Đến khi ba mẹ tôi và ông bà của Tông Thịnh đều đã tiếp nhận sự việc Tông Thịnh đã mất tích là hai tuần sau.
Đêm đó, tôi một mình ở vườn rau cạnh bờ sông, chỉ vài tiếng mà thôi. Gió thổi thật lạnh, trên chân cũng bầm tím, nhưng chỉ có thế.
Quay qua quay lại con tôi đã được bốn tháng. Đứa bé thật ngoan cường, không bị ảnh hưởng bởi những việc này.
Tôi nằm viện năm ngày thì xuất viện, nhưng vẫn bị mẹ hạn chế tự do. Tôi chỉ có thể mỗi n gày hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. Đến tận hơn một tuần sau tôi mới được quay trở lại bờ sông.
Tôi đứng bên đất bằng, nhìn mảnh vỡ của chiếc đĩa sứ màu trắng, nhìn đám tàn nhang và nến rơi trên mặt đất.
Tôi lại đứng lại nơi mình đã đứng đêm đó, nhưng tôi không thể quay lại mật thất đêm đó nữa.
Tôi cũng quay trở lại từ đường. Tôi vẫn nhận ra những cây nhang mà tôi và Tông Thịnh đã đốt. Tôi như nghe lại được những lời anh đã nói, nói rằng tôi hãy chờ anh quay trở về.
Hai tuần, có thể thay đổi rát nhiều thứ.
Ví dụ như việc khai quật đống đổ nát ở Sa Ân kết thúc, họ đã phát hiện ra kho hàng cũ ở bên dưới khách sạn, kết hợp với việc đường ống nước nên đã có thể giải thích lý do tòa nhà bị sụp đổ. Bên dưới, còn có thi thể của Lão Bắc, còn có rất nhiều vết máu đã được xử lý. Còn có cả một bộ đồ đầy máu, nhưng không phát hiện thi thể.
Rất nhiều người liên hệ với những lời đồn trước đây về việc khách sạn có ma, nên giờ xảy ra việc thế này, ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện ma quỷ. Nhưng, cũng có người nói, ma sẽ không phá hủy tòa nhà. Chuyện này không đơn giản như vậy.
Hai tuần sau, tôi được ông cho phép đi cùng xe với ông vào nội thành. Tông Thịnh đã mất tích, giờ Tông An chỉ còn một dự án là Ưu Phẩm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong công ty. Mọi người đều hiểu rõ, muốn sống thì phải dựa vào dự án này.
Lái xe là tiểu Lục, ông vẫn còn chưa khỏe nên không thể để bị mệt hơn. Ông ngồi trong xe, nói với tôi: “Tông Thịnh rốt cuộc đi làm gì vậy? Con hẳn là có biết gì đúng không? Hôm nay ngân hàng đã gọi cho ông, nói là khoản vay thương mại Tông Thịnh đề nghị đã được thông qua. Giống như là nó đã biết sẽ rời đi, đến cả nguồn tiền cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Con không biết, anh chưa nói cùng con ạ.” Tôi đáp. Trong lòng mọi người, Tông Thịnh chỉ là giống như trước đi xa nhà mà thôi, sau cùng cũng sẽ quay về.
Xe dừng trước cửa văn phòng, tôi xuống xe. Tiểu Mễ đang tiếp khách, vẫy tay với tôi rồi cười, tiếp tục nói chuyện với khách. Mặc Phi cũng đang ngồi bên dưới chiếc dù ngoài sảnh, gọi điện thoại. Những lúc như thế này có lẽ là Mặc Phi đang chờ Tiểu Mễ.
Trong thế giới của mọi người, mọi thứ vẫn tốt đẹp như vậy.
Còn thế giới của tôi, giống như đám phế tích bên kia đường vậy, đã sụp đổ cả rồi.
Ông và Tiểu Lục cũng đi vào văn phòng, bọn họ kiểm tra tiến độ Ưu Phẩm, còn tôi thì thận trọng đi sang phía Sa Ân bên kia đường.
Báo chí đưa tin chỉ có hai thi thể, một là Lão Bắc, hai là bãi máu loãng của Thẩm Kế Ân. Người bảo vệ của Sa Ân chỉ bị thương. Không có Tông Thịnh!
Mà lúc đó ở dưới còn có chú của Thẩm Kế Ân, vậy mà lão lại chạy thoát, còn vờ vĩnh không biết chuyện gì, lên TV nói gióng giả mình sẽ chịu trách nhiệm cho tai nạn lần này. Nhưng tôi nghĩ, tài vận của Thẩm Gia đời này tới đây là chấm dứt.
Tôi khẽ cong môi. Tôi biết, bên dưới đám phế tích này, Tông Thịnh vẫn có cơ hội rời đi. Anh lợi hại tới vậy, tuy tôi không biết, anh làm sao có thể rời đi, nhưng tôi có thể chắc chắn là anh chưa chết. Có lẽ là anh bị thương quá nặng nên không thể sớm quay lại bên cạnh tôi. Nhưng, tôi chỉ cần chậm rãi chờ đợi là anh có thể quay về rồi.
Có một chiếc xe chở xà bần đang chạy tới dọn dẹp, người chỉ huy nhìn thấy tôi thì hét lên:
“Tránh ra! Tránh ra! Không thấy ở đây loạn thế nào sao? Thai phụ ai lại chạy tới công trường chứ? Đi đi!”
Tôi lùi ra sau vài bước, bên kia một khối thạch cao rơi xuống, nhìn giống như phần trang trí ở khu khách sạn. Khối thạch cao lăn vài vòng rồi dừng cách chân tôi khoảng 1-2 met gì đó. Tôi nhìn mà ngây ngẩn cả người, trên miếng thạch cao hiện rõ ràng một dấu tay máu, chỗ bên dưới ngón cái rõ ràng thiếu đi một khoảng!
Người ta giục tôi rời đi, tôi cũng đành quay về văn phòng.
Tôi cũng không để ý nhiều tới dấu tay đó nữa.
Chính bản thân tôi cũng tự mâu thuẫn. Nếu như giờ Tông Thịnh quay lại, tôi cũng chỉ muốn bình an sống với anh mà thôi. Mọi chuyện phát sinh thêm cũng chẳng có gì liên quan tới chúng tôi. Tôi cũng không nghĩ tới lại dính dáng mấy chuyện này nữa.
Tôi đi đến tất cả mọi nơi mà Tông Thịnh có thể đi tới.
Nhà chúng tôi.
Hiệu cầm đồ của Ngưu Lực Phàm – dù hắn đã bán. Tất cả những nơi mà anh có chút liên hệ tôi đều đi tìm, nhưng không thấy anh.
Trong lòng tôi luôn nghĩ rằng chẳng qua do anh bị thương quá năng nên chưa tìm về. Lần trước, tôi tìm thấy anh, nhưng lần này…
Khai giảng, tôi ôm bụng đi đến trường đăng ký.
Có người chúc mừng, nhưng cũng có người nói móc. Nhưng tôi không quan tâm, vì tôi đã có con, là niềm hạnh phúc của mình.
Đây là kỳ học cuối cùng, cũng chỉ còn hơn ba tháng. Những người đăng ký thi thạc sỹ sẽ đăng ký, rồi cùng các bạn học cùng nhau nỗ lực, phấn đấu thi.
Người đã tìm được việc thì thậm chí không cần về học, chỉ cần tới đăng ký là được, rồi chờ kỳ bảo vệ luận văn, lãnh bằng tốt nghiệp là xong.
Học kỳ này, ai thi lên thạc sỹ thì bận muốn chết, còn ai không thi thì sẽ nhàm chán muốn chết.
Tôi thì không cần xét tới, vì tôi xếp vào nhóm ngồi nhà chờ sinh.
Thời gian bảo vệ luận văn là cuối tháng 5. Tiểu Lục lái xe đưa tôi quay về trường.
Tôi mặc váy bầu màu đen, cũng đã sáu tháng, bụng đã nhô cao.
Dương Tư thấy tôi thì cười nói: “Trời, bụng này là sinh đôi à?”
“Nói linh tinh. Nếu song sinh thì còn to hơn nhiều.” Tôi đáp.
Tiểu Lục lái xe đi, dặn tôi sau khi xong việc thì gọi điện bảo anh ta tới đón.
“Làm mẹ rồi có khác, béo lên nhiều, tới chừng sinh con không lẽ cậu thành bà thím sao?”
Tôi cầm xấp tài liệu đánh nhẹ qua, chỉ là cười, giơ tay lên, nhưng không ngờ hắn cứng đờ người chỉ ra sau tôi: “Sau lưng cậu!”
Tôi cũng cứng người. Tông Thịnh từng nói với tôi: “Đừng tái giá, đừng đi xem mắt. Không chừng anh luôn ở phía sau nhìn em.”
Tôi lập tức xoay người, đồng thời buột miệng thốt ra: “Tông Thịnh!”
Nhưng sau lưng tôi là sân trường rực rỡ ánh nắng, đám sinh viên khóa sau tấp nập qua lại, không thấy Tông Thịnh đâu. Nhưng tôi vẫn nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của anh.
Dương Tử vỗ vai tôi: “Tìm gì?”
“Cậu nói sau lưng tôi làm sao?”
“Tóc sau đầu cậu vểnh hết cả lên. Sửa sang lại đi. Còn bảo là tìm được chìa khóa vàng rồi, sao giờ lại ra nông nỗi này. Coi bộ, cậu không những không tìm được chìa khóa vàng mà tới cả chìa khóa sắt cũng không có rồi.”
Tôi lặng người. Hóa ra, hắn nói về tóc tôi. Tôi quay người lại, đi về phía giảng đường nói: “Đi thôi, đi qua giảng đường chờ. Giờ bụng tôi to rồi, đứng chút là mệt.”
Dương Tử cũng đi theo: “Tôi chạy sang phòng học lấy cho cậu cái ghế dựa. Ghế trong giảng đường cậu làm sao ngồi nổi nữa!”
Dương tử nói đúng, đúng là tôi không ngồi vừa nữa rồi. Chỉ đành đứng đợi ở cửa giảng đường, chờ hắn mang ghế tới cho mình.
GIảng đường này nằm ở góc trong cùng tòa nhà phía Bắc, cả năm đều không có ánh mặt trời. hồi trước thường nghe khóa trên nói, trong giảng đường này âm khí rất nặng, từng có sinh viên chết nơi đây. Tuy đã cuối tháng 5 nhưng đứng ở cửa vẫn thấy lạnh người. Các giảng đường khác giờ đều phải mở quạt, nhưng giảng đường này chưa bao giờ cần tới.
Tôi xoa xoa tay, cố mau chóng thích ứng nhiệt độ độ chênh lệch nơi này, đồng thời cũng nhìn ra phía bên ngoài, sao Dương Tử còn chưa tới?
Đúng lúc này, tôi cảm giác được bên cạnh có người đi qua, còn nhẹ nhàng đụng phải tôi một chút. Hiện tại tôi thế này nếu như thật sự bị đụng ngã, vậy sẽ có chuyện.
Tôi hốt hoảng vịn cửa nhìn qua.
Không có ai?!
Trong giảng đường các bạn tôi đều ngồi trên ghế, vừa nói vừa cười, cũng có người căng thẳng nhìn tài liệu. Chỗ tôi đứng là ở bên cạnh cửa phía sau, trong vòng hai mét xung quanh đều không có người qua lại. Vừa rồi là ai đã đụng phải tôi? Tôi vừa quay đầu có một hai giây, ai có thể chạy tới chỗ ngồi nhanh như vậy?
Trong lòng tôi nghi hoặc thì Dương Tử đã mang ghế tới bên cạnh tôi, hỏi: “Ai làm rớt giấy tờ đây?”
Tôi nhìn theo, thấy trên mặt đất có một tờ giấy A4 mà ban nãy không có. Tôi nhìn tờ giấy, vừa nhìn thoáng qua tôi đã ngây ngẩn cả người.
Lúc sau, tôi cười, nước mắt lại lăn dài. Dương Tử mở ghế ra cho tôi: “Sao vừa khóc vừa cười như đồ ngốc vậy? Giấy viết gì?”