Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 197: Thật điên rồi!



Tôi không biết đầu dây bên kia Tông Thịnh không thấy tôi hồi âm sẽ nghĩ thế nào, có lẽ anh không thể nào ngờ được tôi đã biết điều mà anh giấu giếm. Vì sao anh lại phải đi thay quần áo rồi quay lại chỗ tòa nha Linh Linh sau khi đã ra tay với Thẩm Kế Ân? Anh trở về làm gì? Vi2 cái gì phải đối với Thẩm Kế Ân hạ tay nặng như thế? Thẩm Kế Ân bị đẩy xuống lầu rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không ai phát hiện ra gã ở bên dưới? Lúc ấy, Tông Thịnh và gã ra sao?

Tôi lắc lắc đầu, không muốn hồi tưởng lại chuyện đó.

Đúng rồi! Vương Càn! Vương Càn có biện pháp đưa tôi trở lại lúc đó, hắn nhất định biết lúc ấy đã xảy ra cái gì.

Tôi bật dậy tự nói với bản thân mình: “PHải quay trở lại khách sạn Sa Ân!” bất qua, trước hết tôi phải giải quyết vấn đề của Lan Lan, cho dù cô ta là điên thật hay là giả điên thì tôi cũng không hy vọng cô ta vì mình mà biến thành bộ dáng như bây giờ.

Tôi lại bò trở về trên giường, rên rỉ kêu: “Ai có thể giúp Lan Lan nhỉ?”

Tôi nghĩ tới lúc trước khi mới vừa gặp được Tông Thịnh, khi đó tôi cũng từng như vậy suy nghĩ, ai có thể tới giúp giúp tôi đây? Sau tôi lại nghĩ tới, thầy bói vỉa hè kia, rồi lại nghĩ tới Ngưu Lực Phàm. Hiện tại Ngưu Lực Phàm nói không chừng đã đứng ở phía Tông Thịnh. Cũng không biết nói như thế nào, hắn căn bản chính là đứng ở phía của tiền!  Tôi tin tưởng, thầy bói kia có lẽ có thể giúp tôi.

Theo ý ba mẹ, lần này xuất viện xong tôi chỉ được ở nhà, nằm như sâu gạo không đi đâu hết. 

Nhưng ngay hôm sau, tôi thừa dịp bọn họ đều không chú ý rời nhà, ngồi xe bus tới nội thành. Đi tới con hẻm nhỏ kia chen chúc, tìm kiếm ông thầy bói kia.

Tuy là lá bùa ông ta cho không gây ra ảnh hưởng gì tới Tông Thịnh nhanh cũng có chút tác dụng, ít nhất cho thấy ông ta không có nói dối, không có gạt người.

Tôi đi tới đi lui hạ lầm mới thấy được ông ta, có điều, ông ta thấy tôi thì lại ôm ghế bỏ chạy.

“Ai! Ai! Đại gia, đại gia, ông đừng chạy a, ông chạy cái gì?” Tôi kêu lên, con hẻm thì đông cứng người, tôi ôm chặt cái túi bên người chạy theo. Còn ông ta, ôm hai cái ghế, lại một cái túi, trên người lại quải thêm cái túi nữa, chậm hơn tôi nhiều,

Tôi đuổi kịp ông ta, kéo tay hỏi: “Đại gia à, ông chạy cái gì vậy? Tôi có đòi nợ gì đâu mà chạy hả?”

Ông ta cười ha ha vô cùng giả tạo. “Ờ, ờ, hai mươi tệ thôi mà, tìm tôi làm gì nữa?” Nụ cười của ông ta biến thành nhíu mày: “Chuyện của cô, tôi không giúp được.”

“Tôi đã nói là chuyện gì đâu, sao ông đã vội bảo là không giúp được?” tôi kéo ông ta sang một bên, tôi lấy ghế trong tay ông ta đặt xuống đất, ngồi luôn xuống, ngẩng đầu nhìn ông ta vẫn đang bất động. 

Ông ta vẻ mặt khó xử, tần ngần rồi mới ngồi xuống trước mặt tôi, bày ra tấm vải đỏ, châm điếu thuốc rồi mới nói: “Em gái à, chuyện của cô, tôi thật không giúp được.”

“Lần này, không phải chuyện của tôi, tôi có một người bạn, bị quỷ dẫn đường, đi vào một tòa nhà đang  bị phá bỏ, sau đó liền té xỉu, lúc tỉnh lại thì trở nên điên điên khùng khùng. Cô ấy là bạn rất tốt của tôi, tôi đoán cô ấy thật sự bị điên đó?! Tôi phải làm sao mới có thể giúp cô ấy?”  

Ông ta híp mắt nhìn tôi, vài giây sau mới nói, “vậy thôi sao?” 

“Đúng vậy, chỉ có vậy”

“Cô xác định cô ta bị quỷ dẫn đường?”

“Xác định, lúc ấy tôi ở bên cạnh cô ấy, chỉ có điều cô ấy thì điên, tôi… tôi thì cứng vía!”

Hình ảnh đó, nếu không phải từng trải qua vài chuyện với Tông thịnh, có lẽ tôi nhìn thấy cũng phát điên lên mất.

“Cái này, để tôi tính chút cái đã.” ông ta bắt đầu lấy ra giấy đó, lót túi đen ở dưới, viết chữ lên tờ giấy. Viết nhiều lắm, nhưng tôi chẳng hiểu ông ta viết gì. Sau đó, ông ta dừng bút, đưa một cái bao nhỏ ra, tôi hiểu. Cái bao đó theo kiểu bao lì xì, làm bằng gia, bên trong không có gì, tức là ông ta bảo tôi cho tiền vào đấy. 

Tôi vội nhận lấy, cho vào hai  mươi tệ, lại trả lại. Ông ta híp mắt, lấy tiền ở trong ra, rồi híp mắt đem tờ giấy đỏ đưa lên cao, nói: “Các ngươi bị quỷ dẫn đường hẳn là bốn ngày trước nhỉ.”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày thứ năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.