Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 37: Mở khóa tư thế yêu đương mới



Editor: Alice

Một giây sau khi nhìn thấy mẹ Mạnh, Lục Triều Thanh đã kịp thời để túi đồ ăn chắn trước người. Sắc mặt anh cực kì bình tĩnh, không ai có thể nghĩ giáo sư vật lý đang trong trạng thái "tên đã lên dây."

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Kinh hãi qua đi, Mạnh Vãn ngượng ngùng hỏi.

Mẹ Mạnh vừa nhìn Lục Triều Thanh đứng yên lặng phía sau, vừa tránh sang một bên, hừ lạnh với con gái: "Ảnh chụp của hai đứa đầy rẫy trên mạng kìa, mẹ nghe người ta nói nên đến đây xác nhận một chút." Vậy nên nói đến sớm không bằng đến đúng thời điểm, bà đang định qua tiệm mì hỏi, kết quả mới đi đến thang máy đã được chứng kiến một màn kích thích như vậy.

Mạnh Vãn đỏ mặt: "Vậy sao mẹ không gọi cho con trước?" Hôn nhau còn bị mẹ bắt được, có gì xấu hổ hơn không?

Mẹ Mạnh trong lòng đắc ý, nói trước làm gì chứ, để con gái tiếp tục giấu giếm bà à?

Mẹ Mạnh không thèm để ý tới con gái nữa mà nhìn túi đồ ăn trong tay Lục Triều Thanh, không dám tin hỏi: "Hai đứa ngày nào cũng ăn cơm hộp à?"

Lục Triều Thanh: "Cuối tuần bọn cháu sẽ tự nấu, cô đã ăn chưa ạ?"

Mẹ Mạnh lắc đầu, chỉ vào cửa nhà nói: "Cô đã chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp rồi, Triều Thanh ngồi đợi môt lát nhé, cô với Vãn Vãn nấu nướng một lát là xong ngay."

Ba người vào đến cửa, mẹ Mạnh đã vội vàng kéo con gái vào phòng bếp.

"Không phải con nói mình không hợp với Triều Thanh à?" Mẹ Mạnh đóng cửa phòng bếp lại, quay sang cười nhạo con gái.

Mạnh Vãn đã sớm đoán trước có ngày này, giờ bị mẹ bắt quả tang, cô cũng không giấu giếm nữa, còn uy hiếp mẹ già: "Mẹ còn nói như thế nữa, mẹ tin con chia tay cho mẹ xem không?"

Mẹ Mạnh cười khẩy: "Hôn nhập tâm như vậy, có con mới không nỡ ấy."

Mạnh Vãn quay người ra ngoài: "Mẹ tự làm đi, con ra tiếp khách!"

Mẹ Mạnh định giữ cô lại, nhưng cuối cùng lại thôi. Ngó Lục Triều Thanh ngồi trên ghế sô pha, bà cười tươi như hoa. Làm mối cho con gái nhiều người như vậy nhưng bà thích nhất là Lục Triều Thanh, tài giỏi, tính tình cũng tốt nữa.

Tâm tình mẹ Mạnh cực tốt, còn vừa xào rau vừa hát.

Ngoài phòng khách, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh bất đắc dĩ: "Mẹ em hơi dài dòng một chút, lát nữa ăn cơm bà có gặng hỏi gì anh cứ kệ là được."

Lục Triều Thanh nhìn cô: "Như vậy không lễ phép."

Mạnh Vãn im lặng, sau đó mở ti vi: "Vậy hai người cứ lễ phép với nhau đi, sau này đừng phàn nàn gì với em đấy."

Lục Triều Thanh bật cười, kéo bàn tay cô đang đặt trên gối ôm xuống nắm thật chặt.

Mạnh Vãn bị động tác nhỏ này của anh làm cho ngứa ngáy, lặng lẽ liếc đũng quần người nào đó, nhỏ giọng cười xấu xa: "Kế hoạch bị mẹ em phá rồi, anh không tức giận sao?"

Anh ngẩn người một lát mới hiểu ý cô, ánh mắt trở nên thâm sâu, thấp giọng nói: "Anh có thể đợi đến tối."

Mạnh Vãn vô thức đỏ mặt, ném điều khiển từ xa xuống rồi chạy vào bếp giúp mẹ nấu cơm.

Cơm trưa rất phong phú, mẹ Mạnh cực kì ân cần gắp thức ăn cho Lục Triều Thanh. Nhà người ta mẹ vợ gặp con rể tương lại sẽ hỏi bóng gió nghề nghiệp, tính tình rồi hoàn cảnh gia đình của con rể. Còn nhà mình thì thôi miễn, chủ đề ngược lại biến thành "Triều Thanh à, Vãn Vãn có hay bắt nạt cháu không" ...

Mạnh Vãn yên lặng ăn cơm.

Lục Triều Thanh lại cực kì kiên nhẫn xàm xí với mẹ Mạnh.

"Đúng rồi, cháu đã nói với bố mẹ việc hai đứa yêu đương chưa?" Mẹ Mạnh tò mò hỏi, đồng thời liếc xéo con gái chỉ biết ngồi ăn.

Mạnh Vãn trừng mắt với mẹ già, cô cũng tò mò câu trả lời của anh.

Lục Triều Thanh để đũa xuống, nói rất rành mạch: "Chưa ạ, Mạnh Vãn bảo cháu đừng nói với người lớn vội."

Mạnh Vãn: ...

Cô vẫn là nên ăn thôi.

Mẹ Mạnh không tán đồng cách làm của con gái, liền nghiêm túc giáo huấn hai đứa trẻ: "Tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, nếu đã thích nhau, tìm hiểu nhau rồi thì nên nói một tiếng với người nhà, một số việc cần phải chuẩn bị sớm một chút."

Mạnh Vãn nhức đầu, cô biết ngay mà, chỉ cần mẹ biết cô có bạn trai sẽ lại giục cưới!

"Cái gì mà lớn tuổi, con mới 25 mà!" Mạnh Vãn tức giận nói, 25 tuổi, độ tuổi đẹp như hoa đấy!

Mẹ Mạnh lại nghiêm túc giảng giải cho con gái: "25 tuổi con nghĩ còn nhỏ sao? Lấy hai đứa làm ví dụ, nếu năm nay kết hôn, sang năm sinh một đứa, lúc đó con 26 rồi, sinh xong nghỉ ngơi ba năm, đợi đứa thứ nhất lớn một chút rồi có thể sinh tiếp, con cũng 30 tuổi là vừa đẹp. Nhỡ đâu con khó mang thai, không cẩn thận sẽ thành sản phụ lớn tuổi..."

Mạnh Vãn cầm bát trong tay, nhìn mẹ giống như nhìn người ngoài hành tinh. Giờ cô mới biết bà không chỉ giục cưới, mà còn giục đẻ, giục một đứa rồi lại giục tiếp đứa thứ hai!

"Ai muốn sinh hai đứa cơ chứ, dù sao cũng không phải con!" Cô chẳng còn khẩu vị mà ăn nữa, buông bát chạy vào phòng ngủ, "rầm" một cái đóng cửa.

Mẹ Mạnh có chút xấu hổ, cười gượng gạo: "Vãn Vãn nó là vậy đấy, cháu đừng để ý nha, lát nữa nó thôi ngay ấy mà."

Lục Triều Thanh không biết nói gì cho phải, chỉ có thể duy trì nụ cười lễ phép.

Sau bữa ăn, mẹ Mạnh rửa bát xong liền biết ý rời đi.

Lục Triều Thanh nhìn thời gian, đã một giờ chiều rồi, nửa tiếng nữa là phải đến trường.

Anh vào phòng ngủ, thấy Mạnh Vãn đang tựa đầu giường đeo tai nghe xem ti vi.

Thấy anh vào, cô bỏ tai nghe xuống, nghiêm mặt hỏi: "Mẹ em đi rồi?"

Bị mẹ già thúc giục sinh con ngay trước mặt bạn trai, cô thấy mất mặt thật sự, giống như cô là gái già không gả đi được ấy. Mặc dù cô chắc chắn rằng Lục Triều Thanh sẽ không coi thường mình.

Lục Triều Thanh gật đầu, ngồi bên mép giường hỏi khẽ: "Em giận à?"

Mạnh Vãn thở dài: "Mẹ phiền quá."

Anh đã từng trải qua cảm giác đó khi ở với bà nội Lục rồi nên chỉ an ủi cô: "Người lớn có cách nhìn của họ, chúng ta cứ làm theo kế hoạch của bản thân là được."

Mạnh Vãn im lặng một hồi, sau đó nhìn thời gian trên laptop, nhắc nhở Lục Triều Thanh: "Đến giờ anh phải đi rồi."

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Em không đến tiệm mì à?"

Mạnh Vãn lắc đầu, cô chẳng còn tâm trạng nào mà đi nữa, tự cho mình nghỉ nửa ngày vậy.

Lục Triều Thanh thấy cô không vui nên cũng không có ý đồ quá phận gì. Hai người hẹn nhau cùng ăn tối xong anh liền đến trường.

Lục Triều Thanh rời đi không lâu, Mạnh Vãn lại nhận được điện thoại của ba, bảo cô bao giờ rảnh thì gọi Lục Triều Thanh đến nhà ăn cơm.

Mạnh Vãn rất tủi thân, trong điện thoại làm nũng với ba: "Mẹ vội vàng muốn gả con đi, ba cũng vậy sao?"

Ba Mạnh: "Làm sao có thể, ba biết chắc mẹ con sẽ vậy mà, con cứ mang Lục Triều Thanh đến đây cho ba kiểm định, cho cậu ta biết Vãn Vãn nhà chúng ta không phải muốn cưới là cưới!"

Mạnh Vãn nghĩ đến cảnh Lục Triều Thanh và ba mình ngồi cùng nhau, càng nghĩ càng thấy ba chẳng có tí uy hiếp nào.

Cúp điện thoại, cô tiếp tục nằm xem ti vi.

Thật ra Mạnh Vãn với mẹ cãi nhau suốt ngày nên cơn giận của cô cũng không được lâu, đến trưa đã quên mất rồi.

Nhưng Lục Triều Thanh lại không quên dáng vẻ rầu rĩ của cô lúc sáng, lúc chập tối anh xách đồ ăn tối ra khỏi trường, nhìn thấy gần đó có một tiệm hoa, anh nghĩ ngợi một lát rồi vào mua một bó hoa hồng.

Mười mấy phút sau, Mạnh Vãn mở cửa cho bạn trai.

Lục Triều Thanh đem bó hoa hồng giấu sau lưng ra tặng cho cô

Mạnh Vãn vừa mừng vừa sợ, buồn cười hỏi: "Sao tự nhiên tặng hoa cho em?"

Lục Triều Thanh nghiêm túc nói: "Anh muốn em vui vẻ hơn một chút, đừng giận nữa."

Hiếm lắm mới thấy anh lãng mạn được chút nên sao cô tức giận cho được. Mạnh Vãn vui sướng ôm lấy anh, sau đó nhón chân chủ động hôn anh một cái. Chàng trai nào đó vừa được bạn gái hôn, vừa thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của cô nên tâm tình cũng tốt theo.

Anh dọn bàn ăn, Mạnh Vãn cắm hoa hồng vào lọ hoa.

Hai người ăn bữa tối đơn giản, ăn xong thì trời đã tối, Lục Triều Thanh muốn đi xuống đổ rác, Mạnh Vãn cùng anh đi dạo một vòng, về đến nhà hai người cùng làm ổ trên sô pha xem ti vi. Một lát sau, Lục Triều Thanh liền mon men đến đè cô xuống sô pha, bạn trai vừa mới được ăn mặn nên quá nhiệt tình, Mạnh Vãn không chống đỡ được, ngoan ngoãn để anh bế vào phòng ngủ.

Tính từ đầu đến giờ, đây là lần thứ ba hai người thân mật, còn là lần đầu tiên làm việc xấu hổ này vào buổi tối.

Trong phòng không mở đèn nên thiếu đi yếu tố kích thích thị giác. Nhưng Mạnh Vãn cảm thấy màn đêm buông xuống lại càng không cản trở Lục Triều Thanh làm càn.

Xong việc, anh bật đèn, dọn dẹp qua loa rồi nằm ôm Mạnh Vãn trong ngực.

Mạnh Vãn thoải mái thở ra một hơi, vào mùa đông được nằm trong chăn, có bạn trai sưởi ấm thật là tốt

"Chúng ta đã vượt qua thời gian rèn luyện rồi đúng không?" anh vuốt mái tóc mềm mại của cô hỏi.

Mạnh Vãn không kịp phản ứng: "Thời gian rèn luyện gì cơ?"

Lục Triều Thanh cúi đầu nhìn cô: "Em từng nói yêu đương chia làm hai giai đoạn, bắt đầu là thời gian rèn luyện, nếu không hợp nhau thì chia tay, hợp nhau mới nói cho phụ huynh biết."

Mạnh Vãn lờ mờ nhờ ra, cô đúng là có nói cái này thật.

"Chúng ta vừa mới bên nhau hai tháng, chưa vượt qua thời gian rèn luyện đâu." Mạnh Vãn phân tích: "Giờ mới là thời gian trăng mật, tức là anh mới chỉ biết được vài khuyết điểm của em, nhưng vì cả hai đều thấy mới mẻ nên anh sẽ bỏ qua những khuyết điểm đó. Đợi đến khi hết mới mẻ rồi, những khuyết điểm của em trong mắt anh sẽ phóng đại gấp mấy lần, lúc đó hai người sẽ cãi nhau ngày càng nhiều, đó mới thực sự là giai đoạn khảo nghiệm tình cảm."

Anh nghe xong, suy ngẫm một lát, sau đó nói chắc chắn: "Anh sẽ không cãi nhau với em."

Mạnh Vãn bĩu môi coi thường không chút giấu giếm, đánh vào ngực anh một cái, nhỏ giọng nói: "Vừa chiếm tiện nghi của người ta xong, đương nhiên anh sẽ nói vậy rồi."

Lục Triều Thanh nghi ngờ: "Cái gì chiếm tiện nghi cơ?"

Mạnh Vãn: ...

Cô không muốn thảo luận thêm về chủ đề này, quay người sang chỗ khác.

Lục Triều Thanh coi như hiểu, đưa tay kéo cô lại, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô nói: "Em không thoải mái thì mới gọi là anh chiếm tiện nghi, chẳng lẽ em không high..."

Anh chưa nói hết câu, Mạnh Vãn liền bịt miệng anh lại! Cô chỉ là thuận miệng nói ra thôi, sao anh có thể nói nghiêm túc như vậy!

"Em đi tắm!" Sợ Lục Triều Thanh tiếp tục làm càn, Mạnh Vãn ôm quần áo, chân trần chạy vào nhà vệ sinh.

"Anh cũng tắm." Lục Triều Thanh không chút do dự chạy theo, bởi vì không có quần áo mới gọi là tắm nên anh quyết định không mặc gì.

Mạnh Vãn quay đầu lại, xem chút bị anh làm mù con mắt.

Nhưng cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp cho anh tắm cùng.

Phòng tắm không nhỏ lắm nhưng chứa hai người bỗng trở nên chật hẹp. Lục Triều Thanh kì cọ cho Mạnh Vãn trước, vừa kì cọ vừa tiếp tục chủ đề ban nãy: "Anh sẽ không cãi nhau với em, nếu em sai, anh sẽ giảng giải cho em hiểu, nếu anh không thể tiếp nhận được khuyết điểm của em, anh sẽ giúp em rèn luyện."

Mạnh Vãn ngẩng mặt lên, nhìn anh chằm chằm hỏi: "Vậy anh thấy em có khuyết điểm gì?"

Lục Triều Thanh thành thật suy nghĩ: "Có chút lười biếng, không yêu vận động."

Mạnh Vãn đá anh: "Anh đi tập gym không phải do em khích lệ sao. Nếu em lười thì lúc trước sẽ không đội mưa đi mang ô cho anh, càng không đích thân xuống bếp làm bánh cho anh ăn."

Lục Triều Thanh phản bác: "Nhưng em không thích đi dạo tiêu cơm."

Mạnh Vãn trừng mắt: "Em không thích đấy, anh làm gì được em?"

Tóc cô ướt sũng, một vài sợi tóc dính trên mặt, hơi nước khiến gò má hồng rực lên giống như quả đào chín mọng.

Rõ ràng bạn gái đang vô lý nhưng anh lại không kìm lòng nổi.

Anh cúi đầu, hôn lên cái miệng đang phát cáu kia.

Mạnh Vãn đang định đẩy anh thì một giây sau Lục Triều Thanh đem cô ép lên tường, hơi thở đàn ông và cơ thể anh đồng thời tập kích.

Mạnh Vãn chỉ kịp với tay tắt vòi nước đi.

Tập gym thật tốt, ở trong gian phòng tắm chật hẹp này, giáo sư vật lý và bạn gái mở khóa một tư thế yêu đương mới.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Vãn được Lục Triều Thanh ôm về phòng ngủ. Cô nằm vật trên giường, hai chân vẫn còn run rẩy.

"Dù em có nhiều khuyết điểm đến đâu anh cũng không cãi nhau với em" Hai cơ thể dán sát vào nhau, Lục Triều Thanh vẫn cố chấp với chủ đề này.

Thể lực tiêu hao quá nhiều nên Mạnh Vãn chẳng còn hơi đâu mà thảo luận với anh.

Không cãi nhau thì thôi, mà thật ra anh muốn cãi cũng chẳng cãi lại cô được đâu, bà chủ tiệm mì sợi có tự tin như vậy đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.