Lục Hoài Du về thành phố Z đã bốn ngày, trừ việc hôm nay phải đến tham gia họp báo của ‘Suối Cạn’ thì ba ngày trước đều ở lì trong nhà chẳng ra khỏi cửa.
Hẳn Lâm Nguyên đã nghe được chút gì từ chỗ Lâm Tuyền, hôm nay không chỉ tự mình chạy đến đón anh đi họp báo, còn đích thân đưa về. Lúc dừng ở dưới lầu còn dặn dò: “Thời gian nửa tháng kế tiếp tôi đã chừa trống cho cậu rồi, tâm trạng cậu không tốt thì có thể ra ngoài du lịch cho khuây khỏa.”
Lục Hoài Du không nói cho ai biết chuyện này, sau khi nhìn Lâm Nguyên một cái bèn đáp: “Tôi không có tâm trạng xấu.”
“Được rồi, vậy thì không có tâm trạng xấu.” Người thất tình luôn cần được bao dung nhiều hơn, Lâm Nguyên cũng không vạch trần anh: “Nếu không muốn nghỉ ngơi như tôi nói, vậy tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu.”
Ngoại trừ việc ra ngoài cho khuây khỏa, cũng có một số người thích dùng công việc để phân tán sự chú ý, lựa chọn thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích của người đang thất tình, Lâm Nguyên cảm thấy mình quả là có thể đắc cử top 3 người đại diện xuất sắc nhất làng giải trí mà.
“Nói sau đi.” Lục Hoài Du chẳng mấy hứng thú. Nói thật, hiện tại ngoại trừ ở nhà, anh chẳng muốn đi đâu, cũng muốn làm gì hết.
Nhưng ở lì trong nhà mãi cũng không dễ chịu gì, chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn trà, con thỏ bông ở đầu giường, mấy bộ quần áo nhỏ trong phòng gửi đồ, và cả căn nhà nhỏ trên ban công, nơi đâu cũng là dấu vết Chung Minh Cẩn từng sống ở đây.
Lúc trở về nhìn thấy những thứ đó, khổ sở là điều không thể nghi ngờ, thậm chí Lục Hoài Du vừa nhìn qua đã bị ban công khóa lại.
Nhưng một ngày sau, khổ sở đã dần chuyển thành nỗi lo lắng và bất an.
Đã nói chỉ đi mấy ngày thôi mà, chuyện gì mà khó giải quyết như vậy, mấy ngày rồi cũng không có thời gian gửi tin nhắn luôn sao?
Lúc tạm biệt Lâm Tuyền và Lâm Tuyền rồi lên lầu, Lục Hoài Du đứng trong thang máy suy nghĩ, nếu đêm nay Chung Minh Cẩn vẫn không liên lạc với anh trước khi ngủ, vậy anh sẽ chủ động liên lạc với Chung Minh Cẩn.
Cho dù không thể bên nhau, ít nhất cũng phải biết Chung Minh Cẩn không gặp nguy hiểm, có vậy anh mới yên tâm được.
Về phần tại sao phải liên lạc trước khi ngủ, có một số việc phải đợi đến tối mới có đủ dũng khí để làm.
Lục Hoài Du đã lên kế hoạch sẵn trong lòng, kết quả vừa ra khỏi cửa thang máy đã trông thấy bóng dáng quen thuộc đang rụt lại bên cửa.
Mấy ngày nay thành phố S đã có chiều hướng tuyết rơi, bên ngoài không có hệ thống sưởi, Chung Minh Cẩn lại không mặc áo lông, chỉ ngồi co rút ở đó chờ đợi, dáng người cao gầy trông thật đáng thương làm sao.
Lần đầu tiên Lục Hoài Du nhìn thấy cậu đã muốn kéo cậu vào nhà rồi tìm một bộ quần áo dày cho cậu mặc.
Nhưng chân vừa bước ra một nửa, cảm xúc đã tích lũy mấy ngày này đồng loạt vỡ òa. Trước đó lo lắng bao nhiêu thì bây giờ tức giận bấy nhiêu.
Anh dừng bước, đứng ở cửa thang máy không tiến lên bước nào.
Thời điểm cửa thang máy mở ra, Chung Minh Cẩn nhìn thấy Lục Hoài Du, cậu đứng dậy với cặp mắt phát sáng: “Ngư Ngư, anh về rồi.”
“Cậu là ai, tôi quen biết cậu chắc?” Nghe cậu gọi thân mật như vậy, Lục Hoài Du có phần không khống chế được cảm xúc: “Đừng chắn đường tôi về nhà.”
Nói xong anh thật sự vòng qua Chung Minh Cẩn mở cửa đi vào, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.
Khép cửa lại rồi, vẻ mặt Lục Hoài Du căng thẳng, anh giơ tay ngăn lại trái tim đang đập điên cuồng của mình, thầm nhủ phải bình tĩnh.
Lát sau lại xoay người nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, thấy Chung Minh Cẩn còn ở đó thì không khỏi thở phào.
Nhưng người đã bị anh nhốt ở ngoài rồi, nếu mà quay đầu mở cửa cho người ta thì Lục Hoài Du mất mặt lắm.
Sau khi suy nghĩ, anh quyết định đi tắm một lát mới cho Chung Minh Cẩn vào, ai bảo cậu không liên lạc cho mình nhiều ngày làm gì.
Ngâm nước ấm vào ngày trời lạnh quả thật rất thoải mái, cảm giác lỗ chân lông toàn thân như đang giãn nở. Nhưng nằm trong bồn tắm chưa đến hai phút, tâm tư của Lục Hoài Du đã đặt hết trên người kẻ đang ở ngoài cửa. Bên ngoài lạnh thế này, Chung Minh Cẩn lại ăn mặc mỏng tanh, sắc mặt trông cũng có chút nhợt nhạt, chẳng rõ vì lạnh hay nguyên nhân khác.
Lục Hoài Du càng nghĩ càng lo, Chung Minh Cẩn nói có việc gấp cần xử lý, còn bảo không xác định ngày về, chắc chắn sẽ không phải chuyện đơn giản gì.
Nếu là bị thương, bây giờ lại đang chịu lạnh bên ngoài, chắc chắn sẽ họa vô đơn chí. Vả lại trước khi anh trở về, chẳng biết cậu đã ngồi chờ bên ngoài bao lâu rồi.
Ngâm thêm hai, ba phút, Lục Hoài Du thật sự chẳng thể ngâm thêm nữa, sau khi phỉ nhổ mình hai câu thì vội vã đứng dậy bọc áo tắm và áo lông đi mở cửa.
Vì không muốn để lộ sự lo lắng của mình, sau khi ra khỏi phòng ngủ, anh cố tình kiểng chân, như vậy Chung Minh Cẩn ngoài cửa sẽ không nghe được tiếng bước chân.
Kết quả vừa đi được vài bước, Lục Hoài Du lập tức bị tiếng sột soạt truyền đến từ ban công làm giật mình, sau đó như nghĩ đến điều gì, tâm trạng căng thẳng của anh chợt thả lỏng không ít, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, nhưng vẫn ẩn chứa chút mong chờ.
Sau khi đứng đó chốc lát, anh tiếp tục kiểng chân tiến về phía trước, có điều đã thay đổi hướng đi, mục tiêu biến thành ban công.
Lục Hoài Du chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình phải lén lút trong nhà thế này, mỗi một bước đến ban công hệt như tên trộm. Lúc chỉ còn mấy bước, thông qua cửa kính, anh trông thấy Chung Minh Cẩn đang ôm đầu gối ngồi dựa vào nhà gỗ.
Anh thở phào trong lòng, không kiểng chân nữa mà bước nhanh vài bước đến kéo cửa, hỏi: “Cậu vào bằng cách nào?”
Chung Minh Cẩn vẫn ngồi bó gối dựa vào nhà gỗ, chỉ giương mắt nhìn Lục Hoài Du rồi thấp giọng: “Ngư Ngư ơi, anh có thể nhặt em một lần nữa được không?”
‘Ầm’ một tiếng, Lục Hoài Du nghe thấy trong đầu mình có tiếng pháo hoa đang nở rộ.
Nhưng anh vẫn không động đậy mà trầm mặc rất lâu, đến khi xác định tâm trạng mình đã ổn định, anh bước đến ngồi xuống chiếc ghế treo cạnh nhà gỗ: “Mấy hôm nay cậu đi đâu?”
Nếu không hỏi rõ ràng, anh sẽ không thể trả lời những câu hỏi này của Chung Minh Cẩn, mặc dù anh thật sự rất muốn trả lời.
Chung Minh Cẩn nhìn vào mắt Lục Hoài Du, kể rõ những chuyện đã trả qua mấy ngày nay: “Chiều hôm đó, lúc em nhận được tin tức, nói rằng yêu vật hạ chú em lúc trước vẫn chưa chết, đồng thời còn ra ngoài gây thêm nhiều chuyện. Sau khi nghe được tin tức, trực giác nói cho em biết cái gọi là hình dạng được khôi phục vào mùa đông, đó là phải giết chết con yêu vật kia, thế nên sau khi gửi tin nhắn cho anh, em đã lập tức chạy đến đó.”
Thật ra cậu đã dùng cơ thể bé nhỏ này suốt mấy tháng rồi, muốn hoàn toàn khôi phục hình dạng ban đầu, cũng không cần phải sốt ruột đến mức chỉ có thể để lại tin nhắn không đầu không đuôi.
Nhưng khi Chung Minh Cẩn biết cơn bão lần đó chẳng thể giết được yêu vật, trong lòng chợt hoảng sợ. Cậu không nắm chắc rằng lần này có giết được yêu vật hay không, và có thể toàn vẹn trở về hay không.
Vì vậy cậu vội vã rời đi, mặc dù đã gần như đoán được nội dung trong lá thư của Lục Hoài Du là gì, nhưng vẫn chẳng dám ở lâu.
Bởi vì tuyết sẽ nhanh chóng rơi xuống nên cậu sợ mình không kiềm được mở thư ra xem, không kiềm được mà trả lời Lục Hoài Du.
Vào lúc cậu sắp lao vào trận chiến sống chết không rõ, biết rõ làm vậy sẽ rất bất công cho Lục Hoài Du nên chẳng thà cứ đi mà không nói gì.
Đương nhiên, giờ đã trở về rồi, chẳng cần nói cho Lục Hoài Du biết những chuyện này nữa, một mình cậu biết là đủ rồi.
Nhưng cậu không nói, Lục Hoài Du cũng chả ngốc. Anh thoát khỏi những suy nghĩ vốn có trong lòng, sau đó kết hợp đủ loại chi tiết với nhau cũng đoán được nguyên nhân đại khái. Trong lòng hỗn loạn, nhưng nhiều nhất vẫn là lo lắng: “Cậu bị thương à?”
Chung Minh Cẩn vốn muốn tiếp tục giấu giếm, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Hoài Du, cậu chợt nhanh trí: “Bị thương không nghiêm trọng cho lắm, chỉ hôn mê mấy ngày thôi.”
Cậu nói những lời này chẳng phải muốn bán thảm hay viện cớ để Lục Hoài Du tha thứ, cậu chỉ muốn nói cho Lục Hoài Du biết rằng mấy ngày nay không phải cậu không chủ động liên lạc, mà là không thể liên lạc.
Đôi lúc chính là như vậy, một câu không phải chủ ý ban đầu vẫn có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nỗi bất an và khổ sở của Lục Hoài Du mấy ngày nay đều vì câu nói này mà tan thành mây khói: “Vậy sao cậu không ở bệnh viện mà ngu ngốc chạy ra ngoài.”
“Em muốn gặp anh.” Chung Minh Cẩn nói: “Muốn nói cho anh biết, em cũng thích anh, em yêu anh.”
Trong nháy mắt, Lục Hoài Du cảm giác máu toàn thân đang sôi lên. Mặc dù vào thời điểm Chung Minh Cẩn nói muốn anh nhặt mình lần nữa, trong lòng đã có đáp án, nhưng khi thật sự nghe Chung Minh Cẩn thốt ra ba chữ đó, cảm giác vẫn khác hoàn toàn.
Như thể toàn bộ âm thanh trên thế giới đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại ba chữ ấy không ngừng vọng lại bên tai, và tiếng tim đập như đánh trống của mình.
Chung Minh Cẩn đợi rất lâu mà không thấy anh đáp, cậu nhỏm dậy khỏi mặt đất, nửa ngồi xổm ghé đến Lục Hoài Du, hỏi: “Ngư Ngư, chúng ta ở bên nhau được không?”
Trên thế giới này có rất nhiều người gọi anh là Ngư Ngư, nhưng mỗi lần Chung Minh Cẩn gọi anh như thế, anh đều không đỡ được. Anh nuốt nước miếng cái ực, không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Minh Cẩn: “Chẳng phải em đã biết đáp án sao?”
“Em muốn nghe anh nói ra.”
Khoảng cách giữa hai người còn không đủ một thước, bị nhìn như vậy, Lục Hoài Du cảm giác mặt nóng bừng, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu đáp: “Được.”
Anh vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng ực trong cổ họng, không khỏi sửng sốt, nhưng không dám quay đi hay tránh né, thậm chí còn ghé đến gần.
Mặt hai người mỗi lúc một gần rồi nhanh chóng chỉ còn lại khoảng cách một nắm tay. Lục Hoài Du có thể thấy rõ từng sợi lông mi của Chung Minh Cẩn, và tất cả hình bóng của mình trong đôi mắt hơi khép lại.
Ngay khi chóp mũi hai người sắp chạm nhau, Lục Hoài Du bỗng thấy ngứa mũi, không kiềm được quay sang chỗ khác hắc xì một tiếng thật to.
Tiếp theo là tiếng hắc xì liên tục.
Khó lắm mới ngừng được, hai người lại nhìn đối phương, trong mắt đều có phần tiếc nuối, nhưng nếu tiếp tục thì đâu còn bầu không khí ban nãy nữa.
Cuối cùng Chung Minh Cẩn là người phản ứng trước, cậu khéo tay Lục Hoài Du sờ thử, sau khi phát hiện tay đã lạnh như băng, chút tâm trạng còn sót lại cũng bay sạch sành sanh. Cậu vội vã kéo anh vào nhà: “Sao mặc ít thế này đã ra đây rồi.”
Đứng lên rồi, Lục Hoài Du mới cảm thấy không chỉ tay lạnh mà cả người đều lạnh, chân cũng lạnh đến tê rần. Nhưng bàn tay được Chung Minh Cẩn kia đã bắt đầu ấm lại, vì vậy thấp giọng than thở: “Chẳng phải vì anh sợ em ở ngoài bị lạnh à?”
Chung Minh Cẩn đưa anh đến phòng tắm, sau khi mở nước nóng bèn nói: “Anh ngâm nước trước đi, em đi lấy bản lam căn[1] cho anh.”
[1] Bản lam căn [板蓝根]: có vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
Lục Hoài Du nhìn bộ quần áo mỏng tanh của cậu, không nhịn được hỏi: “Em… không lạnh à?”
“Anh…” Chung Minh Cẩn vốn muốn xoay người ra ngoài, nghe xong chợt khựng lại.
Lúc này Lục Hoài Du mới nhận ra, trong tình cảnh như thế này, câu vừa rồi anh nói nghe chẳng khác gì đang mời người ta tắm cùng, vội vã nói lại: “Anh muốn nói nếu như em thấy lạnh, thì có thể mặc đại mấy bộ trong phòng để đồ.”
Chung Minh Cẩn nhìn anh đầy bất đắc dĩ, gật đầu đáp: “Vâng.”
Lục Hoài Du thầm thở phào, anh cởi áo choàng tắm và áo lông đã vội mặc ban nãy rồi chui vào bồn tắm lớn.
Dòng nước ấm áp khiến Lục Hoài Du thoải mái đến nỗi run lên, trong lòng như có âm thanh nhắc nhở anh rằng ban nãy đã quên hỏi chuyện gì rồi.