*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người vẫn đứng ở cửa nói chuyện, nhưng ngay lúc này tôi thấy bước chân, đi lại trong không gian tối tăm này, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của nhưng không thể nghe thấy. Chỉ cảm thấy có bước chân lướt qua bên cạnh rồi dừng lại không xa tôi. Vài giây sau, một giọng nói vang lên:
“Lão Bắc nói Ưu Tuyền đã chết sao?”
Tông Thịnh! Thật là Tông Thịnh! Tôi bắt đầu thở dồn dập, cuối cùng anh đã tới rồi, sau cùng thì anh cũng đã đến tìm tôi trước khi tôi chết.Tôi cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn là bóng tối mịt mùng, tôi không còn sức để nói, không nước uống, không đồ ăn, còn có áp lực tinh thần nữa, và quan trọng là, tôi hẳn là đã sốt suốt hai ngày hai đêm. Còn có thể suy nghĩ, chưa bị sốt tới teo não là giỏi rồi.
Tôi cảm thấy anh đứng cách tôi không xa, bước chân của anh dừng lại ngay bên cạnh tay tôi, tôi cố vươn tay bắt lấy, nhưng không chạm được vào cái gì.
Bác gái nói: “Ta đi hỏi Lão Bắc tiên sinh. Ông ấy tính một chút, nói Ưu Tuyền lần này… Không thể cứu.”
“Ồ, Lão Bắc nói a.” Tông Thịnh nói mang theo vẻ khinh miệt. “Vậy cứ coi như Tông Ưu Tuyền đã chết đi. Trở về đi, không nghe phó viện trưởng người ta nói a, nên báo án thì báo án, nên đi kiện ở toà án liền đi toà án.” Meo_mup
Mẹ tôi khóc lóc: “Tiếc cho Ưu Tuyền có tình cảm với mày. Tao nói nó rời đi nó còn cãi nhau với tao, còn mày, chẳng coi việc của con bé là chuyện gì lớn!”
“Người đã chết thì còn việc gì nữa? Trong công ty tôi còn có việc, không rảnh tìm người với mấy người. Mất tích vượt qua 48 giờ có thể đi báo án.” Tông Thịnh lạnh lùng nói.
Tôi lại cố thử, vươn tay ra nhưng lại xuội lơ rũ xuống. Sao Tông Thịnh lại lạnh lùng đến vậy? Chẳng lẽ trước giờ anh đều giả vờ sao? Giờ thấy tôi chết, có phải anh lại đang cao hứng không?
Không! Tông Thịnh không phải là người như vậy, anh không phải, anh quan tâm tôi, anh yêu tôi! Tôi có thể cảm nhận được! Anh hết lần này tới lần khác bảo tôi không được phản bội anh, nhưng giờ, vì sao, vì sao anh lại không cần tôi?
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy nếu mình chết như thế này thì cũng không thành vấn đề.
Mẹ tôi điên cuồng kêu to: “Tông Thịnh! Mày có còn là người không? Được rồi, đúng mà, trước giờ mày có phải là người đâu! Mày đã hại chết con tao, chính mày hại chết Ưu Tuyền!”
“Ồ, lại đây đánh tôi đi! Tôi sẽ không phải vì bà là mẹ của Tông Ưu Tuyền mà để cho bà đánh đâu. Ưu Tuyền mất tích ở bệnh viện, là các người nhất định phải bắt cô ấy về, làm cô ấy lên cơn sốt, đưa tới cái trạm xá này rồi mất tích. Chuyện đó, có liên quan tới tôi sao?! Hay là tôi phải tìm các người đòi người?!”
Mẹ tôi lại khóc lóc nghẹn ngào.
Có tiếng bật lửa, sau đó là tiếng của Tông Thịnh: “Các người đều coi Tông Ưu Tuyền là đã chết phải không, về tìm quần áo và di vật của cô ấy chôn thành cái mộ là xong rồi. Tôi tìm thấy cô ấy, đưa cô ấy ra, thì sau này mọi thứ liên quan tới cô ấy, kể cả sống chết cũng không liên quan tới các người. Người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tự mình chiếu cố. Cũng mong các người thật sự coi như đứa con này đã chết, đừng có đến làm hại Ưu Tuyền nữa.”
Vừa dứt lời, tôi ngửi thấy mùi khói luồn vào trong mũi, tôi lại vì câu nói sau cùng của anh mà cố mở mắt ra.
Lúc này, trước mắt tôi không còn là bóng tối, tôi có thể ngửi thấy mùi khói trong không khí, còn nữa, trong bóng tối, có một người giấy mang theo ánh sáng mù mờ chậm rãi bay tới trước mặt tôi, trên người giấy còn có dấu vết của một giọt máu.
Người giấy cứ thế chậm rãi dừng lại trên mu bàn tay tôi.