2, ảnh Simon kéo rèm cửa sổ còn Quý Duyên Khanh thì thấp thoáng đứng bên cạnh trông rất mờ ám, ảnh hai người lái xe tươi cười trên đường đến bệnh viện vào mùa đông, còn có cả ảnh Simon nâng nhẫn quỳ xuống cầu hôn Quý Duyên Khanh...
Toàn là Simon.
Tống Dương lật đến tấm cuối cùng thì nhìn thấy một tờ đơn xin nhập học. Bên cạnh tên của Quý Duyên Khanh rõ ràng ghi tên Simon Green.
"Con tưởng cậu ta bị mẹ ép đuổi đi ư?" Tô Uyển Linh cười lạnh lùng nói: "Hôm nay mẹ cũng mới biết thôi, Quý Duyên Khanh xin vào ngôi trường đó là có mục đích khác, chính là vì Simon Green trong ảnh ở tay của con, còn có Dương Bảo kia, con có biết bọn họ đến bệnh viện làm gì không?"
Tống Dương lật đến tài liệu của bệnh viện, vừa liếc qua cái đã thấy hai chữ mang thai hộ.
"Bệnh viện này có không ít người đồng tính đến mục đích tìm mang thai hộ." Ánh mắt của Tô Uyển Linh tỏa ra sự lạnh lùng nhìn về phía Tống Dương, "Dương Bảo kia sinh ra chưa đầy nửa tháng, Simon Green đã cầu hôn Quý Duyên Khanh, còn có công ty hợp doanh của bọn họ, mọi thứ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Tô Uyển Linh nói từng chữ từng câu: "Quý Duyên Khanh đã có ý định muốn chia tay với con từ lâu rồi, có thể mẹ cũng bị cậu ta lợi dụng, dùng tiền của nhà họ Tống đi yêu người đàn ông khác, Tống Dương, nếu ba con còn sống chắc chắn sẽ bị con làm tức chết mất, người đàn ông ghê gớm như vậy còn không tính là làm bẩn chỗ của ba con à!"
"Bà câm miệng!" Tống Dương nổi giận ném hết tài liệu cầm trong tay về phía Tô Uyển Linh, ánh mắt tàn bạo giá rét như muốn ăn thịt người, "Tôi không tin, mọi thứ bà nói tôi đều không tin, Quý Duyên Khanh không phải là người như vậy."
Tô Uyển Linh cầm túi xách của mình, mang vẻ thương hại nhìn về phía Tống Dương.
"Tin hay không tin chỉ trong lòng con mới biết, nếu như con thật sự tin tưởng Quý Duyên Khanh yêu con, sao lại xem đống tài liệu này?"
"Cút! Bà cút đi cho tôi! Tôi không tin bà! Cút!"
Tô Uyển Linh mở cửa ra, trông thấy Quý Duyên Khanh đứng ở bên ngoài thì nở nụ cười, nhưng lại trong ánh mắt lại hiện rõ sự châm biếm hệt như lần đầu tiên gặp mặt.
Trợ lý Hứa nghe thấy tiếng gào của ông chủ bên trong thì sợ tới mức tim run rẩy cả lên, anh ta đi làm tận 4 năm chưa từng thấy chủ tịch quạu đến phát điên đến như vậy, bộ dạng đúng là hơi khùng thật rồi.
Đừng nói trợ lý Hứa chưa từng chứng kiến, đến Quý Duyên Khanh cũng nào có thấy hắn như vậy bao giờ.
Cậu hơi lo lắng vội đẩy cửa bước vào.
Đôi mắt của Tống Dương đỏ bừng ác liệt nhìn về phía cửa, vừa thấy là cậu thì không che giấu được sự phẫn nộ và căm hận trong mắt, Quý Duyên Khanh hoảng sợ.
"Anh bị sao vậy?"
Tống Dương không nói gì, hận thù trong ánh mắt như đang xé nát Quý Duyên Khanh. Quý Duyên Khanh nhìn thấy đống tài liệu trên dưới đất bèn nhặt lên thấy ảnh của cậu và Simon, đúng là lúc cậu mang thai tự sa đoạ nghi ngờ mình là quái vật, cậu sợ ánh nắng, không dám đi ra khỏi phòng, sợ sệt trốn ở phía sau rèm cửa sổ kêu Simon kéo rèm cửa lại...
Góc chụp quá xa nên ảnh rất mờ.
"Tôi không biết Tô Uyển Linh đã nói gì với anh, mấy thứ này không phải như anh nghĩ." Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm vào ánh mắt đỏ bừng của Tống Dương, "Những lời tôi nói với Triệu Hiểu Hiểu đều là sự thật."
"Còn Dương Bảo thì sao?"
Quý Duyên Khanh run rẩy, đầu ngón tay cũng rét run, cậu nhìn về phía Tống Dương.
"Hôm nay tôi muốn nói cho anh biết, Dương Bảo là tôi sinh ra, là người đàn ông như tôi sinh ra, còn anh là một người cha khác của thằng bé."
Quý Duyên Khanh căng thẳng nhìn về phía Tống Dương, ngón tay gãi rách da cũng không biết, cậu sợ Tống Dương ghét bỏ cậu.
"Ha! Quý Duyên Khanh ơi! Quý Duyên Khanh! "Tống Dương cười ha ha hai lần, sau đó quay đầu lạnh lùng đến gần cậu: "Chuyện đàn ông mang thai sinh con này, cậu nghĩ tôi sẽ tin à? Lúc tôi cho vào trong cậu có thấy cơ thể của cậu có thêm thứ gì đâu! Cho đến bây giờ cậu thà thừa nhận mình là một con quái vật cũng không chịu nói sự thật cho tôi."
"Quái vật?" Quý Duyên Khanh lùi lại một bước, mặt không còn chút máu nào.
Tống Dương thấy cái điệu bộ này của Quý Duyên Khanh thì càng thấy phiền não ghê tởm, "Quý Duyên Khanh, cậu đừng có ra vẻ cao sang nữa, cậu nghĩ rằng bộ dạng này của cậu bây giờ sẽ làm tôi thấy thương xót ư? Tôi nhìn cậu chỉ cảm thấy ghê gớm, lúc trước sao lại lên giường với cậu được cơ chứ!"
"Tống Dương!" Quý Duyên Khanh cắn chặt môi, cố ép nước mắt của mình chảy ngược trở về, cậu đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Tống Dương, "Anh có tin tôi không?"
Trong mắt Tống Dương hiện lên sự đau khổ đấu tranh, cuối cùng chỉ hóa thành vẻ lạnh nhạt.
"Cậu bảo tôi làm sao tin cậu nữa đây?" Trong mắt Tống Dương chứa đầy sự mỉa mai, "Tin cậu là đồ quái vật? Tin cậu không phải vì tiền mà bỏ rơi tôi sao? Tin cậu không phát sinh quan hệ gì với gã màu tóc khác thường nước ngoài đó sao? "
1
Mỗi một câu nói và mỗi một ánh mắt của Tống Dương giống như dao cắt qua khiến trái tim Quý Duyên Khanh tứa máu, cậu sợ nhất là thẳng thắn với Tống Dương rằng cậu biết sinh con, cậu sợ Tống Dương sẽ ghét bỏ cậu, nhưng vì muốn gỡ bỏ hiểu lầm để ở chung với Tống Dương mà cậu đã lấy hết sức lực mới có thể nói ra hết, đổi lại là một câu đồ quái vật.
Một thứ quái vật thấp hèn biết sinh con.
Trên mặt Quý Duyên Khanh vẫn duy trì sự tôn nghiêm cho bản thân, sống lưng băng, cậu cảm thấy lúc trước mình rất mặt dày ở lại Bắc Kinh đều là sai lầm, giờ đây cậu hối hận khôn xiết chỉ muốn trở lại Mỹ ngay lập tức, không bao giờ được trở về nữa.
Không bao giờ.
Khoảnh khắc xoay người bước di, trái tim của Quý Duyên Khanh thật sự đã chết, cậu không khống chế được bản thân nỗi nữa, chờ ra khỏi tòa nhà Tống thị, cậu sờ lên trên mặt thì đã tràn đầy nước mắt.
Cậu chẳng nhớ mình đã quay về khu chung cư lấy giấy tờ tùy thân như thế nào. Quý Duyên Khanh mang bộ mặt tái nhợt đến nhà trẻ đón Dương Bảo đang chơi đùa vui vẻ, Dương Bảo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hồng của ba mà ngây người ra, nhóc con dùng bàn tay bụ bẫm lau mắt giúp Quý Duyên Khanh: "Ba ơi, ba bị làm sao vậy? Ai ăn hiếp ba? "
Quý Duyên Khanh ôm chặt Dương Bảo, không nói lời nào mà nhanh chóng bắt xe dọc đường.
"Đi ra sân bay."
Dương Bảo tựa như cảm nhận được ba đau lòng, nhóc con ngoan ngoãn ngồi một bên, một lát sau cậu nhóc cũng không kiềm được, khuôn mặt mũm mĩm chảy đầy nước mắt, "Ba ơi ba ơi..."
Cậu nhóc không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn ba buồn bã và đau lòng thì nhóc cũng rất buồn.
Trong lòng Tống Dương lập tức trào dâng sự hối hận điên cuồng sau khi Quý Duyên Khanh rời đi, hắn hận bản thân mình đã bị Quý Duyên Khanh chơi cho một vố mà giờ lại còn luyến tiếc không nỡ thả Quý Duyên Khanh đi, thế nhưng vừa nghĩ đến bóng lưng đoạn tuyệt cùng với đôi mắt đỏ ửng của Quý Duyên Khanh vào lúc cuối là hắn lại không khống chế được.
Hắn hung hăng đập phá toàn bộ văn phòng rồi đứng đờ ra tại chỗ, cả văn phòng trống rỗng, dưới chân là tài liệu rải đầy ra, phía trên là khuôn mặt mờ nhạt của Quý Duyên Khanh.
Tống Dương không nhịn được nữa.
Mẹ nó Simon gì, quá khứ, con cái gì chứ, hắn chỉ biết mình không thể rời xa được Quý Duyên Khanh, chỉ cần Quý Duyên Khanh quay lại, chỉ cần Quý Duyên Khanh còn bằng lòng yêu hắn thì bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể mặc kệ không cần nữa.
Tống Dương cầm chìa khóa lao ra khỏi văn phòng, vội vàng đuổi theo điên cuồng.
Thuộc hạ luôn theo dõi Quý Duyên Khanh báo cáo, Quý Duyên Khanh đã rời khỏi chung cư đang trên đường đi đến sân bay.
5 năm trước và khoảnh khắc này giống như trùng hợp lại.
Tống Dương không phân biệt được mình đang đuổi theo Quý Duyên Khanh của 5 năm trước hay là hiện tại, tốc độ xe của hắn phóng nhanh như bay, liên tục vượt mấy cây đèn đỏ, Tống Dương đỏ mắt gọi điện thoại cho Quý Duyên Khanh.
Khanh Khanh, những gì anh nói đều không phải thật đâu.
Khanh Khanh, đừng rời xa anh, đừng bỏ rơi anh như 5 năm trước.
Khanh Khanh, cho dù em có con hay không anh cũng không quan tâm.
Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?
...
Đập vào mắt là biển số xe quen thuộc, Tống Dương biết người đang ngồi phía trên là Quý Duyên Khanh, hắn đạp chân ga đến cùng, nhưng đối phương cũng đang tăng tốc.
Quý Duyên Khanh không muốn gặp hắn nữa.
Hai mắt Tống Dương đỏ ké, giống như trở về ngày này của 5 năm trước, hắn cũng lái xe, điện thoại của Quý Duyên Khanh cũng vẫn không liên lạc được....
Một trận hoảng hốt.
Nếu hắn không có cách nào ở chung với Quý Duyên Khanh được, hắn thà chết cùng với Quý Duyên Khanh.
Suy nghĩ này chẳng khác gì cỏ dại điên cuồng sinh sôi, trong đầu Tống Dương đều hiện lên ý nghĩ nếu cùng chết thì bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Xe lao thẳng về phía trước, trong khoảnh khắc sắp va chạm thì hắn chợt tỉnh táo lại.
Hắn không nỡ để Quý Duyên Khanh chết cùng mình.
Như vậy Quý Duyên Khanh sẽ đau lắm.
Phanh lại!
Phanh dưới chân không nhạy, trong tích tắc, Tống Dương bẻ lái đâm thẳng vào dải cây xanh ven đường, xe lật nhào trên không, bởi vì trên đà tốc độ cao nên tông thẳng vào đuôi xe taxi phía trước làm chiếc taxi mất lái lao vào gốc cây.
Khoảnh khắc này.
Tống Dương ngồi trong xe, trời đất xoay tròn, giống như quay trở về 5 năm trước.
Hắn nhìn chiếc xe phía trước,như thể đang nhìn Quý Duyên Khanh thông qua lớp cửa kính.