Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 336-1: Mật Thất Máu



Xem trên TV, có vẻ Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm không biết nhất cử nhất động của   bọn họ đã bị người ta theo dõi. Bọn họ bị người ta giám thị, như vậy thì làm được gì chứ? Bọn họ đã thành con mồi của người khác!

“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Mau rời đi! Có nguy hiểm!” Tôi hoảng loạn vỗ màn hình TV kêu to. Thế nhưng, bọn họ làm sao có thể nghe thấy được. Trên màn hình, bọn họ vẫn đang nhìn quanh, tôi hoang mang, vì rất nhiều lần ánh đèn pin chiếu thẳng vào màn hình TV, tức là, bọn họ đối  mặt với góc quay kia, nhưng lại không phát hiện ra,  hoàn toàn không có chút cảm giác bất thường. 

“Tông Thịnh, Tông Thịnh. Ngưu Lực Phàm! Ngưu Lực Phàm! Hai người thật sự liền không nghe được em nói sao?”

Tôi gấp tới mức muốn khóc, vậy mà bọn họ hoàn toàn không có chut phản ứng nào. Tôi ngồi phục xuống cạnh TV, vô tình quay sang thấy mấy chậu cây xanh của Tông Thịnh đang đong đưa dị thường. Trời lạnh như vậy, toàn bộ cửa đều đã đóng, sao chậu cây lại lay động?

Tông Thịnh từng nói qua, mấy chậu cây xanh này là bày trận khiến mấy thứ kia không vào nhà được, tôi không biết làm sao những chậu cây có năng lực lớn tới vậy, nhưng bây giờ… vậy phải giải thích chuyện TV thế nào? Tim tôi đập thình thịch, lông tơ dựng hết cả lên.

Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh trong phim 《 The Ring 》khi con quỷ trong TV bò ra. Nhưng trên TV lúc này chỉ thấy có Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm. Chẳng lẽ do mấy hồn ma bên ngoài không vào được nên dùng TV để giao tiếp với tôi sao? Nó muốn nói cái gì? Muốn nói cho tôi biết Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm khẳng định sẽ xảy ra chuyện gì sao?



Trong đầu tôi mọi ý nghĩ cứ rối loạn hết cả lên, cảm giác là hình như chưa đúng. Tôi muốn bản thân bình tĩnh hơn nên đưa tay  tát thẳng vào mặt mình. Cảm giác bỏng rát trên mặt khiến tôi tỉnh táo lại, đưa tay rút phích cắm của TV. màn hình trở nên đen ngòm. Tôi tự nhủ với bản thân: “Bọn họ không vào được, không vào được, mình phải đi nói với Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm, bọn họ có nguy hiểm!”

Tôi thở hổn hển, định chạy ra khỏi cửa đi báo.  Nhưng đi vài bước thì đứng sững lại. Suýt nữa tôi lại tự cho bản thân mình một cái tát.

Quay người, tôi đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Bọn họ vào không được, bọn họ vào không được, bọn họ vào không được, trong phòng là an toàn, bọn họ vào không được. Mình đi ngủ. Con yêu à, mình ngủ thôi, ngủ rồi thì không cần sợ gì hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.