Xin lỗi, mặc dù tôi thuộc gia tộc Thiên Sư, nhưng tôi không thể săn ma, cũng không thể dẫn ma đi đầu thai được.
Song, tôi nghĩ tới những người bạn ma mà tôi đã gặp trước đây.
Có nhiều ma thích tâm tình với tôi.
Một ông ma với lý lịch khá cấp cao từng nói với tôi như này: “Đám ma chúng tôi ấy à, nếu những gút mắc trong lòng được tháo gỡ, tự nhiên chúng tôi sẽ được đi đầu thai.”
Còn nước là còn tác, tôi sẽ cố gắng tháo gỡ gút mắc trong lòng Trì Dật, xem liệu anh ta có thể tái sinh thành công hay không.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa trong suốt vừa sạch sẽ: “Lúc còn sống hình như anh không có mong muốn nào cả.”
Sao có thể như thế được!
Đã là người ai mà chả có mong muốn.
Tôi lấy chính mình làm ví dụ: “Thí dụ như nói em đi, em muốn đến Maldives, nhưng ví tiền lại không cho phép; em muốn mắng ông chủ đầu lợn của mình, sau đó tát tài liệu vào mặt ông ta, nhưng rồi em không dám; em muốn mua một chiếc túi hàng hiệu, muốn ăn hết cả cái chợ đêm, muốn tới biệt thự trên núi tắm suối nước nóng… ”
622497101058045
Hai mắt chó của Trì Dật sáng rực lên: “Anh có thể giúp em mấy cái này.”
Tôi cười nhẹ: “Đại ca à, em còn muốn một thứ cực kì quan trọng nữa đó.”
Anh ta khó hiểu “Thứ gì?”
“tiền.”
—
Trì Dật nói anh ta sẽ tìm ra cách.
Tôi đắn đo suy nghĩ, cái tên ngốc bạch ngọt này thì nghĩ ra được cách gì, đừng có lệch lạc vào mấy cái nguyên tắc đấy nhé, bằng không bị Hắc Bạch vô thường đày xuống 18 tầng địa ngục bây giờ.
Đến ngày hôm sau, lúc tôi chuẩn bị tan làm, một số lạ gọi đến, bà ta nói bà ta là mẹ của Trì Dật.
“Cháu Lâm, giờ gặp cháu có tiện không, bác đang ở ngay dưới lầu công ty cháu rồi.”
TÔI: “?”
Những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lúc mẹ Trì Dật nhìn thấy tôi, bà đã ôm chầm lấy tôi, khóc lóc hết nửa tiếng.
Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc mua cho bà ấy một chai nước để bù nước thì bà ấy đã dừng lại.
Với hai mắt đỏ như mắt thỏ, bà ấy nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi một tấm Black Card, “Bé ngoan, cầm lấy tấm thẻ này đi.”
What?
Bàn tay cầm tấm Black Card của tôi từ từ run lên.
Bà ấy lau nước mắt nói: “Tối qua Trì Dật báo mộng cho bác, nói nó có có một nguyện vọng, nguyện vọng này dành tặng cho một cô gái tên Lâm Huyên Thảo.”
Bà ấy lan man không ngừng nghỉ một tràng, nhưng tựu trung lại một câu là.
“Con gái, cầm lấy cái Black Card này, thích gì thì cứ mua mua mua. Cứ coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Trì Dật là được.”
Tôi suy tư “Trì Dật, mẹ anh có chắc là cho em luôn cái thẻ này không, lỡ em tiêu hết tiền trong thẻ này, đến lúc mẹ anh đòi lại, em chỉ có thể nói…”
Tôi dừng lại một chút, vẻ mặt kiên quyết “Muốn tiền thì không có đâu, có giết cũng không đưa.”
Được một con ma khen dễ xương, nói chung nội tâm cũng khá phức tạp.
“Đi.” Tôi xua tay “Đi vung tiền thôi.”
Chợ đêm ở thành phố nào cũng là bến đỗ tinh thần của mọi con người, nhìn những gian hàng đầy khói, tôi hít một hơi dài, lẩm bẩm: “Thế này mới là cuộc sống chứ”.
Một đường ăn ăn uống uống.
Một người một ma cứ dô ta nào!
Tôi còn chưa ăn no, Trì Dật đã ngăn tôi lại, mặt mày đầy vẻ lo lắng “Huyên Thảo, em không thể ăn thêm nữa.”
Anh ta chỉ vào bụng tôi “Bụng em sắp nổ tung rồi.”
Tôi nhìn xuống cái bụng tưởng chừng mang thai được sáu tháng của mình, lặng người đi.
Thực sự không ăn được nữa.
“Về đi, ngày mai chiến đấu lại.” Đang định quay người rời đi thì lại tinh mắt thấy được một người đàn ông với vóc người thon dài đang lạnh mặt nhìn tôi.
Tôi run rẩy cả người, gần như vô thức chặn Trì Dật phía sau mình.
Trì Dật bị tôi kéo đến lảo đảo, đến khi ổn định lại hỏi: “Sao thế?”
“Im miêng, đừng nói, là Thiên Sư.”
Trì Dật run cầm cập.
Như thể có thần giao cách cảm, người bên kia tiến về phía tôi.
Nhìn thấy anh ta càng ngày càng đến gần, Trì Dật mà di chuyển, nhất định anh ta sẽ nhận ra.
Trong lúc vội vàng, tôi nảy ra một kế sách đi vào lòng đất: “Trì Dật, anh nhập vào người em đi, nhanh lên.”
“Như vậy không tốt đâu.”
“Giờ anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị Thiên Sư bắt được hoặc là nhập vào người em.”
Trì Dật nhập vào người tôi.
Lúc anh ta nhập vào, tôi cảm thấy trước mắt mình tối om, đợi đến khi mọi thứ sáng sủa trở lại, đã thấy Huyền Trạm đứng trước mặt mình.
“Hề lô, lâu rồi không gặp.” Tôi đứng thẳng người, chào lấy anh ta.
“Lâm Huyên Thảo, cuối cùng anh cũng tìm thấy em.”
Anh ta vừa mở miệng, giọng nói đã lạnh lùng, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng tôi lại cảm thấy xung quanh mình như có một tảng băng nhỏ.
Huyền Trạm, đệ tử chân truyền của ông tôi.
Anh ta là một đứa trẻ mồ côi.
Chính ông tôi đã giải cứu anh ta khỏi móng vuốt của con sói.
Huyền Trạm với tôi lớn lên cùng nhau như một thanh mai trúc mã thực thụ.
Sau này, lúc ông nội dạy anh ta săn ma, anh ta cực kì có thiên phú, cứ như là thiên phú trời cho.
Về sau nữa, lúc ông nội mất, Huyền Trạm cũng rời đi.
Tôi với anh ta cũng từ đó mà chia xa.
Đôi mắt lạnh lùng của anh ta lặng lẽ nhìn tôi, như thể đang nhìn điều gì đó xuyên qua tôi.
Tôi lo lắng nuốt nước miếng: “Sao, sao thế?”
Anh ta thu lại ánh mắt, lắc đầu, trầm giọng nói: “Anh tới đây xử lý vài chuyện, có thể phải ở lại hơi lâu.”