Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi

Chương 18: 18: Bỏ Cái Tay Gấu Của Mày Ra





Khi Tống Thụy Bình rất vất vả mới kéo được xe trượt tuyết từ dưới kho hàng ra, thoáng nhìn thấy hình dáng một con gấu đang chạy đi rất nhanh, mặt Tống Thụy Bình giật giật, kéo xe trượt tuyết đ về phía trước, ném chiếc xe trượt tuyết xuống trước mặt Hùng Trì Viễn.

Hùng Trì Viễn chợt dừng bước, cẩn thận không chế dị năng không gian quanh thân, híp mắt nhìn xe trượt tuyết trước mặt và quả cầu lông bên cạnh xe trượt tuyết.

Hai chân Tống Thụy Bình đã văng bức tường bị đóng băng bên cạnh xe trượt tuyết, leo lên nóc xe, lúc này mới đứng ngang tầm mắt Hùng Trì Viễn, gân cổ lên, "Hùng Trì Viễn, anh định chạy bộ cả quãng đường đến tìm Tiểu Duy sao? Anh muốn chạy đến ngày tháng năm nào chứ? Mất công tôi chuẩn bị xe trượt tuyết, có cái này, đi Vân Sam Dụ chỉ mất vài phút.

"
Hùng Trì Viễn trầm mặc, Giang Duy đang chờ hắn, cho dù có chạy hắn cũng muốn chạy đến tìm người, nếu là xe trượt tuyết.

.

"Hình thể của anh giờ không vào được, anh mau nghĩ cách biến về đi.

" Tống Thụy Bình nói, từ trên nóc xe nhảy xuống, chui vào trong xe trượt, nhưng khi anh muốn khởi động xe, phát hiện thực tế tàn khốc, hoàn toàn không nổ được máy, xe trượt tuyết không thể khởi động.

.

Hùng Trì Viễn vươn trảo vỗ vỗ xe trượt tuyết, tình huống này hắn đã đoán trước được, nhiệt độ thấp như vậy, xăng chắc chắn bị đóng băng, tình huống trước mắt, gần như tất cả xe gắn máy đều không thể sử dụng, vốn Hùng Trì Viễn muốn nói một câu, nhưng chỉ há miệng phát ra một âm tiết, Hùng Trì Viễn chú ý, trạng thái thú hóa có lẽ không thể phát ra được lời nói, nên kịp ngừng lại.

Tống Thụy Bình vươn đầu ra từ trong xe trượt tuyết, cả người rối rắm, "Xong rồi, nhiệt độ thấp quá, xe trượt tuyết có lẽ không thể dùng.

"

Má nó, nhiệt độ đóng băng của xăng là bao nhiêu nhỉ, loại xăng Etanol này của anh không phải có thể chịu được -1170C sao? Chẳng lẽ hiện giờ nhiệt độ không khí còn thấp hơn?
Hùng Trì Viễn cúi đầu nhìn Tống Thụy Bình, gật gật đầu với anh, sau đó dứt khoát quyết định vẫn tiếp tục chạy về hướng Vân Sam Dụ nơi Giang Duy đang ở.

Tống Thụy Bình đi theo sau hắn, Hùng Trì Viễn chạy được một đoạn, đột nhiên xoay người, nhìn Tống Thụy Bình theo sát phía sau, tuy rằng hiện giờ bão tuyết không quá mạnh, nhưng chỉ là lúc này, Tống Thụy Bình phủi phủi bên ngoài áo gió gần như toàn là tuyết, nhìn qua khá chật vật.

Tuy rằng sau khi Tống Thụy Bình được hắn cứu khỏi họng súng, vẫn luôn nói mệnh của mình là của hắn, kỳ thật mấy năm nay cũng đủ rồi, Tống Thụy Bình đi theo hắn đã nhận không biết bao nhiêu nguy hiểm đến tính mạng, rõ ràng chỉ là một bác sĩ.

Nhưng lúc này thì khác, trong hoàn cảnh cực đoan này, không có bất kỳ phương tiện giao thông nào hỗ trợ, nếu đi đến Vân Sam Dụ cách nơi này 80km, cho dù là Tống Thụy Bình mặc nhiều, ở lâu ngoài trời cũng không thể sống sót, đi theo hắn, đối với Tống Thụy Bình mà nói hẳn là phải chết, Hùng Trì Viễn không có khả năng đồng ý.

Cho nên, Hùng Trì Viễn vươn tay gấu chỉ chỉ, ý bảo Tống Thụy Bình quay về.

Tống Thụy Bình duỗi thân mình, cánh tay đông cứng dùng sức phủi lớp tuyết đã đông cứng trên người đi, tuyết đọng bụp bụp rơi xuống, anh là bác sĩ, anh biết rõ tình trạng cơ thể của mình, khác với Hùng Trì Viễn đã thú hóa, khả năng anh không có cách nào tiếp tục đi theo, nên Tống Thụy Bình thở dài, cũng chỉ có thể thể xua xua tay với Hùng Trì Viễn, vỗ vỗ tay gấu của Hùng Trì Viễn rồi quay về.

Hùng Trì Viễn nhìn Tống Thụy Bình đi về phía chiếc xe trượt tuyết trước mặt, duỗi tay nhấc chiếc xe trượt tuyết lên, nhẹ nhàng khiêng về nơi hắn vừa chui ra.

Cuối cùng Tống Thụy Bình nhìn thoáng qua hướng Hùng Trì Viễn biến mất, "Má nó, sao mình lại cảm thấy trong lòng hiu quạnh nhỉ?"
Đi theo Hùng Trì Viễn nhiều năm như vậy, điều duy nhất anh hy vọng là tên này không còn cô độc nữa, thật vất vả mới tìm được người vừa ý, dù sao Hùng Trì Viễn cũng khá nổi tiếng, không ngờ lại gặp phải tình huống này.

Tống Thụy Bình biết, có lẽ muốn ngăn Hùng Trì Viễn cũng không ngăn nổi, nên cũng không khuyên can gì Hùng Trì Viễn.

Chỉ là rất đáng tiếc, đến nay vẫn chưa gặp Tiểu Duy, không biết rốt cuộc bộ dáng thế nào.

.


Một đường này với Hùng Trì Viễn khá gian nan, không gian dị năng và trạng thái thú hóa của hắn tuy rằng có thể chống chịu được nhiệt độ thấp, nhưng thể năng lại tiêu hao quá nhiều.

Mấy lần đi qua một vài thôn bị đóng băng, hắn từng vận dụng không gian dị năng muốn tìm ít đồ ăn, nhưng sau khi tìm được hắn lại phát hiện, đồ hắn ăn xong không những chẳng mang đến năng lượng, mà còn liên tục tiêu hao dị năng của hắn.

Hắn ở trạng thái thú hóa, có lẽ bắt buộc phải dựa vào trúc để duy trì năng lượng, nhưng đây là phương Bắc, trúc vốn dĩ đã rất ít.

.

Động lực duy nhất giúp Hùng Trì Viễn không ngừng bước tiếp chính là Giang Duy đang ngồi ở cửa đường hầm, khiến hắn vừa lo lắng lại khổ sở, rõ ràng phía sau là phóng thí nghiệm kín kẽ, Giang Duy hoàn toàn có thể đợi ở bên trong, không cần ngồi ở cửa đường hầm chịu lạnh.

Hùng Trì Viễn một đường đi tới, băng tuyết dày năng bao trùm toàn bộ con đường, đa số thôn xóm cũng đều chỉ là một mảnh mơ hồ thấp thoáng trong tuyết, khi đi qua ngoại ô thành phố HZ, Hùng Trì Viễn cũng chỉ thấy nhà cao tầng dính đầy băng tuyết nghiêng lệch.

Đây là tận thế mà Giang Duy nói.

.

Lòng Hùng Trì Viễn như có dao động, hắn đã từng nói với Giang Duy, có tôi ở đây sẽ không có tận thế.

.

Lộ trình của Hùng Trì Viễn càng ngày càng nhiều, thể năng tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh, sau khi thể năng lướt qua điểm cực hạn nào đó, Hùng Trì Viễn phát hiện thu nhỏ hình thể có thể cung cấp một lượng thể năng nhất định, mặc kệ thay đổi này có ảnh hưởng gì đến thân thể của hắn hay không, Hùng Trì Viễn cũng chỉ đành vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng đến bên Giang Duy.


Sau khi đi qua mấy núi băng, khi Vân Sam Dụ đã có thể nhìn thấy ở xa xa, vốn hình thể còn lớn hơn hai ba lần xe trượt tuyết của Tống Thụy Bình, hiện giờ đã thu nhỏ hơn phân nửa.

Đợi đến khi đến được đường hầm Vân Sam Dụ, đã là một ngày một đêm, Hùng Trì Viễn thở hổn hển tạm dừng lại, nhìn vị trí đường hầm Vân Sam Dụ, nơi đó đã bị bão tuyết không ngừng chôn lấp.

Hùng Trì Viễn vận chuyển một chút dị năng không gian cuối cùng, duối móng vuốt phá vỡ băng tuyết che lấp đường hầm, ngay khi chạm vào tấm ván gỗ bị Giang Duy chặn ở cửa đường hầm, hắn đã không còn sức lực đi tìm con đường Giang Duy để lại lúc trước, dùng chút dị năng còn thừa lại ra sức, trên ván gỗ đặc rắn chắc phá ra một động nhỏ, chui thân mình đã chỉ còn cao một nửa vào.

Ngay khi quả cầu kỳ quái chui vào đường hầm, Giang Duy đang ngồi ở trước bếp lò trong đường hầm gặm một miếng xương sườn lớn, đây là cậu mua được từ phố mỹ thực trước đó, cậu chỉ lấy ra một miếng sườn kho cỡ một ngón tay, rồi biến nó thành kích cỡ có thể dùng tay ôm gặm.

Mấy ngày chờ đợi thể xác và tinh thần của Giang Duy đều mệt, hiện tại Hùng Trì Viễn sống chết cậu đều không rõ, ngay khi nghe được tiếng động, cậu lập tức đứng lên, tuy rằng cảm thấy không có khả năng, bão tuyết bên ngoài còn chưa ngừng, khí hậu lạnh giá còn chưa ổn định, lòng cậu vẫn tràn đầy kỳ vọng Hùng Trì Viễn sẽ nghĩ cách chạy đến đây.

Đợi đến khi cậu nhìn thấy chui vào là một thứ tròn vo thì choáng váng một trận, cái thứ trắng đen giao hòa này.

.

Được gọi là gấu trúc tròn vo nhỉ? Cậu đang ở phía Bắc mà? Ở gần đây có vườn bách thú sao?
Giang Duy còn chưa phản ứng lại, đã bị gấu trúc trước mặt vọt tới ôm đùi, lực quá lớn khiến cậu ngã ngửa ra đất.

Nếu không phải trên mặt đất của đường hầm trải một tầng mùn cưa rất dày, bên trên còn trải một lớp đệm lông, thì cậu sẽ bị măt đất đông lạnh cứng rắn khiến cho vỡ đầu chảy máu.

Giang Duy dùng sức đẩy con thú tròn vo móng vuốt dày nặng ra, nhưng nó tuy rằng không lớn, nhìn qua cũng chỉ cao bằng nửa cậu, nhưng lực móng vuốt gấu ôm cậu rất lớn khiến cậu không thể động đậy, "Này này, bỏ tay gấu ra, mày đi nhầm động rồi, đây là chỗ của tao!"
Con gấu trúc nào đó không hề dao động, giơ móng gấu lên thế mà ôm chặt eo Giang Duy.

Giang Duy đẩy miếng xương sườn siêu lớn trong tay tới trước mặt con thú tròn vo, "Mày đói rồi à? Tao cho mày xương, mày buông ra được không?"
Khụ, được rồi, cậu coi nhóc cổn cổn này như chó ngao, chắc sẽ không gặm xương rồi.

Nói cách khác, cậu cũng không cần lo mình sẽ bị ăn luôn.


Con gấu trúc nào đó tự nhiên không dao động, Giang Duy cũng hết cách, cố gắng hoạt động thân thể, muốn nhích ra một chút, cúi đầu vừa thấy, không nhịn được nhếch nhếch khóe miệng, con gấu trúc nào đó cư nhiên ôm eo cậu, nhắm mắt ngáy khò khè.

Giang Duy vỗ vỗ đầu gấu trúc, mềm mại nóng ấm, cũng không biết sao lại đến đây, vậy mà trên người không có tuyết đọng.

Giang Duy lại dùng sức đẩy đẩy tay gấu đang ôm chặt mình, nhưng căn bản là không thể động đậy, Giang Duy không biết làm sao, chỉ có thể mặc kệ con gấu nào đó ôm eo mình.

Giang Duy gặm nốt miếng xương siêu to trong tay mình, sau đó lại lấy chút rau dưa từ trong balo ra, dùng tư thế nửa nằm cố gắng ném rau vào nồi cháo, đợi cậu àm xong, có lẽ là hương thơm hấp dẫn, gấu trúc nào đó mở mắt, đôi mắt giữa hai chấm đen thẳng tắp nhìn cậu chằm chằm, nhìn chằm chằm như vậy khiến Giang Duy đột nhiên cảm thấy có hơi quái lạ.

"Không có trúc cho mày, cháo rau thì có thể cho mày chút.

" Giang Duy để cái bát đến bên cạnh cổn cổn, miễn cuonwgx hoạt động thân thể múc ra chút cháo.

Đáy lòng Giang Duy cầu khẩn, nhất định nhất định phải ăn, nhất định nhất định phải buông móng vuốt ra đi ăn đó! Èo đã sắp bị nghiền nát rồi!
Cuối cùng trong sự chờ mong của Giang Duy, gấu trúc hoạt động thể đi về phía bát cháo rau đầy ắp.

Eo Giang Duy cuối cùng cũng được cứu.

Giang Duy vội vàng đứng dậy lui ra sau, nhưng là không đợi cậu lùi ra sau một chút, kéo giãn khoảng cách với gấu trúc, gấu trúc nào đó nháy mắt đã nuốt hết cái bát đầy cháo rau lại nhanh chóng vọt lại, lần thứ hai ôm lấy eo cậu, dùng sức lực rất lớn kéo cậu vào sâu trong đường hầm.

"! "
Giang Duy cạn lời, đây là cậu có mối liên kết gắn bó keo sơn với các loài gấu sao?
Kiếp trước là con gấu Bắc Cực rất lớn, ở giữa còn có một Hùng Trì Viễn, bây giờ cậu chỉ đợi người thế mà lại dính phải một con gấu trúc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.