Sau khi bác sỹ rời đi ngừoi phụ nữ lại bật khóc, vừa khóc vừa nói : “Con tôi rõ ràng là người bình thường, đi bệnh viện tâm thần rồi thì sau này sao còn gặp người ngoài được nữa. Ngừoi ta coi nó như bị tâm thần, làm sao còn đi học được nữa!”
Chuyện như vầy trong thôn chúng tôi cũng từng xảy ra, đứa bé sinh ra thiếu Oxy, vừa sinh ra đã đưa vào cấp cứu, bác sỹ nói trong não có máu bầm nên có ảnh hưởng tới cuộc sống sau này.
Lúc đứa nhỏ ba bốn tuổi còn chưa đi được, năm sáu tuổi thì chưa biết nói, bảy tám tuổi đi học, vào lớp không quan tâm lời thầy cô, chỉ làm theo ý mình.
Thầy cô kêu gia đình đưa về đi kiểm tra ở bệnh viện, người nhà thì cương quyết con mình không có vấn đề, là thầy cô không chịu dạy.
Nhà trường bàn lại với bệnh viện ở quê, mời bác sỹ có tiếng về não khoa về thôn khám kêu nhà kia đưa đứa nhỏ tới nhưng họ vẫn cự tuyệt.
Còn đem viện trưởng mắng một trận . Chuyện thật! Có đôi khi người nhà rất bảo thủ, thật sự không thể bình tĩnh mà suy xét.
Người phụ nữ này cũng thế, chị vừa khóc nhưng cũng vừa cương quyết không cho con đi bệnh viện tâm thần.
Khóc một hồi lâu, đột nhiên chị kéo tay tôi: “Em gái, cái khách sạn Sa Ân đó ở đâu? Đưa tôi đi đi, tôi muốn đưa con trai tới đó xem nếu nó đã hoàn tất tâm nguyện thì tốt rồi. Con tôi thật sự khoing phải tâm thần. Ban ngày nó chẳng khác gì đứa trẻ khác, đi học được trên 90 điểm, chỉ khi ngủ mới đòi đi khách sạn Sa Ân!” Meo meo , meo gạch dưới mup :) ký tên đóng dấu truyện này!
“Bé vẫn luôn như vậy, hay là trong khoảng thời gian này mới như vậy?”
Nếu chuyện thế này, hẳn gia đình này mệt mỏi lắm.
“Nó mấy bữa nay mới như vậy. Trước kia đều tốt đẹp, chẳng có vấn đề gì. Cũng không biết làm sao, đột nhiên cứ như vậy. Trước khi phát bệnh lúc trước, nó cũng không có tiếp xúc bất cứ thứ gì liên quan khách sạn Sa Ân. Chúng tôi cũng không biết có cái khách sạn Sa Ân đó, nó từ nơi nào nghe tới cũng không biết.”
“Mấy ngày nay? Sớm nhất là ngày nào ạ?”
Ngừoi phụ nữ bên cạnh nói: “Sáu ngày trước, hẳn là năm sáu ngày trước, mỗi ngày buổi tối đều không ngủ, nhưng khi ngủ liền bắt đầu mộng du muốn đi khách sạn Sa Ân . Năm sáu đêm như thế, ngừoi gầy rộc đi, sạm lại .”
Năm sáu ngày? Đó chính là thời điểm Vương Càn rời đi.
Meo meo , meo gạch dưới mup :) ký tên đóng dấu truyện này!Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu, khi mà Vương Càn - mắt trận vừa ly khai, đứa nhỏ này liền sẽ chủ động đi bổ khuyết, chẳng phải là Tông Thịnh bổ khuyết sao?
Ngay từ đầu bọn họ đều lên kế hoạch xuống tay với Tông Thịnh, nếu Tông Thịnh trở thành mắt trận, đứa nhỏ này sao lại có phản ứng vậy?
“Đại tỷ,” giọng Tông Thịnh từ phía sau truyền đến, tôi kinh ngạc một chút, xoay người nhìn lại.
Anh vốn đi đường không có một chút thanh âm, cái này tôi biết, nhưng không nghĩ tới anh sẽ tỉnh lại. Đừng đọc ở webtruyen bạn ơi, đọc ở gác sa"ch ấy!
Tông Thịnh cầm chiếc chăn trên giường bệnh màu trắng khoác lên người tôi,
“Đứa bé này là con chị à?” Nói xong, anh lại nghiêng đầu nói khẽ với tôi:
“Em tỉnh nhanh vậy. Chút nữa đi tắm đi, mọi người đnag ngủ nước tắm sẽ ấm!”
Từ lúc nhập viện tới giờ tôi đều nằm trên giường, không để ý nhà tắm ở bệnh viện, nghe anh nói tôi đoán là ở đây chắc dùng bình nước nóng tương tự ở trường tôi. Đông ngừoi dùng sẽ không kịp nóng.
Người phụ nữ kia có chút bối rối nói: “ Không phải con tôi thì con ai?”
“Ba nó là ai?”
Người phụ nữ không nói gì, cúi đầu, quay đầu sang kêu: “ngưoi bị cái gì vậy?! Ba đứa nhỏ là anh trai tôi, đay là chị dâu tôi, làm sao vậy? Ngươi hoài nghi cái gì? Rảnh xàm xí à?”
Tông Thịnh trên mặt trầm một chút, nói: “Chỉ sợ đứa nhỏ này cha ruột nó..”
Nói xong, tôi liền lôi Tông Thịnh hướng về phía phòng bệnh đi, anh nghi hoặc, nhưng lại cũng không có cự tuyệt tôi.
Trở lại phòng bệnh, bác gái từ trong phòng vệ sinh ra tới, tức giận mà nói: “Một đám ban ngày ngủ, ban đêm cũng mặc kệ người khác có muốn ngủ hay không.”
Tôi rụt cổ không đáp, lôi Tông Thịnh sang ban công bên kia. Bất quá ban công gió cũng rất lớn, hơn nữa là gió đêm, phỏng chừng thời gian chắc gần 5 giờ, thời gian này dường như là lúc nhiệt độ thấp nhất trong ngày.