Lục Hoài Du nói ra suy nghĩ của mình một cách tỉ mỉ, sau khi Chung Minh Cẩn nghe xong thì lập tức liên tưởng đến hình ảnh.
Hơn nữa không chỉ có cảnh ngắm hoàng hôn, ngoài ra, trong thế giới nhỏ bé ở một góc ban công này, nó còn có thể cùng Lục Hoài Du mùa xuân ngắm hoa, mùa đông ngắm tuyết, mùa hè hóng mát.
Bên nào cũng khiến người khác sung sướng hơn cả.
Đến khi phát hiện mình đã nghĩ quá xa, Chung Minh Cẩn lại không khỏi lắc đầu rồi nhìn nhà gỗ nhỏ ngay trước mắt. Dựa theo suy nghĩ của Lục Hoài Du, nếu nó ngồi trên xích đu hoặc trên ghế dựa ở tầng hai nhà gỗ thì e rằng nhiều lắm cũng chỉ có thể ngắm tuyết vào mùa đông, còn phải là đợt tuyết rơi vào đầu năm nay mới được.
Sau đó chắc nó có thể khôi phục lại hình thể như thường rồi.
Lục Hoài Du thấy nó đột nhiên lắc đầu thì cho rằng nó không muốn, bèn chớp mắt hỏi: “Không tốt sao?”
“Không tốt cái gì?” Chung Minh Cẩn nhất thời chưa phản ứng.
Lục Hoài Du khịt mũi tỏ vẻ tủi thân: “Thì vừa rồi tao nói chuyện cùng nhau ngắn hoàng hôn đó, hóa ra mày không có chăm chú nghe.”
“Tôi có chăm chút nghe.” Chung Minh Cẩn đi hai bước về phía Lục Hoài Du, thoáng chút bối rối: “Hơn nữa không chỉ ngắm hoàng hôn, mùa đông ngắm tuyết cũng được.”
“Được đó.” Lục Hoài Du nghe xong thì giống như trở mặt, lập tức cười đến cong tít cả mắt: “Mày thích căn nhà nhỏ này chứ?”
“Rất thích.” Chung Minh Cẩn đảo mắt qua mỗi một vật trong sân, trả lời một cách rất nghiêm túc.
Sau khi cơ thể bị thu nhỏ, thứ mà nó phải đối mặt không chỉ tất cả những đồ mặt đều không tiện sử dụng, mà còn tùy theo nỗi sợ tâm lý đi kèm.
Bởi vì đối với nó, việc tất cả mọi thứ dường như đều phóng to gấp mấy lần và không thích nghi về tâm lý, càng khiến nó khó chấp nhận hơn việc sử dụng nhiều đồ vật bất tiện.
Nếu nói lúc đầu Lục Hoài Du giữ nó ở lại ăn ở, đồng thời bảo vệ nó không để bất cứ ai biết, thì nó có thể dùng thể chất đặc biệt của mình xua đuổi những ma quỷ sẽ quấy nhiễu đến Lục Hoài Du, và dạy anh thuật pháp để đền đáp.
Nhưng hôm nay, hành động thân thiết tặng căn nhà nhỏ này của anh khiến nó thật sự không nghĩ ra cách báo đáp nào tốt hơn, nó không khỏi có chút bối rối và khẩn trương, ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du rồi hỏi: “Tại sao lại muốn tặng nhà cho tôi?”
Lục Hoài Du nghiêng đầu hỏi lại: “Vậy còn mày, tại sao lúc trước muốn tặng bùa hộ mệnh cho tao, còn theo tao đến trường quay, dạy tao thuật pháp?”
Chung Minh Cẩn thầm nghĩ: Bởi vì anh xứng đáng.
“Bởi vì mày xứng đáng.” Lục Hoài Du không đợi nó trả lời đã nói ra đáp án của mình, còn nói hệt như những gì mà Chung Minh Cẩn nghĩ trong lòng: “Vả lại việc tặng quà cho bạn tốt còn cần phải hỏi vì sao ư?”
Nói đến đây anh lại nhíu mày: “Hay là nói, thật ra mày không xem tao là bạn?”
“Tôi không có.” Sau khi Chung Minh Cẩn buột miệng nói ra mới phát hiện ba chữ này có nghĩa khác, lại ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Du rồi nghiêm túc nói: “Anh là người bạn tốt nhất của tôi.”
Lục Hoài Du ngơ ngác, mặc dù anh cũng xem người tí hon là bạn tốt, thậm chí còn cảm thấy thân thiết hơn ở một số khía cạnh bạn bè. Nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ nhận được chữ ‘nhất’ từ phía người tí hon.
Nhưng nghe người tí hon nói vậy, quả thật trong lòng rất sung sướng, cảm thấy rất vui vẻ, bèn nói: “Thế thì mau đi xem mấy thứ trong sân và nhà đi, nếu có thứ nào không hợp thì tao sẽ tìm người làm lại lần nữa.”
Chung Minh Cẩn gật đầu rồi bước vài bước đến hàng rào vây quanh sân.
Ở đối diện nhà gỗ có một cánh cửa nhỏ, nó đặt tay lên tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra, cửa gỗ lập tức mở ra như đáp lại.
Từ góc độ của Lục Hoài Du sẽ không thể thấy rõ, nhưng theo góc nhìn của người tí hon và cảm giác khi đẩy cửa thì có thể thấy rất rõ, mặc dù cánh cửa gỗ nơi hàng rào rất thô sơ, nhưng người thợ mộc đã làm vô cùng tinh xảo.
Những món đồ trong sân và nội thất trong nhà thì càng khỏi phải nói. Chung Minh Cẩn dựa theo trình tự, đầu tiên là ngồi vào chiếc bàn trong sân, rồi đáp ứng theo yêu cầu của Lục Hoài Du mà đi tới bàn đu dây ngồi thử, sau khi xác nhận tất cả đều không có vấn đề mới chậm rãi đi vào nhà.
Nội thất trong nhà cũng chẳng nhiều, nhưng bất kể là bàn hay ghế thì kích cỡ đều phù hợp với chiều cao hiện tại của Chung Minh Cẩn.
Dù nó luôn luôn thận trọng, nhưng vẫn không nhịn được mà sờ chỗ này, nhìn chỗ nọ. Vả lại kích thước của căn nhà vừa khéo cũng thích hợp với nó, đứng bên trong có cảm giác rất an toàn.
Vì thế không cẩn thận mà nán lại đó lâu hơn.
Mãi đến khi Lục Hoài Du thúc giục: “Cảm thấy thế nào? Xem tầng một xong rồi thì lên tầng hai xem đi.”
Tầng hai là phòng ngủ, Chung Minh Cẩn vừa bước lên bậc thang cuối cùng đã nhìn thấy bộ giường khung thông qua cánh cửa đang rộng mở, khiến nó không khỏi dừng chân.
Ngoài ra, trong phòng ngủ còn có những bộ nội thất như tủ quần áo, mỗi loại đều cực kỳ tinh xảo, và hơi khác so với những thứ đã thấy ở tầng một.
Chung Minh Cẩn chỉ vội quét mắt rồi bước tới ban công nhỏ bên ngoài phòng ngủ, kế đó ngửa đầu nhìn về phía Lục Hoài Du: “Những thứ trong phòng ngủ rất tinh xảo, vả lại chiếc giường kia…”
Câu mà nó chưa nói xong đó là, thời buổi này còn ai ngủ loại giường khung chế tác này đâu?
Lục Hoài Du nghe xong lại hiểu sai ý: “Giường không phải là thứ cần thiết trong nhà ư, tẹo nữa tao tìm thêm ít đồ để mày trải lên giường. Bình thường mày có thể đến đây ngủ trưa, buổi tối chúng ta vẫn ngủ chung trong phòng ngủ.”
Chung Minh Cẩn thở phào nhẹ nhõm, may mà buổi tối không ngủ ở đây, bằng không lỡ nó khôi phục hình thể bình thường trong lúc đang ngủ thì sẽ phá hỏng căn nhà gỗ tinh xảo này mất.
Song có thể thấy được nó thật sự rất thích căn nhà nhỏ xinh này. Lúc sau nó không chỉ trải ra giường theo lời của Lục Hoài Du, còn quét tước nhà gỗ từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng chọn ra vài bộ trong đống quần áo mà Lục Hoài Du mua cho nó để cất vào trong cái tủ nhỏ ở phòng ngủ tầng hai, nghiễm nhiên đã bài trí nhà gỗ thành một căn nhà.
Làm xong cũng không chịu đi ra mà ngồi trên ban công tầng hai nói chuyện phiếm với Lục Hoài Du.
Lục Hoài Du đã sớm đặt cái đệm dưới đất bên cạnh căn nhà gỗ. Khi anh ngồi xếp bằng dưới đất, tầm mắt gần như khớp với chiều cao ở tầng hai của căn nhà, dù nhìn người tí hon làm việc hay tán gẫu với nó ở tầng hai thì đều là một loại trải nghiệm rất thoải mái.
Mãi đến khi tiếng ‘ọt ọt’ phá vỡ bầu không khí thanh nhàn giữa hai người, Lục Hoài Du mới cúi đầu nhìn bụng mình rồi nhíu mày hỏi: “Chúng ta… có phải quên ăn cơm rồi không?”
“Ừm.” Chung Minh Cẩn xấu hổ cúi đầu, trước giờ chưa từng nghĩ rằng có một ngày nó sẽ mê mẩn ngoại vật đến độ quên cả ăn cơm: “Đều do tôi quá thích căn nhà gỗ mà anh tặng này, còn để anh dọn dẹp cùng tôi, quên cả ăn cơm.”
Người tí hon thật sự là am hiểu lòng người, ôm hết trách nhiệm lên người mình. Rõ ràng lúc dọn dẹp nhà gỗ, anh chỉ giúp nó múc hai chậu nước rồi chuyển mấy món đồ về thôi.
“Ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại đến đây chơi.” Lục Hoài Du nói: “Tao cũng rất thích căn nhà gỗ này.”
Trầm ngâm đôi chút, anh lại nói: “Càng thích dáng vẻ mày ở trong đó hơn.”
Quả nhiên sau khi cơm nước xong, hai người lại đi tới ban công.
Nhà gỗ cơ bản đã dọn dẹp xong. Chung Minh Cẩn ngồi trên ban công tầng hai đọc sách, bởi vì nó cũng phát hiện rằng mình không cần phải ngửa đầu khi nói chuyện với Lục Hoài Du ở độ cao này nên rất thoải mái.
Lục Hoài Dũ vẫn ngồi trên cái đệm bên cạnh như cũ, chẳng qua trong tay thì cầm giấy bút, chẳng biết đang vẽ cái gì.
Ban nãy Chung Minh Cẩn thử nhìn lén, nhưng Lục Hoài Du như mọc thêm con mắt trên đỉnh đầu, che bảng vẽ lại rồi nói: “Không được nhìn lén, đợi tao vẽ xong rồi mới cho mày xem.”
“Được.” Chung Minh Cẩn hơi thất vọng ngồi thẳng người lại, nó cảm thấy sau khi ở chung với Lục Hoài Du, mình càng lúc càng ngây thơ, đến cả loại chuyện nhìn lén này cũng làm ra được.
Nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc Ngư Ngư đang vẽ gì thế nhỉ, có liên quan đến mình không?
Mãi đến sẩm tối, cuối cùng Lục Hoài Du cũng vẽ xong, anh hoạt động bả vai và cần cổ có phần cứng ngắc rồi nói với người tí hon: “Tao vẽ xong rồi nè.”
“Có thể cho tôi xem không?” Chung Minh Cẩn hỏi.
“Được chứ.” Lục Hoài Du nói xong bèn đưa bảng vẽ đến đối diện người tí hon, miệng còn chèn thêm hiệu ứng âm thanh ‘tăng tăng tăng tằng’.
Sau khi Chung Minh Cẩn nhìn thấy thì quên cả lời nói: giấy A4 trên bảng vẽ được chia làm bốn ô vuông, trong mỗi ô đều vẽ chibi khác nhau, chibi người tí hon bé xíu hoặc ngồi trên bàn đu dây, hoặc đọc sách trên ban công, đều rất moe luôn.
Không cần nhìn những trang phục và đặc điểm bên ngoài quá đặc sắc kia thì chỉ thông qua vị trí cảnh vật chung quanh chibi người tí hon, cũng biết người Lục Hoài Du đang vẽ chính là nó.
“Thế nào?” Lục Hoài Du giơ tay sờ mũi, bảo: “Lâu lắm rồi tao không vẽ nên cũng ngượng tay.”
“Không có đâu, anh vẽ rất khá.” Chung Minh Cẩn hỏi: “Nhưng có phải dễ thương quá rồi không?”
Lục Hoài Du tỉnh bơ đáp: “Tao thấy cũng được mà, mấy kiểu chibi này toàn là loại dễ thương thôi.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng anh đã hò hét điên cuồng lên rồi, đó là do nhóc dễ thương như mày vốn chẳng hề biết mình dễ thương bao nhiêu thôi!
Chung Minh Cẩn nhìn mấy bức chibi kia một lúc lâu mới chần chừ hỏi: “Có thể tặng nó cho tôi không?”
“Đương nhiên có thể.” Lục Hoài Du đáp: “Nếu mày thích thì buổi tối tao còn có thể vẽ thêm cho mày hai bức nữa.”
Chung Minh Cẩn: “Buổi tối anh phải tập vẽ bùa!”
Lục Hoài Du:…
“Tao sẽ học tập thật tốt, để mỗi ngày tiến về phía trước.”
Buổi tối cũng giống như mọi ngày, mỗi người đều tự làm bài của mỗi người, đến khi nằm lên giường rồi, nhớ lại chuyện đã xảy ra ban ngày, Chung Minh Cẩn vốn đã nhắm mắt định ngủ lại không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Ngư Ngư, cảm ơn anh.”
Lục Hoài Du cảm giác yêu tinh thuốc ngủ ở bên cạnh đã phát huy tác dụng, nghe vậy mơ màng trả lời: “Mày không cần nói cảm ơn với tao.”
Bởi rằng người nên cảm ơn phải là tao mới đúng, sự xuất hiện của mày, chẳng những khiến tao không còn bị ma quỷ quấy nhiễu, còn cho tao biết hóa ra tao có thể nhìn thấy sự tồn tại của những thứ ấy, không chỉ thấy phiền toái nhiều hơn mà còn có giá trị nhiều hơn.
Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau hai người thức dậy đúng giờ. Vừa rửa mặt xong định sẽ đi luyện kiếm với người tí hon thì Lục Hoài Du nhận được điện thoại của Nguyễn Sơ Tình, anh không khỏi thấy kỳ quái, nhận điện thoại hỏi: “Chị Nguyễn tìm em sớm thế này là có chuyện gì ạ?”
Nguyễn Sơ Tình hỏi: “Ngư Ngư, hôm nay em không đi làm nhỉ?”
“Không ạ, em ở nhà nghỉ phép.” Ngoại trừ cách hai ngày phải tham gia “Kiểm Tra Đi!” một lần thì trong khoảng thời gian này, anh không bảo Lâm Nguyên nhận công việc khác cho anh nữa.
“Chuyện lần trước chị cũng coi như giúp em hơi vội nhỉ?” Nguyễn Sơ Tình nói: “Hiện tại chị gặp phải chút chuyện nên cần em giúp đỡ, đương nhiên thù lao thì nhất định sẽ trả.”
Lục Hoài Du tưởng là công việc quan trọng nên nói: “Chuyện gì thì chị cứ bảo với Lâm Nguyên, anh ấy sẽ không từ chối đâu.”
“Không phải chuyện công việc.” Nguyễn Sơ Tình đáp: “Mà là chút chuyện của người đại diện bên chị, khoảng thời gian trước tinh thần hơi kém, kết quả tối qua sau khi hôn mê thì đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Lục Hoài Du: “…Chẳng phải hôn mê bất tỉnh thì nên đưa vào bệnh viện mới đúng ư?”
“Đã nhập viện rồi.” Nguyễn Sơ Tình đáp: “Nhưng bác sĩ lại không tìm ra nguyên nhân.”