Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 6



Editor: Hướng Nhật Quỳ

Nói một cách công bằng, ngoại trừ Lương Vũ Hành trông có hơi nham hiểm thì thật ra dáng dấp cũng rất trưởng thành. Huống chi nham hiểm cũng đâu tính là khuyết điểm gì, rất nhiều nữ sinh bây giờ đều bị hút bởi khoản này.

Đặc biệt là lúc này gã đang cầm quà của quân chi viện nói cảm ơn cùng mọi người, chân thành như thể đó là fans của gã vậy.

Có câu ‘Đưa tay không đánh kẻ đang cười’, dù fans hai nhà họ còn đang nhiệt tình cấu véo nhau trên mạng thì vào lúc này, Lục Hoài Du và mấy vị fans lớn của quân chi viện cũng không tiện cho gã coi sắc mặt.

Kết quả Lục Hoài Du bị Lương Vũ Hành lôi kéo chụp chung mấy tấm hình, còn kề vai sát cánh, cứ như muốn chứng minh với fans rằng thật ra quan hệ của họ rất tốt.

Lúc này gã lại tỏ ra vô cùng thức thời, biết mình không được hoan nghênh nên chụp xong bèn giơ đồ uống trong tay lên, nói: “Cảm ơn các bạn đã tặng đồ, tôi không quấy rầy nữa.”

Nói xong cũng chẳng quay đầu lại mà đi mất.

Nữ sinh vẫn luôn không nói lời nào nhất thời chưa kịp phản ứng, ngây ngẩn hỏi: “Ý anh ta là gì? Thật sự không phải chỉ vì cảm ơn chứ?”

“Ai mà biết được.” Một nữ sinh khác nhún vai đáp.

Lục Hoài Du cũng nhất thời chẳng hiểu được rốt cuộc gã có mục đích gì, chẳng qua trong lòng có loại dự cảm xấu nhưng lại không dám khẳng định.

Dưới con mắt của mọi người, cho dù Lương Vũ Hành có ý định làm chuyện khoa học không thể giải thích được thì cũng không đến nỗi lớn gan như vậy đâu ha?

Chẳng qua lúc này bị gã chen vào, Lục Hoài Du cũng chả còn tâm trạng tán gẫu tiếp với fans nữa, bèn lén lút nháy mắt với Lâm Nguyên. Lâm Nguyên hiểu ý, lại đến nói Lục Hoài Du còn những việc khác, hôm nay tạm thời tới đây thôi.

Mọi người tới một chuyến cũng không dễ dàng gì nên Lục Hoài Du bảo Lâm Tuyền đi mua đồ uống cho fans, lại hỏi rõ mấy khách sạn đã đặt trước ở nơi khác, mới rời đoàn phim đi về nhà.

Đến khi xe lên cao tốc, Lâm Nguyên ngồi ở chỗ tài xế chợt hỏi: “Vừa rồi lúc cậu nói chuyện phiếm với fans, tôi nghe đạo diễn Ngụy nói, những cảnh sau của cậu có thể sẽ có điều chỉnh?”

Lục Hoài Du nhíu mày: “Cắt bớt à?”

“Không phải.” Lâm Nguyên lắc đầu: “Phỏng chừng trước khi đưa kịch bản cho chúng ta thì đã cắt đến không còn gì rồi. Hôm nay chắc thấy biểu hiện của cậu tốt hơn so với tưởng tượng của ông ấy nên muốn thêm vài cảnh thôi.”

Lục Hoài Du: “…”

Không ngờ loại chuyện thêm cảnh như này sẽ có một ngày lại phát sinh trên người anh, còn là vì kĩ năng diễn xuất đó!

Lâm Nguyên quay đầu dặn dò: “Bởi vậy sau này cậu phải hăng hái tranh giành một chút, giữ trạng thái hôm nay, nhất định sẽ khiến công chúng tự vả[1].”

[1] Gốc là Chân hương [真香]: dịch ra nghĩa là thật là thơm nhưng không phải thơm, mà nó mang ý tự vả.

“…Tôi sẽ cố gắng.” Lục Hoài Du cũng muốn phát huy thật tốt, nhưng muốn anh không bị ảnh hưởng bởi mấy con ma ở hiện trường thì quả thật khó lắm.

“…Được, cậu cố gắng đi.” Mấy năm nay Lâm Nguyên đã vì Lục Hoài Du mà bận tâm ít nhiều, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bó tay. Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Nguyên lại nói: “Chờ quay xong ‘Suối Cạn’, tôi sẽ nhận thêm một chương trình tạp kĩ cho cậu nhé.”

“Được.” Lục Hoài Du gật đầu, biết Lâm Nguyên đang muốn củng cố fans cho anh. Dù sao dựa theo kinh nghiệm của hai lần trước thì sau khi phát sóng phim, kĩ năng diễn xuất của anh cũng mất hoặc nhiều hoặc ít fans.

Mà không quan tâm chương trình tạp kĩ gì, chỉ cần anh tham gia thì gần như đều sẽ hút fans thần khí[3].

[2] Thêm fans thần khí [加粉神器]: là một kiểu thêm fans vào phần mềm Wechat, nguyên lý cơ bản tương tự như ‘IMSI-catcher’. Sử dụng phần mềm này ở nơi đông người có thể thu hút và lừa gạt được lượng lớn fans Wechat. Các nguồn tin trong ngành cho biết, thần khí này thật ra đã dính líu đến phạm pháp. (Theo Baike)

Nghe Lục Hoài Du đáp lại, Lâm Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Một bên tự nhủ mình nhân vô thập toàn[3], nghệ sĩ của mình chỉ là diễn xuất không tốt mà thôi, bù lại tướng mạo và chỉ số IQ lẫn EQ đều đứng đầu; một bên lặng lẽ quyết định phải tìm một thầy diễn xuất sắc cho Lục Hoài Du.

[3] Nhân vô thập toàn [人无完人]: nghĩa là con người ta, dù ít hay nhiều đều có những phần chưa “trọn vẹn”.

Lục Hoài Du dưới tình huống chẳng hay biết gì cứ vậy mà bị an bài.

Khi cách nhà càng lúc càng gần, anh đang phiền não xem lát nữa phải mang gì ngon cho người tí hon ăn, theo lời hứa mà buổi sáng anh đã cam kết.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết yêu quái thích món gì, thế là Lục Hoài Du chuyển đổi mục tiêu, hỏi anh em Lâm gia đằng trước: “Các anh biết trẻ em thích ăn gì không?”

“Trẻ bao lớn?” Lâm Nguyên không hiểu sao đột nhiên anh lại tò mò chuyện này.

Lục Hoài Du hàm hồ nói: “Khoảng… 5, 6 tuổi thì phải.”

“Cái này em biết.” Lâm Tuyền đang lái xe tranh đáp: “Phần lớn con nít ở tuổi này đều thích ăn gà rán và khoai tây chiên.”

“…Vậy lát nữa đến gần tiểu khu thì dừng lại, để anh đi mua một ít mang về.” Tuy rằng Lục Hoài Du cảm thấy nó có vẻ không giống người thích mấy món này, nhưng nói không chừng sẽ giống như trước đó anh đã không ngờ tới nhóc dễ thương lại thích con búp bê thỏ kia vậy!

Lâm Nguyên lại thấy sai sai: “Nhà cậu có con nít?”

Lục Hoài Du ngơ ra, vội nói: “Đâu có đâu có, con của người ta ở dưới lầu. Trước đó tôi đã đồng ý mang đồ ăn ngon về cho nó.”

Lâm Nguyên nghi ngờ quay đầu nhìn anh một cái, thấy Lục Hoài Du khá thản nhiên bèn dặn dò: “Phụ huynh của bọn nhỏ không chắc chắn sẽ đồng ý để nó ăn, tới lúc đó cậu đừng có miễn cưỡng đút vào.”

Lục Hoài Du: “Yên tâm đi, chắc chắn đồng ý.”

Lục Hoài Du tự mình xác minh thân phận phụ huynh lần nữa, quả nhiên ở giao lộ gần tiểu khu có bán những thứ anh cần. Lục Hoài Du bảo Lâm Tuyền xuống mua giúp một túi gà rán và khoai tây chiên lớn.

Lúc về đến nhà, đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi. Lục Hoài Du đứng ở sảnh không nhịn được hô: “Nhóc dễ thương ơi, xem tao mang đồ ăn ngon gì cho mày nè.”

Khi anh vừa dứt lời xong thì có tiếng bước chân truyền tới. Ban đầu nhịp chân là lạ, không nhanh không chậm, nhưng không biết vì sao về sau lại tăng tốc. Lục Hoài Du nghĩ bụng, quả nhiên nhóc dễ thương cũng đang mong đợi kia kìa!

Thế là anh nâng cằm, thong thả chờ thưởng thức vẻ mặt của người tí hon.

“Anh đừng nhúc nhích.” Chung Minh Cẩn người còn chưa tới thì tiếng nói đã vọt lên trước; cẩn thận lắng nghe sẽ có cảm giác như có loại âm thanh chấn động.

Lục Hoài Du không ngờ trong cơ thể nhỏ xíu của người tí hon lại có thể phát ra âm thanh lớn như vậy, tay xách túi cũng run lên, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động, mày thích thì mai tao mua thêm cho mày!”

Chung Minh Cẩn không hề bị lay động, trầm mặt đi một vòng bên người Lục Hoài Du, cau mày khịt mũi bảo: “Thúi quá.”

Gân xanh trên mặt Lục Hoài Du co rút, trên mặt có chút không nén giận được, cúi đầu nhìn người tí hon: “Cho dù tao mua thứ mày không thích thì cũng đâu cần phải chê vậy chứ!”

Lúc này Chung Minh Cẩn mới trông thấy túi thức ăn Lục Hoài Du cầm trong tay, thoáng dừng chân, mím môi nói: “Xin lỗi, không phải tôi nói đồ trong túi thúi, mà là mùi trên người anh.”

Cái này còn quá đáng hơn đó biết không hả!!

Lục Hoài Du suýt nữa gào thét. Chẳng qua còn chưa kịp nói chuyện đã bị lời kế tiếp của người tí hon chấn động đến trố mắt đứng nhìn.

Chung Minh Cẩn tỉnh bơ nói: “Anh cởi quần áo ra trước đi.”

“Mày nói… cái gì?” Lục Hoài Du cũng nghi ngờ lỗi tai mình có phải có vấn đề gì không, nhưng ánh mắt bình tĩnh của người tí hon lại khiến anh biết mình chẳng nghe lầm. Vì vậy vẻ mặt anh trở nên kì quái, cúi người đối mặt với người tí hon: “Mày không phải là sasaeng fan của tao chứ?”

Chung Minh Cẩn mờ mịt hỏi: “Sasaeng fan là gì?”

“Sasaeng fan tức là mày cực kì thích tao nên dùng mọi thủ đoạn để đến gần tao.” Lục Hoài Du không nhanh không chậm nói: “Sau đó chụp hình nè, rình coi việc riêng tư của tao nè, thậm chí trộm đồ tao từng dùng nữa.”

Vẻ mặt Chung Minh Cẩn thoáng ngưng đọng, giọng nói hiếm khi có phần bức thiết: “Tôi không phải!”

Lục Hoài Du đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi: “Nếu không phải, thế mày nói xem sao phải bảo tao cởi quần áo?”

“Có chỗ bẩn trên vai áo của anh, nếu không cởi xuống ngay thì rất dễ xảy ra chuyện.” Chung Minh Cẩn đáp.

Lục Hoài Du theo bản năng quay đầu nhìn vai mình. Áo sơ mi vẫn trắng tinh tươm như cũ, nhưng anh lại sinh ra cảm giác rùng mình đến khó hiểu, như thể đang có thứ gì ở bên trên, hơn nữa còn muốn xuyên qua lớp quần áo, từng chút ngấm vào trong da.

Loại cảm giác như có gai trên lưng này khiến Lục Hoài Du chẳng chút nghĩ ngợi ném cái túi trong tay rồi bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Nhất là lúc này anh lại nhớ ra trước lúc chụp hình, Lương Vũ Hành cũng khoác lên vai mình.

Lục Hoài Du có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Anh nắm cổ áo sơ mi đã cởi ra, duỗi tay ra cố gắng cách xa cơ thể mình, sau đó cúi đầu hỏi người tí hon: “Giờ phải làm sao?”

Chung Minh Cẩn nói: “Tìm cái chậu có thể đốt nó.”

“Được.” Lục Hoài Du chẳng chút do dự xách áo sơ mi đi một vòng trong phòng, cuối cùng tìm từ trong bếp ra một cái chậu inox. Anh dựa theo chỉ thị của người tí hon rồi ném áo sơmi vào. Kế đó hỏi: “Tiếp theo thì sao?”

“Đặt chậu ở nơi thông gió, tiếp đó tránh xa một chút.” Chung Minh Cẩn nói xong liền tự mình cầm cái cặp để trên ghế sofa tới, lôi mấy thứ giống nhau ra.

Đầu tiên là giấy vàng, sau là bút lông, tất cả đều nhỏ xíu và cuối cùng lấy ra chiếc hộp hình vuông. Bên trong chiếc hộp đều là chất lỏng màu đỏ thẫm.

Lục Hoài Du ở bên cạnh nhìn động tác của nó, ngón tay từ từ cuộn tròn, cuối cùng nắm thành quyền.

Hình như anh nhặt được bảo bối thật rồi á…

Đặc biệt là khi thấy người tí hon dùng bút thấm ướt chất lỏng màu đỏ rồi vẽ bùa trên giấy vàng, dáng vẻ nghiêm túc và bóng dáng trẻ thơ trong kí ức của Lục Hoài Du dần dần chồng lên nhau.

Dù bị Lục Hoài Du vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn chằm chằm như thế nhưng dường như người tí hon không nhận ra được, nó cầm bút bắt đầu vẽ bùa trên giấy vàng.

Tay nó rất vững, đường nét màu đỏ tỉ mỉ như nước chảy phủ toàn bộ lá bùa, tạo thành một hình vẽ hết sức kì diệu.

Chung Minh Cẩn vẽ tổng cộng năm lá mới dừng lại. Bùa vẽ xong bị nó tiện tay gạt sang một bên rồi cẩn thận cất công cụ vào chiếc cặp nhỏ, lúc này mới bắt đầu gấp bùa lại.

Sau khi gấp xong một lá bùa, Chung Minh Cẩn mới nhớ ra điều gì, ngoái đầu nhìn về phía Lục Hoài Du: “Anh mong chuyện cứ giải quyết thế này, hay là lấy đạo của người trả lại cho người?”

“Đương nhiên là lấy đạo của người trả lại cho người rồi.” Lục Hoài Du đáp lại không chút nghĩ ngợi. Anh cũng đâu phải cha thánh, người ta đã khi dễ đến cùng thì cũng thôi, huống chi nếu không phải có người tí hon ở đây, không biết kết quả sẽ thế nào nữa.

Mấy người trước kia từng cạnh tranh với Lương Vũ Hành theo Lục Hoài Du nhớ được, nhẹ nhất cũng chỉ bị bệnh một trận.

Sau khi Chung Minh Cẩn nhận được câu trả lời thì tiếp tục động tác vừa rồi, gấp bùa xong, miệng lẩm bẩm, đứng tại chỗ nhịp bước chân kì quái rồi đặt bốn lá ở bốn hướng trong đó. Cuối cùng nó niệm một đoạn giống như thần chú xong mới khom người nhặt bùa lên, dùng chân đạp lên nơi đã đặt lá bùa trước đó rồi đưa lá bùa vào trong chậu.

Lục Hoài Du tìm cái chậu sâu một chút, đứng ở nơi khá xa so với người tí hon cao chưa đủ ba tấc. Vì để đảm bảo lá bùa có thể rơi chính xác vào trong chậu, người tí hon trước khi ném vào đều phải nhảy một cái.

Nhìn xong Lục Hoài Du đưa quả đấm lên môi, cố gắng không để mình lộ ra biểu tình không đúng lúc.

Chẳng qua rất nhanh anh lại chẳng cười nổi, bởi vì khoảnh khắc lá bùa rơi vào trong chậu liền tự bốc cháy, đến cả áo sơ mi cũng liên tục tỏa ra khói xanh. Chờ bốn lá bùa đều bị ném vào hết, ngọn lửa bùng cháy rất mạnh, chốc lát sau trong chậu chỉ còn lại một đống tro tàn.

Nụ cười cứng ngắc trên mặt Lục Hoài Du cùng vẻ ngạc nhiên trong mắt tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

“Trên quần áo của anh bị người ta Dẫn Uế Phù. Nếu vẫn không xử lí kịp lúc, nhẹ thì bệnh một trận, nặng thì bị thương.” Chung Minh Cẩn giương mắt nhìn Lục Hoài Du: “Đây là một loại tà thuật, vừa rồi sau khi bị tôi phá thì tai họa vốn sẽ phát sinh trên người anh, trong vòng 12 giờ nó sẽ phản phệ trên người kẻ thi thuật.”

Đó là sau khi anh tỉnh táo lại, người tí hon đã nói một câu thật dài. Lục Hoài Du ngẩn ra rồi mới phản ứng được rằng nó đang giải thích chuyện vừa rồi.

Anh thầm nghĩ, quả nhiên gần giống như suy nghĩ của mình, chẳng qua thấy người tí hon trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, Lục Hoài Du không nhịn được mà che giấu nội tâm mừng như điên, cau mày hỏi: “Mày đang truyền bá phong kiến mê tín với tao hả?”

Chung Minh Cẩn bình tĩnh nhìn Lục Hoài Du vài giây, nhàn nhạt nói: “Chẳng phải trong nhà anh đang nuôi một con ma sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.