Sau khi đưa hai người đến nơi họ muốn thì cô cũng thoải mái nhưng hình như cô quên cái gì đó mà thôi lỡ rồi không nhớ chi nữa, vừa về tới nhà cô đã thấy ba mẹ mình ăn mặc chỉnh tề ba cô thì mặc vets xanh đen còn mẹ cô mặc chiếc đầm bó màu đỏ búi tóc cao đang ngồi trên ghế sofa.
- Ba mẹ đợi ai vậy? - cô bất ngờ khi thấy hai người
- Ngoài cô chủ nhà này ra thì còn ai? - ba cô trầm tĩnh mà lạnh lùng nói
- Con... - cô chỉ tay vào mặc mình kinh ngạc nói - Tìm con làm gì?
- Mau đi thay đồ rồi ta đi gặp khách. - mẹ cô dịu dàng nhưng nghiêm khắc nói
- Đi đâu mới được con còn rất mệt. - cô không phải hoàn toàn hướng ngoại nên đôi khi cô không muốn đi ra ngoài tuy hoà động là vậy nhưng đi cùng ba mẹ thì chắc hẳn không phải là điều lành.
- Con bớt hỏi lại đi, ba cho con nửa tiếng để thay đồ. - ba cô đúng là bá đạo mà nếu cô lấy một ông chồng như vậy... Chắc cô đi tự tử từ lâu rồi!
- Nhưng.... - lời chưa nói ra đã sớm nuốt vào khi nhìn ánh mắt đang đỏ lên vì tức giận của ba cô mà cảm thấy đáng sợ tự khi nào đôi mắt màu hổ phách của ba cô đã chuyển sang màu đỏ khát máu. Mẹ cô thấy không ổn nên sớm đã đẩy cô lên phòng và dặn - Ba con tính nóng nhớ ngoan ngoãn nghe lời.
Bà đi xuống dưới lầu thì thấy cảnh ông đang hút máu của một người hầu trong nhà, bà không nói gì, khi biết có người đến ông buông bỏ cô hầu xuống sai quản gia đi xử lý cái xác đó.
- Anh à! Đừng như vậy với con nữa. - bà dịu dàng nói
- Anh cũng rất thương con bé nhưng... Tính cách bướng bỉnh của nó anh không trị thì không được. - ông lau vết máu trên miệng lời nói có chút lạnh lùng nhưng rất sâu lắng
- Nhưng anh phải nghĩ cho con bé chứ em đã mất Nhã Hương (Anna), em không muốn mất thêm Nhã Phương đâu anh! - bà đau thương nói
- Em an tâm đi mất Nhã Hương anh cũng đau khổ không kém. Nhất định anh sẽ bảo vệ Nhã Phương mà! - ông ôm bà xoa dịu đúng lúc đó cô đã chuẩn bị xong vừa bước xuống lầu hai người rất bất ngờ vì cô càng lớn càng giống chị gái Nhã Hương của mình.
- Anna. - bất giác ông lên tiếng gọi cô
- Anna nào vậy ba? -cô hỏi khi cả ba mình cũng gọi cô là “ Anna “
- À không, con gái bước xuống mẹ coi nào. - bà đánh trống lảng sang chuyện khác còn cô khi bước xuống nét mặt, giọng nói, ngoại hình, tướng đi đều rất giống Anna nhưng ngoại trừ tính cách Anna Hương rất dịu dàng, thuỳ mị còn Mia Phương rất bướng bỉnh, kiêu ngạo rất thích gây sự. Hai chị em mỗi người mỗi khác nhau nhưng cùng chung một tính cách rất hiếu thảo với mẹ cha, ba mẹ cô đắm say trong nỗi nhớ về người con gái Nhã Hương của mình mà bây giờ lại thoả mãn vì đứa con gái thứ Nhã Phương đã cho họ cảm giác khi Hương còn sống, còn tồn tại.
- Con gái của mẹ thật xinh đẹp. - bà hết lòng ngợi khen
- Con gái của ba rất... - định khen ngợi cô nhưng ông không thể nói ra được, vì ông cho rằng lúc trước mình đã đối xử tốt với Nhã Hương để rồi đẩy con bé vào cái chết nên ông luôn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm tới Mia để không mất cô lần nữa!
- Sao ba? - cô vui vì sắp được ba khen nhưng ông lại không nói ra mà nuốt vào
- Đi thôi trễ rồi. - ông nhìn đồng hồ bước ra xe đang đợi họ, trên đường đi ông nhìn qua gương thấy mặt cô buồn vô cùng biết ông đã làm sai vì suốt thời gian qua ông không bao giờ nghe cô tâm sự, chưa bao giờ cười với cô, ông lạnh lùng với cô như người xa lạ. Nhưng chỉ mình mẹ cô và cũng là vợ ông biết rằng Mia đau một nhưng ông lại đau tới mười, ông đã tự giam mình vào lời nguyền của ông sẽ không bao giờ yêu thương con gái thứ vì như vậy mới làm con gái của ông không gặp nguy hiểm. Sống là phải biết nghĩ cho người khác chứ đừng nghĩ cho riêng mình, ông rất thương cô bởi bao nhiêu tình yêu dành cho Anna thì ông đã dành trọn cho Mia. Xe đã dừng lại trước cổng vàng của căn biệt thự rộng lớn lộng lẫy hào hoa với những hàng cây... Cũng không biết là cây gì nhưng lá của nó có màu đỏ máu trái cũng màu đỏ nhưng nhạt hơn còn hoa thì màu hồng theo cô thì đây là loài cây hiếm, riêng ba mẹ cô không bất ngờ gì với hàng cây này vì họ thừa biết là cây ma cà rồng mà khi không có máu họ sẽ ăn đỡ quả của cây này! Một bác quản gia vội vàng chạy ra đón ông ấy lễ phép chào ba mẹ cô - Xin chào, ông bà chủ tịch Nguyễn Hoàng.
- Mau đưa chúng tôi đi gặp chủ tịch Dương. - ông lạnh lùng nói
- Dạ, ông bà chủ đang ở phòng đãi tiệc mời ba người theo tôi. - ông quản gia dẫn đường Mia và ba mẹ cô theo sau nhưng đến một biệt thự sang trọng thế này sao lại có vẻ âm u quá. Cô bước đi rất nhanh vì có một cái cảm giác lạnh lạnh ở phía sau, được đưa vào một căn phòng được thiết kế theo kiểu cổ truyền có một bàn dài được làm bằng vàng còn thảm trãi được làm bằng tơ lụa thượng hạng ly rượu được làm bằng pha lê còn chén dĩa được làm bằng sứ cao cấp nhìn thôi cũng thấy là quá chu toàn và sang giàu nhưng riêng cô xa hoa quá làm cho bữa ăn cảm thấy hơi không thoải mái.
- Ủa ông mới đến sao? - một ông lão tuy đã cao tuổi nhưng xét về độ trẻ đẹp thì ba cô và ông ấy ngang ngửa nhau.
- Phải, thằng bé Vũ về chưa?
- Nó về từ sớm không chịu ra gặp ai. - ông nhẹ giọng
- Thằng bé hướng nội ít giao tiếp mà. - mẹ của cô dịu dàng
- Đây là... - ông chỉ vào cô hỏi
- Là Nhã Phương con thứ của tôi. - ba cô lạnh lùng nhưng rất tự hào giới thiệu cô cho mọi người. Cô lễ phép chào hỏi rồi xin phép ra ngoài nghe điện thoại
- Đấy là con dâu của tôi sao? - ông Dương biểu lộ cảm xúc vui sướng khi biết con dâu tương lai của mình lại xinh đẹp đến như thế.
- Phải! thế nào có xinh đẹp không? - ba cô hỏi ông Dương
- Rất xinh đẹp con gái giống mẹ nên đẹp mà. - ông khen ngợi mẹ con nhà cô
- Ý ông nói nếu giống tôi là xấu hay sao đây? - ba cô nghe có vẻ châm biếm mình nên hỏi lại
- Ông tự nghĩ vậy thôi chớ tôi đã nói gì đâu? - ông Dương trêu chọc
- Ông chủ thức ăn đã dọn ra rồi. - quản gia lại gần lễ phép nói
- Nào nào ăn đi đã đến giờ nhập tiệc rồi. - ông Dương vui vẻ mời mọi người vào bàn ăn đúng lúc cô nghe điện thoại xong
Mọi người hí hửng vào bàn đã được chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thơm ngon làm cô không thể chịu được mùi vị đang thu hút cô, chúa ăn vặt và có quan niệm “ đồ ăn là tất cả “ như cô mà nói không thể chịu nổi thêm được nữa, nhưng khi cô nhìn mẹ mình bằng ánh mắt sáng long lanh “ mẹ ơi, con ăn được chưa? “ dường như hiểu được lòng cô bà hiền dịu nhìn cô “ chưa được ăn, còn đợi thêm người “ cô ỉu xìu mặt xuống vì không được ăn ngay bây giờ.
- Thưa ông chủ cậu đã xuống rồi ạ! - quản gia lễ phép
- Xin chào. - một người con trai tướng khỏe mạnh cao to cao 1m90 lạnh lùng cúi chào mọi người còn cô chỉ mãi nghĩ về thức ăn thôi không nghĩ gì khác, mẹ cô vội đụng tay nhẹ vào người cô. Nhận được dấu hiệu của mẹ mình cô đứng lên xoay mặt lại đối diện với người quen phía sau, hắn thật sự rất bất ngờ khi nhìn thấy cô đúng là giống Anna không khác một tí nào còn cô tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì thừa biết mà!
- Nào con trai lại đây xem vợ tương lai của con có đẹp không? - ông Dương vui vẻ nói
- Vợ tương lai? - hai người không hẹn mà đồng thanh.