Nếu khái quát về cuộc đời của Đường Nhiên bằng một quyển tiểu thuyết, thì cũng chỉ có thể viết nhiều nhất là ba dòng.
Dòng thứ nhất, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn bình thường không có gì nổi bật.
Dòng thứ hai, hồi tiểu học yêu thầm bạn cùng bàn nhưng không nói, độc thân đến tốt nghiệp, tìm được bạn trai nhờ đi xem mắt.
Dòng thứ ba là tổng kết: Một cuộc đời bình thường của một cô gái bình thường.
Chỉ cần viết nhiều thêm một dòng cũng sẽ bị độc giả mắng rằng bộ truyện nhạt như nước ốc.
Bởi vậy khi ban đêm đã ‘xong việc’, Đường Nhiên ghé vào lòng ngực của bạn trai thì thầm một câu: “Sao em lại bình thường như vậy nhỉ?”
Bạn trai nhắm hai mắt nửa tỉnh nửa mơ, nghe vậy dùng giọng mũi phát ra một âm tiết nhỏ: “Hm?” Ước chừng mười giây trôi qua, anh như mới thoát khỏi giấc mơ kia, nói theo cô, “Vậy em muốn như nào?”
Đường Nhiên nói: “Không hy vọng xa vời như người ngoài hành tinh đáp xuống Trái Đất, cũng không mong chờ đột nhiên có linh khí rồi mở ra con đường đời mới, nhưng có thể cho em chút gợn sóng vào cuộc đời lặng yên như nước này chứ?”
Cô thật sự thấy mệt với cuộc đời bình lặng như quyển sổ thu chi này.
Bạn trai trầm tư một lát, hỏi cô.
“Ví dụ như nào?”
“Ví dụ……”
Cô nghĩ nghĩ, ngẩng lên khỏi lòng ngực bạn trai, nhìn một vòng xung quanh, trong lúc vô tình lại thấy mái tóc rối bù của anh đang chĩa lên.
Duỗi tay vuốt tóc anh cho phẳng, đồng thời cô cũng nói: “Ví dụ như phát hiện bạn trai của mình chính là một thiếu niên mèo chẳng hạn.”
2.
Có một số lời khi đã nói ra, thì sẽ không còn đường sống mà hối hận, nhưng thường thì người nói rất khó lường trước được hậu quả.
Giống như hiện tại, Đường Nhiên ngồi trên người bạn trai, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, một bàn tay chống lên eo anh, bàn tay còn lại để trên đỉnh đầu của anh, không hề động đậy.
Cô đã giữ nguyên cái tư thế kỳ cục này được một phút.
Một đôi tai mèo lông xù xù đột ngột mọc lên dưới lòng bàn tay cô, dường như hơi run run khó chịu vì bị cô đè ép.
Mềm mại, non nớt, có độ ấm của con người.
Bạn trai trầm mặc một lúc, dường như thở dài, giọng nói dịu dàng, trầm thấp chứa một chút bất đắc dĩ, lại có chút lười nhác: “Em biết từ khi nào?”
Tay Đường Nhiên cũng run run theo.
Cô chậm chạp cúi đầu, đối diện với con người màu hổ phách đã có đường elip*, giọng nói bay bổng như thể vừa hoàn thành một chuyến tàu lượn siêu tốc, linh hồn vẫn còn đang lưu lạc trên đường ray: “…… Nếu em nói bây giờ em cũng mới biết, anh có tin không?”