Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 722: Tông Thịnh Nổi Giận



Tôi lên lầu thì Tông Thịnh đã vào phòng tắm, tôi dựa ở cửa nói khẽ: “Thực ra em thấy trong lòng Ngưu Lực Phàm hẳn là vẫn là để ý Thẩm Hàm cùng đứa bé lắm, để cho Thẩm Hàm xuất ngoại vậy thì Ngưu Lực Phàm…”

“Ai cũng có quá khứ tốt đẹp cả, dù hiện giờ hắn có yêu hay không yêu nữa, có quan tâm hay không quan tâm thì cũng đã quyết định như thế. Hắn không cản lại, cũng không mở miệng nói giữ Thẩm Hàm lại, chúng ta cũng chỉ có thể coi như Thẩm hàm là một đoạn quá khứ đẹp đẽ mà thôi.”

Tôi thở dài quay về giường. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của đám đàn ông, theo tôi thì Ngưu Lực Phàm xúc động như vậy vì đứa bé, cố gắng như vậy vì Thẩm Hàm.

Hắn hoàn toàn có thể cùng Thẩm Hàm bắt đầu lại từ đầu sau khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng giờ đưa ra nước ngoài, thì có nghĩa là hoàn toàn chấm dứt.

Nếu nói về nguy hiểm, rõ ràng tôi và Tông Thịnh trong tình trạng nguy hiểm hơn nhưng cũng không chia tay. Chẳng phải trong TV cũng nói là sau tất cả hai người đều quay lại với nhau sao? Ngưu Lực Phàm rõ ràng vẫn còn yêu Thẩm Hàm nhưng lại không thể đi đến cuối đoạn đường cùng nhau.

Lúc Tông Thịnh ra khỏi phòng tắm tôi vẫn ngồi mông lung trên giường ôm chăn. Anh quấn khăn tắm bên hông, vừa lau tóc vừa đi tới chỗ tôi: “Chưa ngủ nữa sao, trời sáng tới nơi rồi.” Im lặng một lát rồi anh hỏi

“Còn đang suy nghĩ chuyện của Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm?”

“Dạ, bọn họ chỉ cần kiên trì thêm một chút mà, hơn nữa sau khi trải qua chuyện này Thẩm Hàm trước đây dù không tin tưởng vào tình cảm của Ngưu Lực Phàm, hiện tại hẳn là cũng hiểu rõ chứ.”

Tông Thịnh quỳ gối trước giường, vươn người tới trước mặt tôi:

“Con lớn tới đâu rồi nào? Nếu là con trai thì sau này để đó anh dạy dỗ nhé. Thẩm Hàm suýt nữa hại chết em mà em còn nói chuyện giúp cô ta à?”

“Em…” tôi nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Thẩm Hàm là do chịu đả kích quá lớn mới thành ra như vậy.

Tông Thịnh lại sát gần tôi hơn, giọng khàn khàn khác thường: “Chẳng lẽ, sau này tối anh ra khỏi nhà làm việc, em cũng sẽ thức chờ anh trở về hay sao?”

Con hồ ly nheo mắt nhìn tôi, tôi chợt hiểu ra: “Em… không được!” Tôi suy tính chạy trốn, nhưng tay anh đã nắm mắt cá chân tôi khiến tôi không nhúc nhích được.

Tôi nhìn anh bò lại, căng thẳng đá chân: “Này, thật không được.”

“Anh có muốn gì đâu?” anh nhẹ nhàng đè lên người tôi, nắm tay tôi đặt lên chỗ nào đó vừa biến hóa.

Tôi đỏ mặt, sau lưng đã là đầu giường, không còn đường lui. “Cả buổi tối làm đủ việc anh không mệt sao? Hay nghỉ ngơi trước đi, ngủ xong rồi tính.”

“Giảm sức ép, giúp anh.” Anh xoay người nằm xuống, dựa vào đầu giường, nhưng bàn tay cầm tay tôi lại không buông ra, thậm chí tay đã bắt đầu chuyển động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.