Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 17



Edit: Mộc Tử Đằng

Vào buổi sáng hôm nay, Thẩm Lạc Dương thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, kết quả vừa mới mở cửa ra thì thấy Hứa Kiều đang đứng dựa vào bên cạnh cửa cầu thang.

Vừa thấy anh đi ra cô lập tức đứng thẳng người, sau đó cười cười đi đến phía anh.

"Chào huấn luyện viên Thẩm, thật trùng hợp." Hứa Kiều tươi cười như hoa nhìn anh.

Thâm Lạc Dương nhíu mày.

Trùng hợp?

Tại sao anh lại cảm thấy cô là đang cố tình đứng đây đợi anh chứ.

"Huấn luyện viên Thẩm định đi chạy bộ sao?" Cô hỏi.

"Ừ, cô cũng đi chạy bộ?" Anh nhìn cô một cái, hỏi ngược lại.

Cô đang mặc một bộ đồ thể thao màu xanh dương, trang điểm tinh xảo, ngay cả tóc đều được cột lên cao, từ trên xuống dưới, mặc kệ là xem từ hướng nào cũng giống như đang cố ý ăn mặc thật đẹp, cái bộ dạng này của cô xác định là đi chạy bộ hay đi thi sắc đẹp đây?

Hứa Kiều nở nụ cười tự nhận là ngọt ngào nhất, "Tôi vẫn luôn chạy bộ mỗi sáng mà."

Thẩm Lạc Dương nhướng mày, không nói gì, xoay người đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu.

Hứa Kiều cũng theo sát phía sau.

"Cô chạy bộ à, sao tôi chưa từng thấy?"

Bước chân Hứa Kiều hơi cứng lại.

"À...... Cái này sao......"

Biểu tình Hứa Kiều có chút rối rắm, cái này cô phải trả lời thế nào đây, cô là kiểu người mà mặt trời lên cao đến mông mới tỉnh, có đôi khi lười đến bữa sáng cũng không thèm ăn, càng đừng nói đến việc chạy bộ.

Thế nhưng không chờ Hứa Kiều nghĩ kỹ lời kịch trong đầu thì Thẩm Lạc Dương đã bắt đầu chạy rồi.

Hứa Kiều chạy nhanh đuổi theo, cô chạy ở bên cạnh người Thẩm Lạc Dương.

Nhưng cô lại phát hiện, cô phải chạy nhanh hơn mới có thể cùng Thẩm Lạc Dương sóng vai, tốc độ chạy của anh không nhanh nhưng chân của anh rất dài cho nên bước đi lớn, chạy được vài vòng hơi thở Thẩm Lạc Dương vẫn như cũ không hề thay đổi một chút nào, còn Hứa Kiều đã sớm thở hồng hộc, trên trán đầy mồ hôi, ngay cả tóc cũng bị thấm ướt.

Lại chạy một vòng nữa, Hứa Kiều thật sự chịu đựng không nổi nữa rồi, tay cô chống trên đầu gối nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu thở hổn hển nhìn Thẩm Lạc Dương.

Thẩm Lạc Dương cũng không chờ cô mà tiếp tục chạy về phía trước.

"Huấn luyện viên Thẩm, anh chạy từ từ thôi đợi tôi với."

Cô không cam lòng nhìn Thẩm Lạc Dương chạy xa, vì thế chỉ nghỉ ngơi một chút liền chạy đuổi theo, vừa chạy vừa thở dốc.

Thẩm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn hai má ửng hồng của Hứa Kiều, cô đang thở dốc không ngừng, nói: "Đây là dáng vẻ thường xuyên chạy bộ đó à?"

"Đúng...... Đúng vậy...... Không tin sao, chỉ là ngày thường tôi không có chạy...... Nhanh như vậy......" Hứa Kiều một bên chạy, một bên trả lời.

Cuối cùng Hứa Kiều cũng chịu không nổi nữa chạy chậm lại.

"Không được, không được, anh cứ chạy đi, tôi chờ anh ở đây."

Hứa Kiều chạy về phía cái ghế trong đình nghỉ chân, cô vô lực ngồi lên, thở hòng hộc như một con cá mất nước, Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, khóe miệng hơi run rẩy một chút nhưng lại không nói gì, sau đó chạy đi tiếp.

Hứa Kiều nhìn bóng dáng chạy đi của anh không khỏi có chút cảm thán, vì sao cũng là con người mà lại có chênh lệch lớn đến như vậy chứ, cô chạy đến mệt như chó còn anh vẫn mang bộ dáng vân đạm phong khinh chạy không nhanh không chậm, ngay cả hô hấp đều là bình bình ổn ổn.

Tay cô vén lại tóc chợt phát hiện tóc cô đã bị mồ hôi thấm ướt hết cả rồi, dính bết lại với nhau, điều này làm cho cô cảm thấy cực kỳ không thoái mái.

Nhưng mà khó có được một ngày thức sớm như vậy nhất định phải chụp một tấm đăng lên Weibo mới được.

Vì thế cô lấy di động ra, sau khi làm xong tư thế, mở phần mềm chụp ảnh ra chuẩn bị chụp một tấm ảnh mỹ nhân buổi sáng thật đẹp rồi đăng lên cho fans xem.

Nhưng khi cô mở camera trước ra nhìn chính mình trong điện thoại ngay lập tức cô chỉ muốn chửi thề một câu!

Soi bằng điện thoại cô thấy mascara bị lem ra làm cho xung quanh mắt cô đều một màu đen!

Đệt!

Lúc mua cái Mascara này không phải bà chủ cửa hàng nói là không thấm nước sao, không thấm nước đó!

Cái bộ dáng như quỷ này mà bảo là không thấm nước cái quái gì, hiện tại cô hận không thể lau sạch hết cái mặt mình!

Một lát sau, cô đột nhiên nhớ tới vào thời điểm Thẩm Lạc Dương chạy đi đã nhìn cô đầy ý vị thâm tường......

Ngay lập tức Hứa Kiều giận đến mức đấm ngực dậm chân, chuyện như vầy thật mất mặt mà, ném cô tới Thái Bình Dương luôn cho rồi!

Cô như thế này thì làm sao dám gặp Thẩm Lạc Dương nữa chứ, chẳng lẽ định làm một con gấu trúc cùng nhau trở về? Cho nên cô mở WeChat ra gửi cho Thẩm Lạc Dương một tin nhắn nói có chút không thoải mái nên đi về trước.

Làm xong cô đành đứng dậy, dùng tay che lại đôi mắt, tay hơi hé hé ra để thấy được đường đi, vội vã chạy nhanh về nhà.

Chạy được nửa đường Thẩm Lạc Dương đột nhiên cảm giác được di động trong túi run lên một chút, sau đó vừa chạy, vừa lấy di động ra nhìn thoáng qua.

【 Kiều Mạch 】: Tôi đi về trước...... Đột nhiên có chút không thoải mái...... anh cứ tiếp tục chạy đi......

Sau khi xem xong, mặt anh vô biểu cảm nhét lại di động vào túi, sau đó tiếp tục chạy bộ.

Hứa Kiều dọc theo đường đi đều phải lén lút, rốt cuộc cũng đến cửa nhà. Lúc về đến nhà, cô mới yên tâm bỏ tay xuống rồi trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh.

Cô một bên tháo trang sức, một bên căm giận bà chủ bán mỹ phẩm! Cô phải đòi lại tiền! Đòi lại tiền!

- ----------------------------------------

Gần đây Thẩm Lạc Dương phát hiện một chuyện rất kỳ quái, đó là cô gái sống trên nhà anh lại vô cùng ân cần với mình.

Suốt ngày nhắn tin WeChat cho anh với vài đề tài thiếu dinh dưỡng như:

【 Kiều Mạch 】: Huấn luyện viên Thẩm, anh ăn cơm chưa?

【 Kiều Mạch 】: Huấn luyện viên Thẩm, anh tan làm chưa?

【 Kiều Mạch 】: Huấn luyện viên Thẩm, anh có rảnh không?

..................

Lúc đầu anh còn có chút lễ phép trả lời lại nhưng càng về sau lại phát hiện anh mà trả lời thì cô sẽ tiếp tục nói một đống đề tài vô vị, vì thế anh dứt khoát xem vài lần rồi cũng không thèm để ý đến.

Hứa Kiều ngồi trên ghế, di động thì đặt trên bàn, tay đang chóng trên mặt, đôi mắt không chớp nhìn vào di động.

Cô cứ nhìn điện thoại di động như vậy khoảng mười phút.

Rốt cuộc người ngồi đối diện cô cũng tức giận.

"Cậu bảo tớ đến là ngắm cậu ngồi ngốc ở đây à?" Đàm đinh đang nói.

"Anh ấy còn chưa trả lời tin nhắn của tớ." Cô cũng không ngẩng đầu lên chỉ lẩm bẩm nói.

Đàm đinh đang lập tức liền nắm giữ trọng điểm trong lời nói của cô. Cô ấy liền nghiên hơn nửa người qua.

"Ai? Ai không trả lời lại tin nhắn của cậu hả?"

"Là Thẩm Lạc Dương."

Trong nháy mắt Đàm đinh đang mở to hai mắt, Hứa Kiều ngồi đây nhìn di động một hồi lâu với dáng vẻ u buồn kia là vì Thẩm Lạc Dương không trả lời tin nhắn.

Đột nhiên cô ấy liên tưởng đến chuyện gì đó.

"Này, Kiều Mạch, cậu không phải là......"

Hứa Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Cậu nói xem vì sao anh ấy không trả lời lại, không lẽ là không nhìn thấy à?"

Đàm đinh đang đỡ trán một cái.

Thật là không cần nói gì nhiều, nhìn cái dáng vẻ này cô ấy đã biết rồi.

"Tớ nói này, lúc trước cậu không phải còn muốn đối đầu với anh ta sao, mà bây giờ cậu đối xử với anh ta đã thay đổi 180 độ như vậy?"

Đàm đinh đang nghi hoặc nhìn cô, bởi vì cô ấy biết, biểu cảm của Hứa Kiều như thế này không phải là khinh thường người ta, hơn nữa cô ấy từng nói tình cảm thà gắp cũng không ẩu mà, sao có thể lại đối xử khác với người ta nhanh như vậy.

Hứa Kiều trầm mặc một hồi, sau đó dẹp điện thoại di động vào túi.

Đàm đinh đang nhìn dáng vẻ này của cô liền biết cô có chuyện muốn nói.

"Tớ cùng cậu nói chuyện xưa đi."

"Chuyện xưa, được đó, tớ thích nhất nghe chuyện xưa." Đàm đinh đang gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

- -----------------------------------------------

"Cậu cũng không chịu nói với tớ cô gái trên xe lửa đó chính là cậu, mà người đã cứu cậu là Thẩm Lạc Dương ư?" Đàm đing đang miệng há to.

Hứa Kiều không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Đàm đinh đang quen biết Hứa Kiều nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe cô nói qua chuyện này, cô ấy nhìn thoáng qua Hứa Kiều, có chút không thể tin được, cô vậy mà lại gặp tình cảnh kinh khủng như vậy, lúc ấy Hứa Kiều đã có bao nhiêu sợ hãi chứ.

Hứa Kiều thấy Đàm đinh đang trầm mặc, nhanh chóng liền đoán được cô ấy đang nghĩ cái gì.

Cô cảm thấy không sao cả chỉ cười cười.

"Cậu làm sao vậy không phải hiện tại tớ vẫn còn nguyên vẹn ngồi trước mặt cậu à, mau thu hồi biểu tình như Lâm muội muội* của cậu lại đi, chú ý, cậu là người mẫu chứ không phải diễn viên."

(*Lâm muội muội: là nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng. Nhắc đến nhân vật này sẽ nghĩ ngay đến cảm giác ai oán..)

Đàm đinh đang còn có chút u buồn khổ sở nhưng sau khi nghe lời này của Hứa Kiều thì ngay lập tức chút u buồn khổ sở đó cũng biến mất vào hư không.

Cô ấy bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hứa Kiều, Hứa Kiều còn nhìn về phía cô ấy mà cười một cách không tim không phổi.

"Đúng rồi, cậu cảm thấy người như Thẩm Lạc Dương sẽ thích cô gái như thế nào?"

Đàm đinh đang một tay nâng má, nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

"Dù sao khẳng định cũng không phải là tính cách giống như cậu bây giờ?"

Hứa Kiều tỏ vẻ ghét bỏ.

"Chẳng lẽ cậu không phát hiện sao, Thẩm Lạc Dương nói chuyện với cậu bằng giọng điệu tốt lắm à, anh ta có bao giờ nhẹ giọng dịu dàng với cậu chưa?"

Đàm đinh đang như đang hỏi khó Hứa Kiều.

Giống như lời cô ấy nói, thật đúng là có vài phần hợp lý.

"Vậy cậu nói xem hiện tại tớ phải làm sao bây giờ?"

"Tớ cảm thấy người như Thẩm Lạc Dương, tuổi trẻ thì trong quân đội tối ngày lăn lê bò lết, sau khi xuất ngũ lại ở cùng với những người lính xuất ngũ khác, có lẽ sẽ thích một cô gái tương đối đáng yêu, một cô gái điềm đạm nho nhã."

"Không thể nào?"

"Như thế nào là không thể nào, cậu chưa từng nghe qua câu "lấy nhu thắng cương" sao, mà Thẩm Lạc Dương chính là người như vậy, cậu muốn nắm chặt anh ta thì không phải dùng "nhu" sao."

Hứa Kiều nhất thời không nói gì, nhưng cô lại cảm thấy những lời Đàm đinh đang nói rất có đạo lý.

Đàm đinh đang thấy bộ dáng nghiêm túc của Hứa Kiều không khỏi lo lắng hỏi cô: "Tớ nói vậy chỉ là để cậu hiểu rõ ràng hơn thôi, cậu hiên tại là vừa ý Thẩm Lạc Dương bởi vì anh ta là ân nhân cứu mạng của cậu sao?"

"Tớ cũng không biết nói sao nữa, đôi khi tớ cảm thấy Thẩm Lạc Dương cùng người đó là hai người nhưng mà thực tế thì hai người đó chẳng phải là cùng một người à."

"Cái này tớ cũng không biết phải nói thế nào với cậu nữa. Rốt cuộc một người sống trong trí nhớ 7, 8 năm, đột nhiên một ngày đẹp trời xuất hiện trước mặt cậu, mâu thuẫn của cậu quá lớn, bọn họ rõ ràng là một người nhưng hiện tại cậu lại phát hiện người trong trí nhớ với người hiện tại không hề giống nhau tí nào."

Hứa Kiều gục đầu xuống, cau mày.

"Vì vậy cậu phải hiểu rõ ràng, người cậu thích là người lưu lại trong trí nhớ còn người hiện tại luôn làm cậu cảm thấy tức giận, bị giày vò nhìn thế nào cũng không vừa mắt anh ta."

Buổi chiều, Hứa Kiều lái xe vào bãi đỗ của tiểu khu, sau đó đi ra vừa đi vừa nghĩ đến lời nói hôm nay của Đàm đinh đang.

Cô không thể không thừa nhận, Đàm đinh đang nói đúng lời trong lòng cô, cô cần phải làm rõ những cái này mới có thể thông suốt mọi thứ được.

Nhưng mà cô suy nghĩ một hồi trong đầu vẫn là một đống đặt quánh như hồ, cô thực sự không rõ tình cảm của mình dành cho Thẩm Lạc Dương là gì, nhưng là cô biết, sau khi biết Thẩm Lạc Dương là người đã cứu cô trên xe lửa 8 năm trước cảm giác cô đối với anh đã thay đổi ngay từ lúc ấy như người chết đuối đột nhiên vớ được nhành cây.

Khi lơ đãng ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi đằng trước.

Là Thẩm Lạc Dương.

"Huấn luyện viên Thẩm?" Cô gọi anh từ sau lưng.

Nhưng mà Thẩm Lạc Dương hình như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi về phía trước.

"Thẩm Lạc Dương!" Vì thế cô tăng lớn âm lượng lên, gọi cả họ lẫn tên anh.

- ----------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.