Lục Chi Ưu một tay đỡ eo Hứa Kiều, một tay mở cửa xe, sau đó dùng sức nhét Hứa Kiều vào trong.
"Mệt muốn chết."
Hứa Kiều bị Lục Chi Ưu trực tiếp nhét vào trong xe, thuận thế liền ngã lên ghế sau, Lục Chi Ưu cũng ngồi vào theo, cô ấy nhìn Hứa Kiều đang kéo cái đệm của ghế ngồi, có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy duỗi tay bắt lấy tay Hứa Kiều, "An phận chút nào."
Hứa Kiều lại dùng sức hất tay cô ấy ra, "Tại sao phải an phận... Tớ cố tình không..."
Lục Chi Ưu không khỏi đỡ trán, cô ấy đã tạo nghiệt gì, mà lại có bạn thân là Hứa Kiều chứ, nhưng cô ấy cũng đã quên một điều, đó là hai người sở dĩ có thể thành bạn thân thực chất cũng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lúc cô ấy uống say so với Hứa Kiều chỉ có hơn chứ không kém.
"Thẩm đại ca, hôm nay ngại quá, trời đã tối rồi mà còn phiền anh đến đón bọn em." Lục Chi Ưu nhìn tóc Thẩm Lạc Dương rõ ràng vẫn còn ướt có chút xấu hổ nói.
Hai mắt Thẩm Lạc Dương bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, cánh tay thon dài nắm chặt tay lái.
"Không có gì." Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy Hứa Kiều vẫn đang kéo cái đệm.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Chi Ưu, anh mới vừa tắm xong, tóc cũng chưa kịp lau khô, mặc quần áo ở nhà nhanh chóng chạy đến đây, Hứa Kiều uống say có tính khí thế nào anh biết rõ, ngộ nhỡ cô gặp chuyện gì bất bình, anh không dám tưởng tượng cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hứa Kiều ngồi yên trê ghế, an phận chưa được vài phút, đột nhiên ngồi thẳng người đưa tay về phía Thẩm Lạc Dương.
"Vâng, vâng, vâng là soái ca, bây giờ cậu có thể ngồi yên không, anh ấy đang lái xe."
"Lái xe? Lái xe cái gì, tớ muốn lái..."
"Cậu say thành như vậy rồi, còn muốn lái cái quỷ gì chứ."
"Tớ chính là tài xế lão luyện. Đừng xem thường tớ!"
"Phốc......"
Lục Chi Ưu không nhịn được bật cười, không ngờ Hứa Kiều uống say lại trở thành người phụ nữ mạnh mẽ háo sắc thế này.
Khóe miệng Thẩm Lạc Dương cũng không khỏi hơi cong lên.
Suốt quảng đường đi, Hứa Kiều hết khóc lại nháo, sau đó đấm đá lung tung, thiếu chút nữa đã bức Lục Chi Ưu điên lên rồi, nhưng mà cũng may Thẩm Lạc Dương vẫn lái xe an toàn đến tiểu khu.
Lục Chi Ưu kéo Hứa Kiều từ trong xe ra, nhưng Hứa Kiều lúc nãy vẫn còn ồn ào trên xe, hiện tại lại không chịu xuống xe, tay cô gắt gao nắm chặt lấy đệm ghế ngồi, còn định chui vào trong, một bên giãy giụa, một bên la to.
"Tôi không xuống xe. Các người là ai, tôi muốn báo chú cảnh sát, các người đừng hòng bắt cóc tôi..."
Sự kiên nhẫn của Lục Chi Ưu cũng sắp bị Hứa Kiều mài mòn hết.
Cô ấy dùng sức kéo Hứa Kiều.
"Hứa Kiều, là tớ đây, tớ không phải kẻ bắt cóc, bây giờ chúng ta phải về nhà."
Lục Chi Ưu nói nhỏ nhẹ với Hứa Kiều, nhưng Hứa Kiều lắc đầu như trống bỏi.
"Tôi không tin, tôi không tin, tôi không về nhà!"
Lục Chi Ưu thật sự không còn cách nào kéo Hứa Kiều được nữa, cô ấy kéo thế nào thì cô vẫn bất động.
Thẩm Lạc Dương rút chìa khóa xe, đẩy cửa ra, sau đó đi đến cạnh bọn cô.
"Để tôi." Anh nói với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương một cái, sau đó tự giác buông ra tay.
Thẩm Lạc Dương dùng một tay ôm eo Hứa Kiều, sau đó hơi dùng sức một chút, Hứa Kiều được anh nhẹ nhàng bế lên, nháy mắt đã tách ra khỏi xe.
Lục Chi Ưu hơi líu lưỡi.
Mẹ nó, đàn ông quá đi mất, thật mẹ nó soái!
Thẩm Lạc Dương một tay ôm Hứa Kiều, bước chân vững vàng đi ra khỏi xe.
Lục Chi Ưu đóng cửa xe lại, sau đó cũng đi theo.
"Tôi đưa cô ấy lên nhà rồi sẽ đưa em về sao." Anh vừa đi, vừa nói với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu lắc đầu, nói: "Không cần không cần, lão Thẩm lát nữa sẽ đón em."
Cô ấy vừa mới dứt lời, phía trước liền truyền đến tiếng còi xe, Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe quen thuộc dừng phía trước.
Thẩm Trường An đẩy cửa xe ra đi xuống.
Lục Chi Ưu lập tức chạy tới cạnh anh ấy.
"Anh tới rồi." Cô nhào vào trong ngực anh.
Thẩm Trường An duỗi tay ôm lấy cô.
"Ừ." Anh ấy mỉm cười.
Thẩm Lạc Dương ôm Hứa Kiều đi đến, Thẩm Trường An nhìn Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương ôm chặt nhưng vẫn còn không an phận giãy giụa lung tung, nói: "Em thấy hay là em giúp anh...."
"Lão Thẩm, em đói rồi, chúng ta đi ăn đi."
Thẩm Trường An chưa nói xong đã bị Lục Chi Ưu nói chen vào, cô nắm chặt cánh tay anh.
Thẩm Trường An cúi đầu nhìn cô ấy một cái, lại nhìn thấy ánh mắt đầy ý tứ của cô đang nhìn mình, nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương và Hứa Kiều, ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Đi thôi đi thôi, em đói sắp chết rồi." Lục Chi Ưu kéo tay Thẩm Trường An đi.
"Được, được, được, anh cả, em và cô ấy đi trước, Hứa Kiều giao lại cho anh."
Thẩm Lạc Dương gật đầu.
Thẩm Lạc Dương nhìn xe Thẩm Trường An nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Kiều, rồi đi đến khu nhà.
"Buông tôi ra... Anh là ai!" Hứa Kiều dùng sức kéo cánh tay đang ôm eo mình của Thẩm Lạc Dương ra.
"Thẩm Lạc Dương." Anh cau mày nói.
Nghe được cái tên Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều đột nhiên an phận được vài giây, nhưng sau đó tiếp tục giãy giụa.
"Tôi ghét anh nhất, mau buông tôi ra!"
"Buông tôi ra! Nếu anh không buông tôi sẽ nổi giận đó!" Hứa Kiều một bên giãy giụa, một bên gân cổ thét lên.
Thẩm Lạc Dương trực tiếp làm lơ các loại giãy giụa của Hứa Kiều, vì anh biết chỉ cần không buông tay, Hứa Kiều sẽ không thoát được.
Một tay anh ôm cô, một tay lấy thẻ mở cửa từ trong túi ra.
"Tích".
Đẩy cửa ra, đi vào.
Bởi vì ôm cô có chút không được thuận tiện nên anh trực tiếp đi thang máy, nhưng lúc anh ấn nút thang máy nên không chú ý vì vậy Hứa Kiều nhân cơ hội tránh thoát khỏi anh, sau đó chạy đến phía thang bộ.
Anh nhìn thân hình lung lay của cô đang bước lên cầu thang, có chút bất đắc dĩ, không thể không đuổi theo được.
"Sao cô lại chạy bên này?"
Anh duỗi tay muốn đỡ cô đi lên lầu, nhưng bị cô tránh đi.
"Tôi không cần anh đỡ, tránh ra."
Hai tay cô vịn vào lan can cầu thang, cố gắng đi lên lầu, nhưng chân cô mềm nhũn như đang đi trên bông, nhẹ bỗng, chợt cô bị trượt chân người ngã ra sau.
Cũng may Thẩm Lạc Dương vẫn luôn đi sau cô, anh nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô, nên mới không bị ngã.
"Buông ra! Buông ra!"
"Đừng náo loạn, tôi đưa cô về nhà." Anh hạ giọng, nói.
"Tôi không cần anh đưa, tôi có thể tự mình đi được."
Thẩm Lạc Dương nhìn cô bắt đầu nổi tính cố chấp lên, có chút đau đầu.
"Cô nhìn xem bản thân cô bây giờ đi kiểu nào hả!"
"Đó là chuyện của tôi!" Hứa Kiều quật cường nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều đang vô cùng quật cường, cũng không nói lời vô nghĩa với cô nữa, trực tiếp ôm cô đi lên lầu, đôi khi, đối loại người như Hứa Kiều chỉ có thể hành động như vậy.
Nhưng Hứa Kiều đang được anh ôm cũng không an phận, trong ngực anh đấm đá lung tung, hình như muốn dùng toàn lực để thoát khỏi người anh.
"Thẩm Lạc Dương, anh thả tôi xuống!"
"Nằm mơ!" Anh cười lạnh.
"Anh bị điên hả, tôi không thích anh ôm tôi!" Hứa Kiều trực tiếp dùng tay kéo lấy tóc anh.
Mặt Thẩm Lạc Dương đen đến dọa người.
Anh đột nhiên thả cô xuống.
"Hứa Kiều!"
Ngay lập tức cả hành lang trống không vang lên giọng nói anh.
"Thẩm Lạc Dương, anh tức giận hả?" Thanh âm của cô có chút khàn khàn.
"Đi thôi, đi về nhà." Anh nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình.
"Hứa Kiều, bây giờ cô đang say, có chuyện gì để mai nói."
Nghe Thẩm Lạc Dương nói vậy, Hứa Kiều đột nhiên thấy vô cùng khổ sở.
"Thẩm Lạc Dương, nói đến cùng, anh không phải ỷ vào việc tôi thích anh sao?" Thanh âm cô thấp thấp, nói không ra khổ sở trong lòng.
"Tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi một chút cũng không thích anh, tôi vô cùng ghét anh!"
"Tôi biết rồi." Anh nhàn nhạt nói.
"Tôi nói này nếu không phải năm đó anh cứu tôi thì tôi cũng không coi trọng anh vậy đâu, đừng tưởng bở." Tâm trạng Hứa Kiều hoàn toàn mất khống chế, cô nhìn anh, lớn tiếng nói.
Thẩm Lạc Dương sửng sốt một chút, ánh mắt anh nhìn chằm chằm trên người cô.
Năm đó?
Nói cách khác, cô đã nhớ?
"Cô đã nhớ rồi hả?"
Hứa Kiều đột nhiên cười một cái, "Đương nhiên, nếu không thì anh nghĩ vì sao tôi lại theo đuổi anh?"
Nguyên nhân cô có sự biến đổi lớn như vậy vì đã biết chuyện năm đó, sao lúc ấy anh không nghĩ đến chứ.
Hứa Kiều trả lời lưu loát đến không thể tưởng tượng được, hiện tại cô hoàn toàn không có dáng vẻ gì giống đang say.
"Anh nói đi, vì sao không nói nữa hả!"
Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương, nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh, ngực giống như bị lửa đốt, đột nhiên cô vươn tay kéo lấy vai anh rồi cắn lên đó.
Thẩm Lạc Dương ngay lập tức nhíu mày, hai tay để bên người cũng nắm chặt lại.
Hứa Kiều cắn không hề khách khí gì, cô vô cùng tức giận mà cắn.
Hứa Kiều cắn đến khi trong miệng có chút vị máu tươi cô mới chậm rãi nhã ra, cô nhìn thấy vết máu thấm ra trên áo thun màu xám nhạt của Thẩm Lạc Dương, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng, rõ ràng người bị cắn là anh, vì sao người đau lòng lại là cô chứ.
"Quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì đi lên lầu thôi." Thẩm Lạc Dương không thèm nhìn vai mình một cái, chỉ nhìn Hứa Kiều.
"Anh là gì của tôi, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Tôi có đi hay không cũng không liên quan đến anh?" Hứa Kiều cười lạnh.
"Anh không phải là gì của tôi mà quan tâm tôi như vậy, không lẽ anh thích tôi rồi? A, cũng không đúng, anh đã nói không thích kiểu người như tôi mà."
Thẩm Lạc Dương đi đến trước mặt cô, nắm chặt tay cô nói.
"Đi thôi."
"Thẩm Lạc Dương, hoặc là đừng để ý đến tôi, hoặc là làm tôi!" Hứa Kiều dùng sức nắm chặt bàn tay anh.
Ngay lập tức lưng của Thẩm Lạc Dương cứng đờ, bàn tay cũng gắt gao nắm chặt lại, trong mắt hiện ra hàn ý.
"Làm sao, không nghĩ đến tôi là loại người vậy à?" Hứa Kiều nhẹ nhàng nói, khóe miệng hơi mỉm cười, trong mắt mang theo tia mị hoặc.
Không khí trong nháy mắt như ngưng động lại, Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương không lộ ra cảm xúc gì, cả người giống như bị rút hết sức lực, cô buông tay anh ra, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng không đợi cô bước đi.
Đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, bả vai cô bị một đôi tay mạnh mẽ chế trụ lại, sau đó dùng sức ép vào tường.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương đang đứng trước mặt mình, thân hình cao lớn của anh che khuất ánh sáng trên hành lang, cả người cô giống như bị một bóng ma bao phủ lấy, cảm giác được một cổ khí xâm lược mạnh mẽ phả vào mặt.
Cô nhìn thấy anh đang trầm mặt, môi mím chặt lại.
"Cạch" một tiếng, toàn bộ đèn hành lang đều tắt hết, cả không gian như chìm vào bóng tối.
Trong không khí chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Hứa Kiều đột nhiên dùng sức đè đầu anh xuống, sau đó không lưu tình cắn lên.