Vệ Uẩn nhìn thấy la bàn hoàng đạo bỗng nhiên hiện ra, bắt đầu chuyển động, đồng thời lơ lửng trên Đồng Bội, âm thanh nhỏ vụn như tiếng chuông vang. Sau đó, la bàn hoàng đạo bị ẩn đi bởi một lớp sương mù bao phủ mặt ngoài Đồng Bội, giống như một cái lều kỳ quái phản chiếu từ gương. Khi lớp sương mù dày đặc dần dần tản ra, hắn đột nhiên trông thấy khuôn mặt của một cô nương trong mặt gương trong suốt.
Hai người ở hai thời không khác nhau bỗng nhiên trông thấy nhau, đều cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Vệ Uẩn là người đầu tiên hồi phục tinh thần.
Nhớ tới Đồng Bội này không đơn giản chỉ có thể truyền tin, thậm chí còn có thể truyền âm, vậy quầng sáng chân thật ngăn cách giữa hai người hiện giờ xuất hiện cũng chẳng có gì là lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt gương trên Đồng Bội phản chiếu dáng vẻ nàng sinh động như vậy, lại làm Vệ Uẩn thoáng ngơ ngác, hắn không khỏi nhớ tới cô nương ngồi im trên tờ giấy kia.
Thấy nàng mở to mắt, biểu cảm trước sau vẫn ngơ ngác, dáng vẻ không nói được câu nào, đáy mắt của Vệ Uẩn nhiễm ý cười, nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Có quá nhiều chỗ không bình thường trong chuyện này, rốt cuộc nàng cũng nhận ra manh mối trong đó.
Mà phản ứng của nàng vào giờ phút này cũng hết sức thú vị.
Dường như mất một lúc, hắn mới thấy cô gái trên bức màn sáng có phản ứng.
Cô động đậy môi, "Anh..."
Rốt cuộc vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, Vệ Uẩn nghe thấy một giọng nói vang lên, đồng thời, bức màn sáng tối đen.
Thì ra là Tạ Đào nhất thời không cầm chắc di động, làm màn hình đập xuống bàn.
Sau đó Vệ Uẩn nghe thấy tiếng sột soạt, hình như nàng đạp phải thứ gì đó nên bất ngờ kêu lên.
Vệ Uẩn cầm Đồng Bội, đợi một lúc mới nhìn thấy lần thứ hai bức màn sáng khôi phục hình ảnh rõ ràng.
"Ta còn tưởng rằng dựa vào tên đầu gỗ như ngươi, có lẽ còn phải phí thêm chút thời gian mới có thể nhận ra." Vệ Uẩn nhìn thấy nàng xoa mắt, vẫn là dáng vẻ ngơ ngác bị bất ngờ, hơi nhếch khóe môi, nói.
Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt, hoàn toàn không còn nhu hoà như lúc hắn gọi tên nàng.
Tạ Đào liên tục xác nhận mấy lần, thậm chí còn nhéo vào mặt, cuối cùng mới chắc chắn bản thân không nằm mơ, cũng không hề bị ảo giác.
Cô nhìn chằm chằm vị công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đỏ trên màn hình di động một hồi lâu, sau đó mới mấp máy môi, thử thăm dò: "Anh... Là diễn viên à?"
Vệ Uẩn không hiểu "Diễn viên" trong miệng nàng là ý gì, nhíu mày.
Khi thấy công tử trẻ tuổi trên màn hình nhíu mày, Tạ Đào thất thần, suýt chút nữa quên hít thở.
"Thì là, diễn phim truyền hình ấy?" Cô nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Mà Vệ Uẩn chỉ im lặng nhìn cô mà không nói gì.
"... Không, không phải à?" Cô ngượng ngùng nói.
Tạ Đào nhớ tới những món đồ chuyển phát nhanh thần bí, nhớ tới giọng điệu, thói quen mỗi khi anh nói chuyện với cô, lại nhớ đến sở thích của anh khá khác so với thanh niên xã hội hiện đại... Mà hiện tại, cách màn hình di động, cô thấy anh mặc quần áo cổ đại, đầu búi tóc, gần như không hề dính dáng gì đến xã hội hiện đại.
Mắt hạnh mở to, cô có một ý tưởng táo bạo.
Trong lúc cô do dự chưa biết nên mở miệng như thế nào, cô nghe thấy giọng nói rõ ràng của anh truyền từ di động: "Như em thấy đấy, anh và em, không phải người cùng thế giới."
Giọng nói của anh nghe bình thản không gợn sóng, như đang trần thuật một sự thật với cô.
Sau khi Tạ Đào nghe anh nói những lời này, đờ ra một lúc mới tìm lại được giọng nói của chính mình:
"Không... Cùng thế giới?"
Trong đầu nổ ầm, cô gần như không dám tin.
Trong khoảnh khắc đó, có rất nhiều chuyện cuồn cuộn nổi trong cô. Như qua một lúc, cô mới nâng tầm mắt nhìn Vệ Uẩn trên màn hình di động.
Tạ Đào không cách nào miêu tả nội tâm của mình rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi.
Thế giới, thật sự không chỉ có một thế giới duy nhất.
Mà thời không, thật sự tồn tại thời không khác nhau?
Câu hỏi không lời đáp từ trước đến nay vẫn luôn xa xôi bỗng nhiên đặt trước mặt cô rõ ràng như thế. Giờ phút này nội tâm cô như có sóng to gió lớn, chẳng thể dùng ngôn ngữ để hình dung được nữa.
Từ khi Tạ Lan xuất hiện, đến lúc Tiểu Tửu Quán hiện trước mắt cô, đến khi cô nghe nói ông chú trung niên —— lão Hề trong Tiểu Tửu Quán thần bí nhìn như người bình thường vậy mà là một vị thần tiên sống hơn ngàn năm... Hết chuyện này đến chuyện khác vượt qua sức tưởng tượng của cô, đều bày trước mặt cô, chân thật và sinh động.
Thế giới này mênh mông thần bí, mà vũ trụ lại ôm lấy vạn vật.
Sự thần bí đó không phải là mức độ mà cô có thể tưởng tượng ra.
Bởi vì những món đồ chuyển phát nhanh thần bí và đủ loại chuyện không nói rõ được, Tạ Đào nghĩ có lẽ trên người Vệ Uẩn cũng cất giấu rất nhiều bí mật mà cô không tưởng tượng được.
Bởi vậy, cô từng có rất nhiều suy đoán.
Nhưng điều duy nhất cô không nghĩ tới là cô và anh lại thuộc về hai thời không hoàn toàn khác nhau.
Ngày hôm đó, rốt cuộc Tạ Đào cũng phát hiện ra bí mật của anh.
Nhưng chân tướng này lại vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Tốn vài ngày, Tạ Đào mới tiếp nhận sự thật này.
Gần như đêm nào cô cũng không nhịn được mà trò chuyện bằng video với Vệ Uẩn, sau đó nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sau đó lại phát ra cảm thán khó tin.
Vệ Uẩn ngày nào cũng đúng giờ bị Đồng Bội quấy rầy: "..."
Như bỗng nhiên mở ra cánh cửa của thế giới mới, Tạ Đào tràn đầy tò mò đối với thế giới của anh.
Cô luôn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.
Ngay từ đầu Vệ Uẩn còn kiên nhẫn đáp vài câu, nhưng sau đó thì...
Cô hỏi: "Vệ Uẩn Vệ Uẩn, người cổ đại các anh bình thường sẽ ăn thứ gì?"
Anh đáp: "Thứ ăn được."
Cô hỏi: "Vậy các anh uống gì?"
Anh đáp: "Nước."
Mặc dù câu trả lời luôn nghẹn chết người như vậy, vẫn không làm lòng hiếu kỳ của Tạ Đào giảm bớt, cô hỏi anh rất nhiều vấn đề kỳ lạ.
Mà câu trả lời của anh càng ngày càng qua loa.
Hôm nay, Tạ Đào lại bắt đầu hỏi như thường lệ:
"Vệ Uẩn Vệ Uẩn, triều đại của các anh là triều gì?"
"Triều Đại Chu."
Triều Đại Chu là triều gì?
Tạ Đào lên mạng tra, lại không tìm thấy chút tin tức gì về triều Đại Chu.
Sao có thể chứ?
Rõ ràng trước đó cô đã tìm kiếm《 Tri Luận 》 một lần mà...
Bất luận Tạ Đào tra như thế nào thì triều Đại Chu trong miệng Vệ Uẩn dường như trước nay chưa từng tồn tại trong dòng chảy lịch sử.
Cô không tìm được chút tin tức hữu dụng nào.
Nếu Vệ Uẩn thật sự là người sống ở thời không của quá khứ, vì sao triều đại mà anh sinh sống lại không để lại chút dấu vết gì trên sử sách?
Nghi vấn này, Tạ Đào cũng từng nói với Vệ Uẩn.
Mà bắt đầu từ 《 Tri Luận 》, Vệ Uẩn cũng đoán được cuối cùng thế giới của Tạ Đào là thế giới như thế nào, nếu hai thế giới này thật sự không dính líu đến nhau, vậy sao cuốn sách《 Tri Luận 》 mà Đại phu nhà Tấn Ứng Tư Nam tốn nửa đời người để viết ra vào mấy trăm năm trước lại được lưu truyền ở thế giới của nàng?
Vệ Uẩn tạm thời còn chưa hiểu thấu đáo huyền cơ trong đó.
Đêm hôm sau, Tạ Đào gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ đòi Vệ Uẩn cho cô xem sự vật chung quanh anh.
Vệ Uẩn không còn cách nào khác, đành đồng ý.
Hắn giơ Đồng Bội, đi vài bước trong phòng.
"Wow, anh có nhiều sách ghê..." Tạ Đào nhìn thấy một kệ sách cao khoảng 2m ở phía sau anh, trên đó đặt đủ loại sách, còn có vài món đồ cổ dùng để trang trí.
"Ngươi nên ngủ rồi." Vệ Uẩn rũ mắt, nhìn dáng vẻ nàng khóa mình trong chăn, nhàn nhạt nói.
Tạ Đào cầm di động, như có chút lưu luyến, "Nhưng em còn muốn xem bên ngoài ra sao nữa... Anh có thể cho em xem không?"
"..."
Vệ Uẩn lại chưa từng từ chối.
Vào đêm khuya tĩnh lặng như vậy, Vệ Uẩn cầm Đồng Bội phát ra ánh sáng vàng nhạt, đẩy cửa bước xuống bậc thang, đi ra sân.
Thị vệ đều canh giữ ngoài cửa chủ viện, nếu không gọi thì sẽ không vào.
Mà Vệ Kính thường xuyên canh giữ bên người, bắt đầu từ lúc thường xuyên liên lạc với Tạ Đào bằng phương thức này, hắn đã bảo Vệ Kính không cần canh giữ vào buổi tối.
Cho nên giờ phút này, bên ngoài viện, một mảnh sân to như vậy, ngoại trừ hắn thì không còn ai nữa.
Xuyên qua màn hình di động, Tạ Đào thấy một căn nhà thời xưa tiêu chuẩn, hành lang trong viện gấp khúc quanh co, hàng tre xanh và những tảng đá to, bóng cây hoa cỏ, còn có một cái hồ sen phía trước đình hóng gió.
"Nhà anh lớn thật đó Vệ Uẩn!!"
Tạ Đào cảm thấy con sâu ngủ trong cô đã chạy mất, cô mở to đôi mắt.
Nhớ tới hộp vàng kia, Tạ Đào càng cảm thấy có thể trong nhà anh còn có mỏ vàng...
Lúc tầm mắt quay lại màn hình, Tạ Đào thấy đèn lồng treo trên gác mái hành lang gấp khúc phía sau Vệ Uẩn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, còn có những ngôi sao sáng rực nằm rải rác trên bầu trời.
"Chỗ anh có nhiều ngôi sao thật ấy..." Cô bỗng nhiên nói.
Cùng là buổi tối, nhưng dừng trong mắt Tạ Đào lại có khác biệt cực kỳ lớn.
Nhìn quen ánh đèn neon, những tòa nhà cao ốc che khuất bầu trời, đã rất lâu Tạ Đào không được nhìn thấy bầu trời lấp lánh sao không ngừng tỏa sáng trên bầu trời đêm như vậy.
Ánh trăng trắng bạc rơi xuống tạo ra những hình cắt màu bạc, trong suốt như sương trắng, mờ ảo chiếu rọi lên người anh, phất qua sườn mặt rồi dừng ở đầu vai anh.
Tạ Đào gần như có thể thấy lúc anh rũ lông mi, có một cái bóng nhỏ bên dưới, gió đêm đánh úp lại, bọc lấy từng sợi tóc đen nhánh đen khẽ bay, vạt áo khẽ nâng lên.
Lúc đó, Tạ Đào rõ ràng nhận thấy trái tim trong ngực bắt đầu nhảy loạn xạ, giống như trống nổi, không hề có dấu hiệu báo trước.
Hai con người cách nhau hàng rào thời không, lặng im nhìn không trung, cùng lặng lẽ ngắm bầu trời đêm.
Là một sự bình yên hiếm có.
Đối với Vệ Uẩn mà nói, càng là phút giây bình yên hiếm có.
Vì thế mặt hắn vào giờ phút này lại nhiều thêm mấy phần nhu hòa.
"Ngày mai ngươi còn phải dậy sớm,"
Sau một lúc, hắn mới nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi."
Chỉ là hai câu nói nhẹ nhàng như vậy, lại mang theo sự dịu dàng khôn kể, giống như làn nước xuân lặng lẽ đưa tình, làm lòng người xao xuyến.
"Ừm..."
Ánh mắt của Tạ Đào ngừng ở khuôn mặt anh, mơ hồ đáp lại, cô nắm chặt chăn, muốn bấm nút kết thúc cuộc gọi. Lúc sắp bấm vào nút kết thúc, cũng không biết vì sao đầu óc cô nóng lên:
"Có một câu em nhất định phải nói..."
Vệ Uẩn nhìn cô, "Câu gì?"
Tạ Đào nắm chặt cái chăn, còn chưa mở miệng, mặt đã bắt đầu đỏ.
Cuối cùng, cô nhắm mắt, lấy hết can đảm buột miệng nói:
"Anh rất đẹp trai!"
Sau đó cô mở mắt, cũng chẳng dám nhìn biểu cảm của anh trên màn hình, trực tiếp cắt đứt video.
Vào đêm khuya yên tĩnh, gương mặt Tạ Đào đỏ ửng, như cầm phải củ khoai lang nóng, vội vàng ném điện thoại sang một bên, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, bọc cả người vào chăn.
A a a a!!!
Mà lúc đó, Vệ Uẩn một mình một người đứng trong viện nhìn Đồng Bội trong tay đã khôi phục như thường, bên tai dường như còn quanh quẩn giọng nói mềm ấm yếu ớt của nàng.