Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 60



Edit: Mộc Tử Đằng

"Đi thôi." Hứa Ý nói với Hứa Kiều.

"Ừ." Hứa Kiều gật gật đầu.

Cô đứng dậy, sau đó đi theo Hứa Ý ra ngoài.

"Cô chính là Hứa Kiều, em gái của Hứa Ý?" Chung Hạo Thiên đưa đầu ra nhìn Hứa Kiều một cái.

Hứa Kiều lãnh đạm nhìn anh ta, không nói gì.

Chung Hạo Thiên sờ mũi, hơi xấu hổ, nhưng cô không nói gì, anh ta cũng biết.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt này, khẳng định là Hứa Kiều không sai, hai chị em đều giống nhau.

"Anh nói nhiều quá." Hứa Ý nhìn anh ta một cái.

Chung Hạo Thiên cười cười với cô ấy.

Hứa Kiều trực tiếp đi qua người Thẩm Lạc Dương, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm cho anh.

Thẩm Lạc Dương liền giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ họng, hai tay anh gắt gao nắm chặt lại, trên mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.

Trần Tịch Nhuế nhìn thoáng qua sắc mặt Thẩm Lạc Dương vào giờ phút này, đen đến dọa người, cô ta liền có chút chột dạ.

Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng Hứa Kiều đã đi ra ngoài, liền nhanh chóng đuổi theo.

"Thẩm đại ca." Trần Tịch Nhuế cũng chạy theo sau anh ra ngoài.

Chung Hạo Thiên giúp Hứa Kiều mở cửa xe.

"Mời vào."

Hứa Kiều hơi hơi cong người chuẩn bị ngồi vào, nhưng giây tiếp theo, đã bị người khác nắm chặt cánh tay mạnh mẽ kéo lui về phía sau vài bước, rồi lọt vào một cái ôm ấm áp.

Vòng tay quen thuộc làm Hứa Kiều thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Nhưng lý trí vẫn còn, cô nỗ lực ngăn nước mắt lại.

Hứa Kiều đột nhiên bị người ta kéo đi, Hứa Ý và Chung Hạo Thiên đều bị hoảng sợ.

Vẫn là Chung Hạo Thiên phản ứng trước.

"Anh định làm gì?" Giọng anh ta lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đào hoa hẹp dài cũng mang theo ý lạnh.

"Anh là ai?" Ngay sau đó thanh âm Hứa Ý vang lên.

Thẩm Lạc Dương nhìn bọn họ một cái, nói: "Ngại quá, tôi là bạn trai của Kiều Kiều, Thẩm Lạc Dương, tôi có một vài chuyện muốn nói riêng với cô ấy."

Hứa Ý mở to hai mắt nhìn.

Bạn trai của Hứa Kiều?

Nhưng người mà anh đến đón là cô gái kia, Hứa Ý không khỏi cười thầm mang theo một tia trào phúng.

Việc này càng ngày càng thú vị.

Cô ấy nhìn thoáng qua Hứa Kiều, biểu cảm của Hứa Kiều rất bình tĩnh, có thể nói là vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt rất lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Lại cậy mạnh.

Cô ấy hơi mỉm cười.

"Nói bậy, anh sao có thể là bạn trai của em ấy..."

Nếu thật sự là bạn trai của Hứa Kiều, Hứa Kiều sao lại lạnh lùng thế chứ?

Hứa Ý lãnh đạm nhìn thoáng qua Chung Hạo thiên, Chung Hạo Thiên lập tức ngậm miệng.

Cô ấy quá hiểu Hứa Kiều, người đàn ông trước mắt này khẳng định là bạn trai của Hứa Kiều không sai, nếu không phải bạn trai của Hứa Kiều, theo như tính tình của cô sao không nói lời nào được chứ.

"Anh cứ tùy ý." Cô ấy xòe tay, nói với Thẩm Lạc Dương.

Thẩm Lạc Dương cảm kích cười cười với cô ấy, sau đó kéo Hứa Kiều đi hướng ngược lại.

"Thẩm đại... A..." Trần Tịch Nhuế thấy Thẩm Lạc Dương kéo Hứa Kiều rời đi, theo bản năng cũng muốn đi qua.

Nhưng cô ta còn chưa đi được hai bước, đã bị người khác nắm tóc kéo lại.

"Sao hả, vừa rồi bị đánh còn chưa đủ à?" Hứa Ý khoanh tay trước ngực, môi mang theo một nụ cười lạnh, hỏi.

Trần Tịch Nhuế nhìn thoáng qua Hứa Ý, không nói gì, thật ra trong lòng cô ta vẫn có chút sợ Hứa Ý.

Vừa rồi lúc đánh nhau trong trung tâm mua sắm, cô ta đã biết, Hứa Ý và Hứa Kiều không giống nhau, Hứa Ý so với Hứa Kiều càng không dễ chọc vào, cô ta cảm thấy Hứa Ý rất hiểu mưu mô, giống như lúc đánh người, cô ấy sẽ chọn đánh ở những vị trí khiến người ta đau nhất, ngoại trừ trên mặt, ở những nơi có quần áo che lại chắc chắn có rất nhiều vết thương nghiêm trọng hơn.

Cho nên cô ta vừa thấy ánh mắt này của Hứa Ý, cũng chỉ đành nhìn Thẩm Lạc Dương kéo Hứa Kiều rời đi, không dám đi qua đó nữa.

Hứa Ý tựa lưng vào cửa xe, khoanh tay trước ngực.

Chung Hạo Thiên thấy cô ấy không có ý rời đi, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên người bồi cô ấy.

***

"Đi xa rồi có thể buông tay được chưa?" Hứa Kiều dừng chân, lãnh đạm nói.

Thẩm Lạc Dương cũng dừng chân, anh xoay người qua, nhìn Hứa Kiều.

Anh duỗi tay vén tóc Hứa Kiều, mới vừa nhìn đến cằm cô liền thấy mấy vết cào, nhưng giây tiếp theo đã bị Hứa Kiều không chút do dự quay đầu né tránh.

Tay anh khựng lại giữa không trung.

"Anh muốn nói riêng với tôi cái gì thì nhanh nói đi, bây giờ tôi rất mệt không muốn nghe lời vô nghĩa." Tầm mắt Hứa Kiều chưa hề dừng trên người anh, cô nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng anh, nhàn nhạt nói.

"Vì sao không nói cho anh biết?" Thanh âm Thẩm Lạc Dương trầm thấp.

"Nói cho anh cái gì?" Cô hỏi lại.

"Nói em đang ở đồn cảnh sát để anh đi đón."

"A." Hứa Kiều cười lạnh một tiếng.

"Anh không phải người thân của tôi, dựa vào cái gì muốn đón tôi chứ?"

"Kiều Kiều."

"Nếu tôi nhớ không lầm, anh mới làn người thân của Trần Tịch Nhuế, xin hỏi người thân Trần Tịch Nhuế, anh hiện tại lôi kéo với tôi làm gì?"

Lời Hứa Kiều nói ra giống như thuốc độc, không chút khách khí ngấm sâu vào tận đáy lòng của Thẩm Lạc Dương.

"Đừng nói lẫy với anh."

"Nói lẫy? Nhìn dáng vẻ tôi rất giống nói lẫy à? Hơn nữa anh là ai, tôi vì sao phải nói lẫy với anh chứ?" Hứa Kiều nhàn nhạt cười.

Trên mặt Hứa Kiều rõ ràng đều là tươi cười, nhưng Thẩm Lạc Dương nhìn vào trong mắt lại làm anh cảm thấy bất an, anh có thể cảm giác được rõ ràng, Hứa Kiều đã ở bắt đầu xa cách anh, cho dù là thân thể hay trong lòng, anh dường như đã không còn cảm nhận được sự nhiệt tình của Hứa Kiều đối với mình nữa, cô hiện tại bình tĩnh giống như một đầm nước sâu.

"Kiều Kiều, chúng ta có thể nói chuyện tốt không?"

"Không phải tôi đang nói chuyện với anh đó sao?"

"Em biết mà, ý anh không phải thế này." Thẩm Lạc Dương duỗi tay nắm lấy hai tay cô.

Hứa Kiều, "Lần sau nói đi, bây giờ tôi mệt rồi muốn về nhà nghỉ ngơi."

Cô né tránh bàn tay anh, nhét tay mình vào túi quần, cô sờ thấy cái bùa bình an trong túi quần của mình, không khỏi dùng sức siết chặc.

Bây giờ cô cảm giác hai bên má rất đau, da đầu cũng đau, bụng bị Trần Tịch Nhuế đánh cũng rất đau.

Cô mới vừa xoay người, còn chưa đi đã bị Thẩm Lạc Dương kéo lại.

Cô đột nhiên dùng sức giãy giụa, thậm chí giãy đến cánh tay phát đau, cô giống như đang phát tiết cảm xúc đã chịu đừng nãy giờ của mình.

"Thẩm Lạc Dương! Anh rốt cuộc muốn làm gì!"

Cô tránh khỏi tay của Thẩm Lạc Dương, đồng thời cái bùa bình an cũng theo tay cô rớt ra ngoài.

Mặc dù cái bùa khá nhỏ nhưng rơi trên mặt đất lại phát ra âm thanh không nhỏ.

Vì thế tầm mắt hai người đều nhìn trên mặt đất.

Đồng tử Thẩm Lạc Dương hơi co rút lại một chút.

Tống Mân đưa cho anh cái bùa bình an, anh vẫn luôn không thấy đâu, nhưng cách bảy năm sau, nó cứ như vậy yên tĩnh nằm bên chân anh.

Anh liền ngẩng đầu khiếp sợ nhìn cô.

Hứa Kiều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt anh, bỗng nhắm mắt lại, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó nhặt cá bùa bình an lên.

Cô đặt cái bùa vào tay anh.

"Đưa cho anh thứ quan trọng nhất này."

Thứ quan trọng nhất?

"Thẩm Lạc Dương, chúng ta chia tay đi."

Thẩm Lạc Dương còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của Hứa Kiều có ý gì, câu tiếp theo giống như sét đánh ngang trời làm anh sững sờ.

"Em nói cái gì?"

"Tôi nói chúng ta chia tay đi, tôi đã nghiêm túc nghĩ rồi, chúng ta không hợp, cho dù là tuổi tác hay thân phận cũng đều không hợp, hơn nữa trái tim của anh cũng chưa từng có tôi, bây giờ anh đã nhận được đồ vật của mình, nên chúng ta mỗi người một đường đi." Hứa Kiều khắc chế bản thân bình tĩnh lại, cô nhìn vào mắt Thẩm Lạc Dương, từng câu từng chữ nói ra.

Cô nói xong lời này, liền thấy mặt Thẩm Lạc Dương đen lại, âm trầm đáng sợ, đôi mắt cũng tối lại trông vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng dù anh có đáng sợ cỡ nào cô cũng không hề sợ hãi.

Hứa Kiều đột nhiên không muốn dây dưa nữa, cô thật sự cảm thấy đoạn tình yêu này quá mệt mỏi, những gì bỏ ra và nhận lại không hề công bằng, làm cô cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, để ý quá nhiều, trả giá cũng nhiều theo, khiến cô cảm thấy rất vất vả.

Vốn dĩ hôm nay cô định mua son xong sẽ tìm anh nói rõ ràng, nói hết mọi chuyện với anh thật tốt, nhưng hiện tại cô không muốn nói gì cả, cũng cảm thấy không cần phải nói, sự thất vọng đã tràn ngập đáy lòng, nơi vẫn còn tia hy vọng cuối cùng.

Cô xoay người qua, đưa lưng về phía anh.

"Thẩm Lạc Dương, anh cần gì phải diễn kịch trước mặt tôi?"

Thẩm Lạc Dương không nói gì, nhưng cả khuôn mặt đều căng ra trông vô cùng căng thẳng.

"Cái bùa bình an này chắc là Tống Mân tặng cho anh đúng chứ, anh vẫn luôn xem nó là bảo bối, thậm chí lúc yêu nhau với tôi anh còn hỏi có thấy nó đâu không, tôi thật sự không biết Tống Mân ở trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến nỗi có thể khiến anh nhớ mãi không quên suốt nhiều năm, có phải đôi mắt của tôi rất giống Tống Mân đúng không, lúc anh nhìn tôi có phải nhớ đến người cũ không?"

Thẩm Lạc Dương bây giờ không hiểu Hứa Kiều đang nói cái gì.

"Em làm sao biết được Tống Mân?"

"Tôi vì sao không thể biết Tống Mân, cô ấy không phải là người anh yêu nhất sao, vẫn luôn nằm sâu trong tim anh, lúc chúng ta chưa quen nhau cô ấy đã tồn tại rồi, hiện tại chẳng qua vấn đề đã được sáng tỏ, Thẩm Lạc Dương, chúng ta không cần cứ tiếp tục vậy nữa, thật sự rất mệt." Thanh âm Hứa Kiều vô cùng nghẹn ngào.

Anh nghe được thanh âm nức nở của cô cùng với bả vai nhỏ nhắn đang run rẩy.

Thẩm Lạc Dương cảm thấy đau lòng vô cùng.

"Không phải như vậy, anh không biết là em nghe từ..."

"Đủ rồi, mặc kệ mọi chuyện là gì, tôi đều không muốn biết, có thì thế nào, cô ấy vẫn là người chắn giữa chúng ta, anh biết rõ anh không có khả năng quên được cô ấy, mà Hứa Kiều tôi cũng tuyệt đối sẽ không yêu nhau với người trong lòng còn chứa đựng người phụ nữ khác, cho dù là anh."

"Thẩm Lạc Dương, chúng ta hảo tụ hảo tán* đi."

(*Hảo tụ hảo tán: đến với nhau dễ dàng thì chia tay cũng dễ dàng, có thể nôm na hiểu là cầm lên được bỏ xuống được.)

"Cái gì mà hảo tụ hảo tán, Hứa Kiều, em mẹ nó ở nói bậy gì hả!"

Thanh âm Thẩm Lạc Dương bỗng nhiên thấp xuống vài độ, anh cố gắng đè nén lửa giận trong người mình.

Hảo tụ hảo tán?

Mấy chữ này từ trong miệng cô nói ra vô cùng nhẹ nhàng, trước nay anh chưa từng nghĩ tới, thậm chí cũng không dám nghĩ.

Nghe được câu nói của Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều rốt cuộc không nén được nước mắt nữa, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

"Đúng vậy, hảo tụ hảo tán."

"Hứa Kiều, đến tột cùng em có trái tim không hả?"

Cô cũng mong mình không có trái tim, nếu không có trái tim sẽ không thành cái dạng này?

Nhưng Hứa Kiều không rả lời anh, mà trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thuyết chính là tạo ra vấn đề rồi đi giải quyết, nếu không có vấn đề, sẽ không có gì để giải quyết, không có gì giải quyết sẽ không có cốt truyện, không có cốt truyện thì tiểu thuyết còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Nhưng tôi sẽ đồng ý với các bạn, sẽ nhanh chóng cho Trần Tịch Nhuế rớt sàn.

THÔNG BÁO

- Từ chương 61 đến hết sẽ đặt pass và không đăng lên wattpad.

- Các bạn muốn đọc tiếp hãy vào link wordpress của gia viên, vào mục Gợi Ý Pass trên thanh menu để biết câu hỏi gợi ý pass.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.