Thân thể Lâm Kiến Thâm rất nóng, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, ở cánh tay và gáy có vảy màu xanh đen hiện lên, bởi vì thống khổ mà nổi cả gân xanh, nhìn qua rất đáng sợ.
Hạ Ngữ Băng hoàn toàn luống cuống, định duỗi tay đỡ Lâm Kiến Thâm dậy nhưng thân thể anh thật sự quá nặng, cuối cùng thì cả hai người đều cùng ngã xuống đất. Theo quán tính, đầu Hạ Ngữ Băng đập vào góc của bệ bếp, đau đến mức khiến cô chảy cả nước mắt.
Cô bất chấp xoa cái gáy đau đớn, chỉ cố hết sức đỡ lấy thân thể nóng bỏng khác thường của Lâm Kiến Thâm, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc thì sao lại thế này? Anh không thoảimái chỗ nào?"
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt theo chóp mũi, một tay Lâm Kiến Thâm chống trên mặt đất, mạch máu trên cánh tay nổi hết lên, vảy dày đặc, cánh chim dưới xương bả vai cũng bất an mà động đậy, tựa như sắp không chịu nỗi thống khổ, muốn phá tan sự kìm kẹp của quần áo mà bay ra… Anh thở hổn hển, một cánh tay khác nắm chặt lấy trái tim, hồi lâu mới run rẩy mở miệng nói câu gì.
Giọng anh thật sự là quá mỏng manh, Hạ Ngữ Băng không nghe rõ nên đành đưa lỗ tai lại gần, vừa trấn an đôi cánh rục rịch sau lưng anh vừa hỏi: "Anh nói gì? Đừng vội, từ từ thôi."
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt thế này của Lâm Kiến Thâm, trong nhất thời tim đau như bị dao cắt, ngoại trừ vụng về lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán anh, cô cũng không làm được gì hơn.
"Quê... Linh mạch... đã xảy ra chuyện..." Lâm Kiến Thâm khó khăn nói, ngay sau đó vì đau đớn mà cắn chặt khớp hàm, mày nhíu càng sâu.
Anh thân là yêu quái bảo vệ non sông, linh lực và tu vi đều là mạnh mẽ nhất, có thể khiến anh bị thương đến mức này, chắc linh mạch đã gặp bất trắc mang tính hủy diệt!
Ở quê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Thân thể anh thực sự quá nóng, có muốn đi ngâm nước hạ nhiệt độ không?" Hạ Ngữ Băng cảm thấy phương án này rất được, rồng mệnh thủy, ít nhiều cũng có thể giảm bớt một chút thống khổ trên người anh.
Nghĩ như vậy, Hạ Ngữ Băng cố sức bò dậy, một khắc khi đứng thẳng lên, trước mắt cô một mảnh choáng váng, cái gáy đau đến khó chịu. Cô vịn bệ bếp để đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo mở ra cửa phòng tắm, mở vòi xả đầy nước trong bồn tắm. Sau khi đỡ Lâm Kiến Thâm vào bồn tắm, cô mệt đến cả người nhũn ra, cũng may Lâm Kiến Thâm nằm vào bồn tắm, mày đã giãn ra không ít, cuối cùng cũng không còn thống khổ như lúc trước.
Dòng nước không ngừng tràn ra từ trong bồn tắm, hai mắt Lâm Kiến Thâm nhắm nghiền, mặt hướng lên, dựa vào thành bồn tắm, một bàn tay gác ở bên ngoài, ướt đẫm mà nhỏ nước. Chờ đến khi hô hấp của anh ổn định trở lại, Hạ Ngữ Băng mới vịn tường từ từ đi ra ngoài, thở phào một hơi mà xụi lơ trên sô pha.
Cô còn chưa thở một hơi tử tế đã chộp lấy điện thoại di động trên bàn trà đi điều tra tin tức. Vừa rồi dùng sức quá mạnh, ngón tay hơi phát run, rất nhiều lần mới chọn được số di động của chú Hai ở quê, vừa muốn bấm gọi đi, bên kia lại dường như đã sớm đoán trước được mà gọi qua đây trước.
"Alo, chú Hai!" Không chờ đối phương lên tiếng, Hạ Ngữ Băng đã cướp lời, hỏi: "Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Chuyện lớn rồi! Tiểu Hạ, thằng Thâm có ở bên cạnh con hay không? Kêu nó nhận điện, nhanh lên!" Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ, tiếng chửi bậy và tạp âm hỗn loạn, giọng của chú Hai gần như bị nhấn chìm trong đó, Hạ Ngữ Băng mở loa ngoài, dùng mức độ to nhất mới miễn cưỡng nghe được ông đang nói cái gì.
Hạ Ngữ Băng đột nhiên ngồi thẳng lưng, nắm chặt di động: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện tại Lâm Kiến Thâm không tiện nghe điện thoại, chú nói với con cũng như vậy."
"Bị cháy rồi! Một trận lửa núi rất lớn, bắt đầu từ núi trọc chạy dài vào tận trong núi sâu, gió lại to, cứ tiếp tục như vậy trong thôn cũng bị thiêu sạch."
Chú Hai khàn cả giọng mà nói: "Các con mau về đi! Trong nhà có thứ gì quý giá lthì mau chóng dọn đi đi, để phòng vạn nhất!"
"Cháy? Sao lại cháy? Trong thôn không có đơn vị chuyên cứu hỏa sao?"
"Núi trọc kia là một ngọn núi hoang, mỗi năm trấn trên đều sẽ phóng hỏa đốt bớt cỏ dại, qua năm sau xin khoản tiền trồng cây phủ xanh núi! Trưởng trấn giở trò với món tiền đó đã quen, năm nay hẳn là cũng do bọn chúng tạo nghiệt, đốt lửa nhưng không khống chế hướng gió cho tốt, tàn lửa bay vào trong núi sâu, một chút thì bén! So với trận lửa lớn mấy năm trước kia thì càng nghiêm trọng hơn!"
Lòng chú Hai đầy căm giận: "Trưởng trấn Vương thật ra cũng có tổ chức một nhóm nhân viên cứu hỏa, nhưng mà không kịp! Đứa con trai Vương Uy thấy lợi mờ mắt, như rùa rụt cổ kia của ông ta lại chạy, chắc chắn là có tật giật mình!"
Hạ Ngữ Băng đại khái biết được chân tướng. Họ Vương kia vì vớt ít nước luộc là khoản tiền phủ xanh kia, mỗi năm đều lén đốt núi, năm nay khi đốt núi thì hướng gió không đúng, nên khiến cho rừng cổ trong núi cũng bị đốt cháy, trong mùa đông khô ráo thế lửa lan tràn càng nhanh, gần như đã sắp đốt đến thôn Linh Khê ở sau núi... Khó trách Lâm Kiến Thâm lại thống khổ như vậy!
Đừng nói là linh mạch, còn cháy tiếp như vậy, e là cả thôn Linh Khê cũng bị thiêu đến không còn một mảnh.
Nhớ lại dáng vẻ thống khổ của Lâm Kiến Thâm, Hạ Ngữ Băng tức giận đến cả người phát run, cô hít sâu một hơi, nói: "Chú Hai, nếu việc này thật sự do nhà họ Vương làm, con sẽ khiến bọn họ trả giá thật đắt. Trước hết chú hãy sắp xếp cho mọi người trong thôn ổn thỏa đã, còn nữa, xin chú nghĩ cách vào nhà con, ở phòng ngủ lầu hai có treo một bức tranh thêu, xin chú hãy đem nó ra ngoài an toàn! Còn có mèo nhà con... Chú làm ơn!"
Hạ Ngữ Băng gần như đã nói năng lộn xộn: "Con và Lâm Kiến Thâm sẽ ngồi chuyến tàu sớm nhất có thể trở về."
Cúp điện thoại, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị gọi điện thoại báo một tiếng cho Hạ Tông Trạch. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bắt đầu từ "tai nạn giao thông" hồi năm ngoái, Hạ Tông Trạch vẫn luôn âm thầm điều tra nhà họ Vương, chỉ ngặt một nỗi Hàng Châu và quê nhà cách nhau quá xa, tiến độ điều tra không được nhanh, lại thêm thế lực của nhà họ Vương ở trấn Phỉ Thúy đã ăn sâu bám rễ, chứng cứ hữu hiệu trong tay cũng không có mấy, ai ngờ đã xảy ra chuyện thế này...
Còn chưa gọi đi đã nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một tiếng "bùm" thật lớn, tựa như có một vật cực lớn gì rơi xuống, tiếp theo chính là tiếng bùm bùm của đồ vật đổ xuống đất...
"Lâm Kiến Thâm!" Hạ Ngữ Băng cầm di động cuống quýt chạy vào, liền thấy một con rồng có sừng màu bạc trên đầu đang phá cửa phòng tắm mà ra, lại vô lực mà té ngã trên mặt đất, đập xuống nền gạch vang lên một loạt tiếng vang nặng nề.
Hiện tại, Hạ Ngữ Băng quả thực không biết nên làm cái gì mới được! Lâm Kiến Thâm lại không duy trì được hình người, hoàn toàn biến về thân rồng!
Cánh lớn màu đen và thân hình mạnh mẽ lấp đầy toàn bộ phòng tắm, còn có một đoạn cổ và đầu không nhét vừa trong phòng liền thò ra bên ngoài thăm dò, vắt ngang trong phòng bếp.
"Anh đừng làm em sợ, có ổn không anh? Có phải rất đau hay không?" Hạ Ngữ Băng ôm lấy thân thể nóng rực của anh, sờ vảy rồng, dán mặt bên cạnh sừng, không ngừng vuốt v e gương mặt anh, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống: "Em có thể làm gì cho anh? Lâm Kiến Thâm, anh nói cho em biết em nên làm gì? Em đưa anh về nhà được không? Những linh mạch kia, chúng ta nhất định có biện pháp chữa trị, có phải không..."
Cảm nhận được sự nôn nóng và bất lực của cô, đại hắc long nhắc mí mắt lên, đôi cánh bị kìm hãm trong phòng tắm giật giật, gian nan ngẩng đầu cọ cọ lên cổ cô, sau lại chậm rãi gục đầu xuống, nhắm hai mắt lại, giống như quá mệt mà thiếp đi.
Không lâu sau, thân rồng mau chóng thu nhỏ lại, hóa trở về hình người, nhưng do vừa rồi hóa hình đã làm rách hết quần áo nên bây giờ cả người tr@n truồng mà quỳ rạp trên mặt đất, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc hoàn mỹ toàn thân.
Nhưng hiện tại Hạ Ngữ Băng không hề có nhã hứng thưởng thức, cô lấy chăn mỏng đắp lên ngang eo anh, hao hết sức lực di chuyển cơ thể anh đến chỗ cái thảm trong phòng khách, rồi cứ như vậy mà ngồi bên cạnh chờ anh tỉnh lại. Hạ Ngữ Băng nhìn dung nhan đang ngủ hơi tái nhợt của Lâm Kiến Thâm, không khỏi cay cay khóe mắt.
Nối máy được với Hạ Tông Trạch, Hạ Ngữ Băng khàn giọng nói: "Ba, con và Lâm Kiến Thâm cần phải về quê gấp một chuyến, không đón nguyên tiêu cùng ba mẹ."
"Sao lại đột nhiên muốn trở về gấp như vậy?" Hạ Tông Trạch hết sức kinh ngạc: "Không phải mười sáu tháng giêng con phải báo danh khai giảng à?"
Hạ Ngữ Băng khó khăn nói: "Ba, ở quê xảy ra hỏa hoạn, thế lửa đã thiêu đến thôn Linh Khê, Lâm Kiến Thâm là yêu quái được nuôi dưỡng bởi núi non ở thôn Linh Khê, anh ấy..."
Hạ Tông Trạch lập tức hiểu ra, giọng điệu thêm vài phần nghiêm túc: "Kiến Thâm không sao chứ?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Lâm Miểu, tựa như hỏi cái gì, Hạ Tông Trạch che ống nghe trả lời bà mấy câu, sau đó nói với Hạ Ngữ Băng: "Bây giờ các con ở chung cư à? Không cần vội, ba và mẹ con qua ngay."
"Vâng." Nghe được tiếng Hạ Tông Trạch, Hạ Ngữ Băng bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô hít sâu một hơi, lúc lại mở miệng lần nữa, giọng điệu đã hoàn toàn trấn định: "Ba, ba và chú Tưởng nhà báo còn có liên hệ không? Con cần mấy người giúp đỡ...."
Cũng may, chờ đến khi vợ chồng Hạ Tông Trạch chạy đến chung cư, Lâm Kiến Thâm đã khôi phục ý thức, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch.
"Lại gây thêm phiền phức cho mọi người rồi." Lâm Kiến Thâm tắm rồi thay quần áo, từ phòng tắm đi ra liền cúi đầu đứng bên cạnh mẹ con Hạ Ngữ Băng, trong mắt đều là xin lỗi, như một đứa trẻ làm sai chuyện.
"Đều là người một nhà, nói cái gì mà phiền toái hay không phiền toái chứ?" Lâm Miểu buông tiếng thở dài: "Sao lại đột nhiên như vậy? Con có khỏe không, Kiến Thâm?"
"Khá hơn nhiều rồi ạ, đã có thể khống chế được thân thể của mình." Lâm Kiến Thâm nói, ngồi xuống sát bên cạnh Hạ Ngữ Băng, nắm chặt lấy tay cô: "Xin lỗi, đã dọa em rồi."
Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu, đứng dậy cầm lấy một chiếc khăn lông, rồi đi ra phía sau anh, nói: "Anh đừng nhúc nhích, để em lau khô tóc cho anh."
Lâm Kiến Thâm vì vậy mà ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
"Cũng không biết ông ngoại con thế nào rồi." Trong mắt Lâm Miểu đều là lo sợ, mười ngón tay cuộn chặt lại với nhau.
"Đặt vé máy bay rạng sáng nay, sau khi bay đến sân bay thành phố C thì thuê xe về quê." Hạ Tông Trạch cúp di động, quay đầu thấp giọng nói: "Đã tìm luật sư tốt nhất, chú Tưởng của mấy đứa cũng đi cùng chúng ta, thế nào cũng phải đào sạch khối u ác tính họ Vương này."
Lâm Miểu lo lắng hỏi: "Kiến Thâm, thân thể con thế nào? Có ngồi máy bay được không?"
Lâm Kiến Thâm nâng đôi mắt sâu thẳm lên, như chém đinh chặt sắt mà nói: "Có thể."
Bôn ba một đêm, khi máy bay hạ cánh đã là ba giờ sáng, xe đặt trước đã đợi bên ngoài sân bay. Hai vợ chồng nhà họ Hạ và con gái con rể ngồi cùng một xe, luật sư và chú Tưởng ngồi trong một chiếc xe phía sau, lại qua mấy tiếng đồng hồ ngồi xe đi trên con đường quốc lộ xóc nảy, Hạ Ngữ Băng mang theo tâm tình phức tạp mà trở lại trấn Phỉ Thúy lần nữa.
Lâm Kiến Thâm đang dựa vào cửa sổ xe ngủ, hình như nằm mơ cũng không yên ổn, Hạ Ngữ Băng không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa nếp uốn giữa mày anh, một trận đau lòng bất chợt nổi lên.
Phía chân trời hiện lên một đường trắng xanh, một ánh trăng màu đỏ quỷ dị treo trên đỉnh Tây Sơn, sao trời ảm đạm. dãy núi im lặng như tờ. Trên đường núi đen kịt chỉ có ánh đèn xe sáng ngời, chiếu rõ phạm vi trong một tấc vuông.
"Các vị muốn đi thôn Linh Khê? Là có thân thích gì sống ở đó sao?" Có lẽ là do bên trong xe quá yên tĩnh, tài xế mở miệng gợi chuyện: "Bằng không ai lại dám đi vào thôn? Nơi đó đang khói lửa ngập trời, suốt một ngày một đêm rồi chưa dập tắt được!"
Đang nói, từ cửa kính xe, Hạ Ngữ Băng mơ hồ có thể thấy được ánh lửa đỏ hồng, giương mắt nhìn lên, phía bầu trời thôn Linh Khê đã bị nhuộm thành một màu đỏ rực!
Đó là ánh lửa, là ánh sáng của vô số cổ mộc và núi rừng bị thiêu đốt mà có!
"Ôi, đến chỗ đó!" Tài xế nói: "Tôi chỉ có thể đưa các vị đến cửa thôn, còn đi lên trước là không thể, lửa quá lớn!"
Xe dừng lại, Lâm Kiến Thâm vẫn luôn ngủ say tựa hồ nghe được tiếng kêu r3n của đồng loại trong biển lửa, bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh như băng. Trong đêm tối, đôi mắt anh như ánh lên quang mang màu vàng nhạt, sát khí b ắn ra bốn phía, cả người co lại căng thẳng!
"Lâm Kiến Thâm..." Hạ Ngữ Băng ôm lấy cánh tay anh, trấn an: "Bình tĩnh một chút."