“Anh biết rồi, bị Ngưu Lực Phàm đưa đi. Tiểu Trần có nói anh.” Giọng anh lười biếng không chút khẩn trương. Hèn gì không buồn gọi cho tôi lâu đến vậy. Tôi chu môi: “Anh k hông lo lắng gì à?”
“Ngưu Lực Phàm hiện tại đang torng tình huống nguy hiểm hơn em nhiều. Hắn đã đoán ra thân phận thật sự của ông thầy hai mươi tệ, nếu như hắn lại mất đi lý trí mà làm gì đó, có thể là tự mình đi khách sạn Sa Ân tìm Thẩm Kế Ân…”
“Hắn nói, kêu chúng ta chuẩn bị, tối nay đi khai mộ ba hắn, dáng vẻ vô cùng khẳng định. Chúng ta, hay là chúng ta nói rõ với hắn đi. Tuy rằng mộ ba hắn là mộ rỗng, nhưng bị khai hẳn cũng không tốt gì.”
“Hắn hiện tại sẽ không tin lời của bất cứ ai, chỉ có thể tận mắt nhìn mọi thứ, để anh đi chuẩn bị một chút, chút nữa anh tới tòa nhà Linh Linh đón em, chúng ta đi thẳng qua đó.”
Tôi do dự một chút, việc này cả hai người nam nhân đều kiên quyết tới vậy, sẽ không thể thuyết phục ai được. Tôi thở dài. Vừa lúc đó có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tớihỏi tôi có phải người của tập đoàn Tông An không, đang tuyển dụng đúng không? Cô ấy và chồng muốn tới làm việc.
Tôi vội vàng dẫn họ đến chỗ Tiểu Trần, và thu hồi tâm tư, vẫn còn giờ làm việc.
Sau năm giờ chiều, trời đã nhá nhem tối. Tiểu Trần và Tiểu Mễ đang lên kế hoạch, rồi tính toán chi phí chung xem đi ăn tối ở đâu. Tôi đang xoa chân, sau một ngày dài đi giày cao gót chân tôi hơi đau.
Tôi bật cười. Tiểu Trần liền ở đối diện nói: “Tiểu lão bản. Nào, uống một chén.” Hắn giơ lên chỉ là nước chanh mà thôi.
Tông Thịnh cũng nâng ly cụng với hắn.
“Trước giờ thấy anh đều chỉ gặp ở công ty. Vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn cảm thấy anh lạnh lùng. Hôm nay chúng ta là được nhờ phúc của Ưu tuyền rồi.”
Tiểu Mễ cũng nâng ly: “Đúng vậy, nếu không có Ưu Tuyền thì không biết, tiểu lão bản hóa ra cũng muốn ăn cơm.” [Mèo: gì vại? Mụ hâm? Sống ko cần ăn ư?!]
Tông Thịnh sửng sốt một chút. Tôi cũng vội nâng ly, mọi người đều là đồng nghiệp, không nên để anh đánh thẳng mặt quá: “Nào, cả nhà cùng nhau uống một chén. Tông Thịnh?”
“Ừ.”
Bữa ăn này vô cùng vui vẻ. Ăn cơm xong, đương nhiên là Tiểu Trần phụ trách hộ tống bọn Tiểu Mễ trở về, tôi đi theo Tông Thịnh lên xe.
Vừa lên xe Tông Thịnh liền nói: “trên ghế sau có túi đen, có một đôi giày đế bằng cho em. Em muốn đi cùng bọn anh hay là về nhà?”
“Em đi cùng mọi người.” Tôi vẫn canh cánh chuyện của Ngưu Lực Phàm. Tông Thịnh cũng thật quan tâm tới tôi, biết mang cho tôi đôi giày đế bằng.
Xe về tới ngôi nhà ở quê của Ngưu Lực Phàm cũng hơn 9 giờ. Ngưu Lực Phàm đang mang đồ từ trong nhà lên xe bán tải của mình, thấy chúng tôi xuống xe thì nói: “Đi xe của anh đi.”
Tông Thịnh cũng không nói nhiều lời, lấy một ít đồ trên xe để lên chiếc bán tải. Không ai nói gì.
Tôi vốn nghĩ lúc nhìn thấy Ngưu Lực Phàm, xem có thể khuyên nhủ hắn hay không, không cần đi truy cứu thân phận của ông thầy bói hai mươi tệ kia.
Dù gì thì đã có chú họ hắn chứng thực ở kim quan của ông nội hắn có giấy ghi chú được cho vào, vì sao lại phải quật cả mộ của ba hắn nữa chứ? Hơn nữa, làm vào thời điểm này rõ ràng là không muốn để cho ai biết.
Hơn nửa đêm đi khai mộ, trời ạ, gió lạnh biết bao! Rõ ràng biết là mộ trống, nhưng tôi vẫn thấy âm khí lạnh lẽo!
Chạy xe hơn mười phút thì đến chân một ngọn núi. Ánh trăng tù mù. Ngưu Lực Phàm đeo ba lô to, tai cầm xẻng. Tông Thịnh cũng xách theo một cái bao, trong tay cầm một cái cuốc. Anh quay đầu lại nói tôi : “Ưu Tuyền, em cầm theo đèn pin. Tự lo cho mình đó.”
“Dạ.” Tôi không giúp gì được, nhưng cũng không muốn đem lại phiền toái cho bọn họ. Tự mình cổ vũ bản thân: “Chỉ là nấm mộ trống! Chỉ là nấm mộ trống!”