Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 240: Thực sự là tin tức của thẩm hàm



Edited by Meo_mup

Giọng nói này khiến tôi ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn đại sảnh, không có ai cả, hơn nữa, ban nãy khi nghe tiếng nói thì tôi cảm nhận tiếng nói phát ra từ trong tường.

Tiểu Mễ bước tới vỗ vai tôi hỏi: “Thất thần làm gì? Mau qua bên kia đi, khách đông quá kìa.”

“Ừ!” Tôi đáp, vội chạy theo Tiểu Mễ sang bên kia đường.

Lại không quản ngại trả lời đủ mọi câu hỏi của khách về lợi ích khi mua căn hộ, về tương lai phát triển của khu vực này, vị trí của tòa nhà Linh Linh. Đến tận năm sáu giờ, khi tan tầm, chúng tôi cũng kết thúc công việc của ngày hôm nay. 

Vì công ty có quy định nếu đi làm ở bên ngoài thì tối sẽ được công ty trả tiền ăn tối, Tiểu Trần cũng không ngần ngại mà đưa cả đội đi đến một nhà hàng gần đó ăn tối.

Lúc đang thu thập đồ vật thì Tiểu trần nói: “Đi về phía trước 300m thì quẹo phải, ai không đi thì thôi nha.”

Tôi quay sang một nhân viên mới được tuyển dụng mà tôi chưa kịp nhớ tên, nghe cô ta nói: “Em đi vệ sinh, chút nữa đi theo sau.”

Tiểu Trần lại nói: “Không thấy là tôi kệ đó  nha.”

Cô ta vội chạy qua đường, tôi cũng vội nói: “Tôi cũng đi.”

Tiểu Mễ vừa dọn bàn, vừa nói: “Làm sao vậy chứ? Tới giờ đi ăn mà cả đám còn đi vệ sinh.”

Qua đường, chúng tôi đi về hướng khách sạn Sa Ân. Cô gái kia cũng cười với tôi. Tình hữu nghị của nữ giới đôi khi chỉ là cùng nhau đi toilet mà hình thành. Cũng tựa như đàn ông, chỉ cùng nhau châm điếu thuốc là thành vậy. Vào khách sạn Sa Ân, lúc này trời đã khá tối, cô gái kia nhìn khắp nơi tìm biển chỉ toilet. Tôi chỉ chỉ bên kia, rồi dẫn cô ta đi đến đó, cô gái nói: “Sao chẳng có ai ở khách sạn này thế?”

“Ngừng kinh doanh chỉnh đốn.”

“Gì mà tới mức ngừng kinh doanh thế? Tôi thấy ở đây ổn mà nhỉ?”  

“Do vấn đề an toàn đó.” Tôi nói. Tôi  nhìn cô ta đi vào phòng vệ sinh, truyện được Mèo dịch và đăng tại gác sách chấm com nhưng không đi theo và đi về phía sảnh, nhìn xung quanh không có ai, đèn thang máy vẫn sáng, tức là điện vẫn không cắt, có lẽ vẫn còn có điện và nước, nên có thể vẫn sống ở đây được. Chỉ có điều khác biệt là không có bảo vệ, không có nhân viên, không có nhà bếp nhà hàng. 

Giọng nói ban nãy “Cô gái, ở trong phòng giành cho khách” thì cô gái này là ai? Ai còn ở đây? Tôi có cảm giác rằng cô gái này chính là Thẩm Hàm.

Trước khi xảy ra chuyện, Thẩm Hàm thường ở đây, nên mới có thể hơn nửa đêm gặp Tông Thịnh vác theo can xăng định đốt khách sạn, mới có thể gặp tôi và TônG Thịnh. 

Người đưa THẩm Hàm về từ trường học là chú của Thẩm Hàm. nếu như Thẩm Hàm có nhà, thì đã không ở lại khách sạn, như vậy có thể thấy Thẩm Hàm và Thẩm Kế Ân không có nhà riêng. Nhưng mà ở lại nhà của chú thì cũng khó. Mặc kệ, dù sao trước giờ cô bé vẫn ở đây, như vậy nếu đang ở nhà thì có thể là ở một phòng trong khách sạn này. 

Tôi không phải phỏng đoán, mà chính là khẳng định!

Tôi và Tông Thịnh có huyết khế, mà Tông Thịnh cùng Vương Càn là huynh đệ, Vương Càn thì đang ở tại đây, cho dù hắn bị khống chế, nhưng hắn vẫn từng rất nhiều truyền tin tức cho tôi, nói không chừng tôi cũng có thể truyền lại tin tức cho hắn thì sao nhỉ?

Tôi vươn tay, chậm rãi dùng bàn tay áp lên vách tường đại sảnh. Vách tường lạnh băng, lạnh tới mức tôi phải rụt tay lại, nhưng sau khi thích ứng, tôi lại áp tay lên lại.

Sau đó gọi thầm trong lòng: “Vương Càn? Vương Càn? Vương Càn?”

Vậy nhưng không có chút phản ứng nào cả, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh truyền tới.

Tôi nghĩ tới lần trước khi mở ra âm dương thông đạo chính là dùng máu của Tông Thịnh để làm vật dẫn, nếu tôi muốn kết nối với bên kia phải chăng cũng phải dùng máu của mình?

Do dự một chút, nghe ngóng âm thanh trong phòng vệ sinh, cMèo M  upô gái kia hẳn là đã xong việc, nếu là lúc ra tới nhìn thấy tôi thì tôi sẽ không tiện hành động.

Không có thời gian cho tôi tiếp tục do dự, ngày đó buổi tối tôi tự cắn mu bàn tay, miệng vết thương còn đang kết vảy. Tôi không có cách nào giống Tông Thịnh vậy, qua một buổi tối miệng vết thương liền biến mất. Tôi liền dùng tay cạy vảy vết thương ra. Miệng vết thương lại chảy máu ra lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.