Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 20: có một chân




Edit: Yuzu
 
Phẫu thuật hơn một giờ, lấy bẫy thú, sát trùng vết thương, cố định đầu khớp xương bị cắt đi, rồi bó thuốc vào, toàn bộ quá trình không dùng thuốc tê. Điều kiện ở thị trấn đơn sơ, làm gì có con thú nào dùng thuốc tê?
 
Con mèo kia đau đến thê thảm tru lên, Hạ Ngữ Băng ở bên cạnh nhìn, tim cũng thắt lại. Phí Lãng đeo khẩu trang và găng tay y tế, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén và khuôn mặt bướng bỉnh, cười nhạo con mèo già bị đâm nửa chết nửa sống này: "Uổng công mày sống nhiều năm như vậy, chút đau này cũng không chịu nổi à?"
 
Mèo già không sợ anh ta, vẫn không ngừng tru lên.
 
Phí Lãng nhanh nhẹn băng bó kỹ vết thương, đứng dậy tháo khẩu trang xuống: "Được rồi, đừng gào nữa, không chết được."
 
Nói xong, anh ta ném con mèo già uể oải vào lòng Hạ Ngữ Băng, rồi khom người trước tủ thuốc của chú Lý để tìm một lọ thuốc chống viêm thoa ngoài da và mấy gói thuốc chống viêm pha với nước uống. Anh ta mệt mỏi ném tới trước mặt  Hạ Ngữ Băng: "Thoa ngoài da, uống thuốc một ngày hai lần."
 
Lần này Hạ Ngữ Băng có kinh nghiệm, sợ Lâm Kiến Thâm lại giành trả tiền, đã sớm đưa cho anh ta trước. Phí Lãng chỉ lấy của cô hơn mười đồng tiền thuốc, Hạ Ngữ Băng vội vàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn." Suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: "Cho hỏi một chút, đổi thuốc phải chú ý điều gì? Băng bó vết thương như thế nào?"
 
Phí Lãng không nhịn được nói: "Vừa rồi lúc tôi làm mẫu sao cô không nhìn kỹ?"
 
"Anh nói lại lần nữa nha, lần này chắc chắn tôi sẽ nhìn kỹ!" Hạ Ngữ Băng nghĩ thầm, người này sao lại dữ như vậy chứ, còn dữ hơn Lâm Kiến Thâm nữa!
 
Ít ra Lâm Kiến Thâm có tướng mạo đẹp, chỉ là tính tình hơi lạnh lùng một chút, còn Phí Lãng trước mặt này từ trong ra ngoài đều toát lên khí chất của một tên cướp. Nếu không phải vừa rồi lúc xử lý vết thương cho con mèo cũng xem như dịu dàng có lòng, thì Hạ Ngữ Băng suýt nữa coi anh ta là người đứng đầu đám lưu manh rồi. 
 

"Đưa điện thoại cho tôi." Phí Lãng móc bật lửa nhựa màu trắng ra, cúi đầu đốt thuốc.
 
"Hả?"
 
"Hừm, đưa điện thoại cho tôi! Cũng không cướp gì của cô, sợ cái gì."
 
"Ờ."
 
Hạ Ngữ Băng lấy điện thoại ra mở khóa, rồi đưa cho Phí Lãng.
 
Phí Lãng mở WeChat bấm tìm một dãy số, sau đó đưa điện thoại lại cho Hạ Ngữ Băng, đầu ngón tay búng tàn thuốc: "Thêm tôi vào WeChat, có gì không biết thì dùng WeChat hỏi tôi."
 
Chú Lý hói đầu đứng bên cạnh cười híp mắt xem kịch vui: "Ai nha Phí Lãng, cậu vừa ý người ta rồi à? Em gái giống như tiên nữ thế này, mười dặm tám thôn cũng không có ai xinh đẹp như thế đâu nhé!
 
Phí Lãng phun ra một chữ: "Biến!"
 
Chú Lý chẳng những không biến, trái lại càng nhiệt tình: "Nhưng mà hình như người ta có đối tượng rồi nha. Em gái à, anh chàng cùng đi với cô chính là bạn trai của cô phải không?"
 
Đối với các vị cô bác chú thím thích làm mối đẩy thuyền này, Hạ Ngữ Băng thực sự không có cách, cười nói: "Không phải, đây là anh của cháu. Nhưng chú cũng nói cháu là tiên nữ mà, tiên nữ chắc là sẽ không yêu đương với người phàm đâu."
 
Phí Lãng cười ra tiếng, híp mắt nói với Hạ Ngữ Băng: "Người... anh trai kia của cô, cũng không phải là người phàm." Anh ta nâng cao âm cuối, mang theo khí tức nguy hiểm: "Cẩn thận bị ăn sạch sẽ đấy."
 
Vừa lúc Lâm Kiến Thâm thong dong đi qua, thấy Phí Lãng có hứng thú nhìn chằm chằm Hạ Ngữ Băng, toát ra ánh mắt của dã thú đi săn, sắc mặt anh trầm xuống, bước tới kéo Hạ Ngữ Băng lại: "Làm xong chưa?"
 
"A, anh?" Hạ Ngữ Băng thoát ra khỏi ánh mắt cổ quái của Phí Lãng, gật đầu: "Xong rồi, đã lấy rồi ạ?"
 
"Ở trên xe, tôi cũng gửi đồ em muốn gửi theo địa chỉ em đưa rồi." Nói xong Lâm Kiến Thâm liếc mắt nhìn Phí Lãng như đang cảnh cáo.
 
Phí Lãng lơ đễnh cười một tiếng, lui về phía sau một bước, giơ điện thoại lên nói với Hạ Ngữ Băng: "Cái gì không biết thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào." Anh ta không kiên nhẫn đáp trả ngược lại, cố ý nói một cách thân mật và ngọt ngào, còn nháy mắt ra hiệu với cô, rõ ràng là đang cố ý khiến cho Lâm Kiến Thâm tức giận.
 
Hạ Ngữ Băng không biết hai người này có thâm cừu đại hận gì, nhưng nhất định cô sẽ đứng về phía Lâm Kiến Thâm. Cô nghĩ thầm: Anh tôi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị anh khích tướng đâu!
 
Kết quả vừa quay đầu thì cô liền thấy gương mặt tuấn tú âm trầm của Lâm Kiến Thâm chặn trước người Phí Lãng, giống như là muốn che chở trân bảo quý hiếm nào đó vậy. Lâm Kiến Thâm lạnh giọng nói: "Đi."
 
Hạ Ngữ Băng: "..." Rõ ràng là bị khích tướng rồi.
 
Trên đường trở về, Lâm Kiến Thâm trầm mặc hiếm thấy. Tuy trước đây cũng ít nói, nhưng hôm nay hình như khí áp đặc biệt thấp, ngay cả con mèo già bị thương kia cũng thức thời mà nhắm mắt, không dám gào khóc kêu loạn nữa. 
 
"Anh, đặt cho nó một cái tên đi." Hạ Ngữ Băng đề nghị.

 
Lâm Kiến Thâm nhìn phía trước, im lặng một hồi mới nói: "Nó là mèo hoang nên không cần tên. Nếu như lấy tên là có ràng buộc. Già, bệnh, chết, thì sẽ trở nên đau khổ."
 
"Từ hôm nay trở đi thì không phải rồi. Hơn nữa mặc dù tuổi của nó rất già, nhưng em vẫn hi vọng thời gian cuối cùng của nó có thể yên ổn một chút."
 
"Em dự định nuôi nó à?"
 
"Vâng, có được không?"
 
"Meo meo!" Vừa nghe thấy bị thú hai chân giam lại, mèo già bắt đầu giãy giụa, giơ chân lên tỏ vẻ kháng nghị.
 
Nhưng mà nó bị thương, chân mềm yếu vô lực, kêu cũng giống như đang làm nũng. Hạ Ngữ Băng vui mừng: "Anh xem, nói rất nguyện ý trở thành một phần trong nhà chúng ta đó!"
 
"..."
 
"Có được hay không vậy, anh?"
 
"... Tùy em."
 
"Meo meo meo meo meo meo!" Mèo già giơ móng kháng nghị.
 
Hạ Ngữ Băng gãi gãi cằm mèo, trái tim màu hồng của thiếu nữ lâng lâng: "Thật là đáng yêu! Đặt tên gì cho ngươi đây?"
 
Ánh nắng loang lổ chiếu cánh tay, Hạ Ngữ Băng bỗng có linh cảm: "Nhìn thấy ngươi vào ngày mùa hạ, vậy thì gọi là Sơ Hạ đi!"
 
"Meo meo meo meo meo meo???" Nếu như mèo già có thể nói, thì nhất định sẽ không nhịn được mà khinh bỉ: Ta là con mèo sắp chôn xuống đất vàng rồi, còn Sơ cái gì Hạ nữa? Con thú hai chân tự đắc!
 
"Con người có phải là một loại sinh vật rất cô đơn hay không?" Lâm Kiến Thâm đột nhiên hỏi.
 
Gần đây anh rất thích đưa ra một số vấn đề khó hiểu, Hạ Ngữ Băng sửng sốt một hồi, không chắc chắn nói: "Đúng vậy. Bởi vì cô đơn, cho nên mới cố hết sức tìm bạn bè, người yêu, thậm chí có thể lấp chỗ trống bằng vật nuôi." Nói đến đây, cô bật cười, hàng lông mi run run dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng mềm mại, cô nói: "Thật ra phần lớn thời gian không phải con người nuôi sủng vật, mà là sủng vật trấn an con người."
 
Lâm Kiến Thâm không biết nghĩ tới điều gì, không được tự nhiên hỏi cô: "Tại sao em muốn liên lạc với tên kia?"
 
Hạ Ngữ Băng vỗ về con mèo già đã ngủ, khó hiểu hỏi: "Tên kia?"
 
"Phí Lãng."
 
"Ồ, anh ta hả! Bởi vì em không biết rửa vết thương cho Sơ Hạ, cho nên thêm WeChat của anh ta để tiện hỏi ấy mà."

 
"Vậy tại sao em muốn phủi sạch quan hệ của chúng ta với anh ta, nói em không phải là bạn gái của tôi."
 
Hạ Ngữ Băng bối rối một lúc: "Nhưng anh vốn cũng không phải mà."
 
Lâm Kiến Thâm không nói gì, môi mỏng mở ra, hơi ảo não nói: "Anh ta bụng dạ khó lường, em vốn có thể dùng thân phận bạn gái để từ chối anh ta tiếp cận... Hay là, em thích anh ta? Muốn cùng anh ta giao... Gặp gỡ?"
 
"..."
 
Hạ Ngữ Băng dở khóc dở cười: "Anh đang nói bậy bạ gì vậy! Em xin anh tỉnh táo lại chút đi! Anh nghi em muốn gặp gỡ anh ta à? Em còn nghi anh và anh ta có một chân đấy!"
 
Lâm Kiến Thâm: "Cái gì?"
 
Hạ Ngữ Băng nói: "Trong trạm thú y, lúc Phí Lãng nhìn thấy anh, ngay câu đầu tiên anh ta đã nói anh và anh ta là đồng loại. Cái từ Đồng loại này..."
 
Lâm Kiến Thâm cho là bí mật thân phận của mình bị phát hiện, hơi khẩn trương nắm chặt tay lái.
 
"... Trong tiểu thuyết đam mỹ em thường thấy, miêu tả Nam-Nam yêu nhau." Hạ Ngữ Băng nói hết nửa câu sau.
 
"???"
 
Xe thắng gấp, Lâm Kiến Thâm quay đầu nhìn cô, hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh một chút, cố nén giận nói: "Hạ Ngữ Băng, là tôi xin em nên tỉnh táo lại một chút!"
 
Thấy dáng vẻ giận dữ lại không tiện phát tác của anh, Hạ Ngữ Băng nở nụ cười, giống như con hồ ly nhỏ đang híp mắt: "Em đùa anh thôi mà, đừng nóng giận, đừng nóng giận!"
 
Hạ Ngữ Băng không cổ hủ, nhưng cũng không thích loại này. Chỉ là, Lâm Kiến Thâm với tính tình ngay cả một cô gái tô son môi cũng có thể nói thành yêu quái ăn thịt người, thì chắc chắn là trai thẳng không thể nghi ngờ... Dĩ nhiên, những lời này Hạ Ngữ Băng không dám nói ra khỏi miệng.
 
Lúc này Lâm Kiến Thâm mới bất lực khởi động xe lần nữa.
 
"À anh, Phí Lãng kia nói anh không phải là người phàm, còn nói em cẩn thận coi chừng bị anh ăn sạch sẽ, là có ý gì? Anh và anh ta có cừu oán gì hả?"
 
"... Ý chính là, em còn suy nghĩ vớ vẩn nữa, tôi sẽ ném em và con mèo trên người em xuống xe."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.