【 Chu Vũ nhớ rõ, hắn đã chuyển trường rồi.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại quay trở về trường Nhất Trung đi học.
Hắn đứng ở cổng trường, nhìn học sinh lần lượt tiến vào trường, trong lòng có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện xảy ra trước kia là mơ sao? Hắn không có chuyển trường?
Chu Vũ thuận theo lẽ tự nhiên đi vào phòng học, giáo viên bắt đầu giảng bài, bạn học trong lớp cũng bắt đầu ghi chép.
"Phùng Lư! Tại sao cậu không tập trung nghe giảng?" Giáo viên tiếng Anh mọi hôm vẫn rất nhẹ nhàng, hiện tại khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ, quát lớn đối với bạn cùng lớp đang ngồi trước mặt Chu Vũ.
Phùng Lư giống như đang ngây người ra, không nói gì.
Ngay sau đó, giáo viên tiếng Anh tay cầm một thanh đao bổ xuống đầu Phùng Lư.
Máu tươi bắn tung tóe, Chu Vũ chết đứng, bút trong tay rơi xuống mặt đất.
Máu tươi từ cổ Phùng Lư bắn lên nửa khuôn mặt hắn.
Đầu Phùng Lư rơi xuống đất, lăn đến chân Chu Vũ.
"Còn không chăm chỉ nghe giảng, trực tiếp gọi phụ huynh!"
Cái đầu trả lời:
"Con xin lỗi cô, con nhất định sẽ chăm chú nghe giảng."
Giọng nói của cái đầu trên đất không hề nhấn âm lên xuống, mang theo lạnh lẽo không nên có của người sống.
Đột nhiên, cái đầu xoay về phía Chu Vũ, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm hắn, lộ ra một nụ cười cứng đờ:
"Có thể nhặt đầu lên giúp tôi không?"
Cả người Chu Vũ run rẩy, hắn đứng phắt dậy, hất ngã cái bàn chạy nhanh ra khỏi phòng học.
Xuyên qua cửa sổ hắn thấy được, học sinh trong lớp vốn dĩ đang nghe giảng bài lại cùng giáo viên tiếng Anh quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Có quỷ! —— cứu tôi a a a!!!"
Chu Vũ chạy qua hành lang không một bóng người, khi đến đầu cầu thang, hắn còn chưa kịp nở nụ cười an tâm, dưới chân liền trượt dài, lập tức nhào lộn té xuống cầu thang.
Rắc một tiếng, cổ Chu Vũ bị gãy, máu chảy đầy đất.
Nhưng đôi mắt hắn vẫn còn chuyển động, hơn nữa hắn vẫn có thể cảm thấy đau đớn thấu xương, không ngừng rên rỉ.
Hắn nhìn thấy có một bóng đen đứng trước mặt, bóng đen cúi người xuống nhìn hắn.
Con mắt trắng dã cùng con ngươi đen đặc, cả người nó tản ra hơi thở làm người sợ hãi.
Chu Vũ gào thét, muốn nhanh chạy đi.
Bởi vì hắn nhìn thấy rõ, bóng đen này không có chân!!
Không biết qua bao lâu, hắn đau đớn chết đi, mà bóng đen đứng bên cạnh thi thể Chu Vũ thì phát ra một tiếng cười âm lãnh.
*
Chuông vào học vang lên.
Chu Vũ với khuôn mặt hoảng hốt lại lần nữa đứng ở cổng trường.
Chu Vũ nhớ rõ, hắn đã chuyển trường rồi.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại quay trở về trường Nhất Trung đi học.
Nhìn học sinh lần lượt tiến vào trường, hắn cũng chạy nhanh vào.
Sắp tới giờ học rồi!】
— trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái I》
*
Đội trưởng Trịnh Càn mang theo đồng đội đi vào lầu 3 bệnh viện, nơi đã từng xuất hiện trong bộ phim, đi đến một phòng bệnh.
Trịnh Càn bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
"Không có, không có, không có, tại sao lại không có?"
Trịnh Càn có thể lên làm đội trưởng Đội Luân Hồi đương nhiên là do hắn có kỹ năng hơn người.
Trực giác của hắn rất chuẩn, hắn có dự cảm rất mạnh đối với nguy hiểm, thường thường có thể cứu vớt toàn bộ đội ngũ.
Hiện tại, hắn đang có loại dự cảm đối với điềm xấu, làm cho nhiệm vụ tưởng chừng có thể dễ dàng giải quyết lại trở nên khó nhằn, khiến hắn cực kỳ bực bội.
Nhiệm vụ lần này không tính là quá khó, dù sao cũng chỉ là phần I, cốt truyện chỉ mới bắt đầu, sức mạnh của BOSS chưa mạnh đến mức vô pháp vô thiên, hiện tại lỗ hổng của cốt truyện cũng quá rõ ràng, như đoạn thời gian Phong Hạnh nhập viện.
Nếu như nắm bắt đúng thời cơ, bọn họ có thể dễ dàng nhận được một đống điểm thưởng.
Vì vậy mà bọn họ đã dùng điểm để đổi một món pháp khí chuyên bắt giữ lệ quỷ, khả năng cao nhất có thể bắt được Quỷ Vương 300 năm tuổi, tuy rằng thời gian nhốt không quá một ngày, nhưng để đối phó Phong Hạnh thì như vậy là đủ.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi giết chết Phong Hạnh, thừa dịp hắn chưa phản ứng kịp, dùng pháp khí bắt hắn và phong ấn lại.
Sau đó chỉ việc chờ cốt truyện kết thúc.
Cũng có thể thông qua cách này giết được Phong Hạnh, đạt được một số điểm khen thưởng lớn.
Đây cũng là vì rút ra kinh nghiệm từ những Đội Luân Hồi trước kia.
Không sai, thế giới này đã từng bị vô số Đội Luân Hồi xâm nhập, nhưng đáng tiếc là, quy tắc thế giới quỷ thần này rất mạnh, không một Đội Luân Hồi nào có thể thành công giết chết BOSS Phong Hạnh.
Cũng bởi vì lý do đó, thế giới tinh tế bắt đầu thèm chảy dãi nguồn năng lượng phi thường của thế giới này.
Nên cứ lặp lại, một lần rồi lại một lần kích thế giới này khởi động lại từ đầu, tiếp tục phái Đội Luân Hồi tiến vào, mơ tưởng một ngày nào đó sẽ thu phục được thế giới này.
Xuyên vào quá nhiều lần, khiến cho độ khó của thế giới càng ngày càng giảm, đến bây giờ, nhiệm vụ cứ như cho không điểm.
Mọi người đều rỉ tai nhau cách công lược thế giới này, cho nên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì thật sự không bình thường!
Trịnh Càn nhăn chặt mày, nói:
"Sự tình không thích hợp, e là cốt truyện thật sự có thay đổi!"
Những người khác trong Đội Luân Hồi cũng thay đổi sắc mặt.
Mọi người đều biết, sau khi tiến vào một không gian xa lạ, hỗ trợ lớn nhất ngoại trừ điểm thưởng đổi thành kỹ năng và vũ khí, đó chính là cốt truyện.
Bởi vì nắm rõ được cốt truyện, cho nên Đội Luân Hồi mới có thể đi nhiễu loạn, tham dự vào không một chút sợ hãi.
Bọn họ biết sau đó sẽ phát sinh những gì, xem những thế giới này trở thành game thực tế ảo, giết người cũng không cảm thấy tội lỗi.
Nhưng một khi mất đi ưu thế biết trước cốt truyện, Đội Luân Hồi sẽ phải cực lực đề phòng trước sau vì những nguy hiểm không thể đoán trước.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thiếu đi bàn tay vàng quan trọng nhất.
Trịnh Càn nói:
"Chúng ta đi, nơi này không ở lâu được, tao có loại dự cảm không tốt lắm, trước mắt rời đi chỗ này rồi thương lượng sau!"
Đội Luân Hồi rất tin tưởng đội trưởng, bắt đầu chuẩn bị rời đi theo hắn.
"Học sinh vừa nhập viện khi nãy tên gì? Không phải tình huống nghiêm trọng gì đâu, nhưng dù sao cũng phải gọi cha mẹ tới để thanh toán viện phí!" Một người bác sĩ trung niên bụng phệ đi từ dưới lầu 2 lên lầu 3, hỏi nữ hộ sĩ bên cạnh.
Trong tay hộ sĩ đang cầm quyển sổ ghi chép và một bình truyền dịch, nghe vậy cười híp mắt, nói:
"Là học sinh trường Nhất Trung, trưởng khoa không cần lo lắng, nhà đứa trẻ đó rất có tiền, sẽ trả nổi viện phí thôi! Đứa nhỏ tên Chu Vũ, công ty thương nghiệp lớn nhất trong thành phố này là của gia đình Chu Vũ mở đó!"
Người bác sĩ trung niên vốn đang lười phản ứng, trở nên hứng khởi:
"Thật à? Ây da, là nhà giàu số một trong thành phố này! Được được, tôi không làm phiền cô nữa, cô nhanh đi truyền dịch cho vị thiếu gia này đi, nhanh lên và phải nhớ chăm sóc cho tốt!"
Nữ hộ sĩ gật đầu, cứ như việc truyền dịch cho một đứa nhỏ của gia đình giàu có số một trong thành phố là một chuyện trọng đại, cô thẳng lưng, mặt mày hớn hở:
"Dạ! Trưởng khoa yên tâm! Tôi đi liền!"
Nữ hộ sĩ này đúng là người ban nãy nhiều chuyện trên xe cứu thương.
Ban nãy chị em tốt của cô đã giúp cô nhận ra thân phận Chu Vũ, lập tức mừng rỡ đến mức giành chỗ của hộ sĩ thực tập, xum xoe quanh Chu Vũ.
Chờ học sinh này tỉnh lại, cô sẽ được trò chuyện nhiều hơn, biết được nhiều hơn.
Không phải ai cũng có cơ hội hay năng lực tiếp xúc với người có địa vị cao trong xã hội!
Nghĩ vậy biểu tình nữ hộ sĩ càng thêm kiêu ngạo, tự thấy thân phận của bản thân đã được nâng cao không ít.
Đắm chìm trong ảo tưởng nên cô không phát hiện có một đám người ăn mặc lố lăng đang yên lặng không một tiếng động đi theo.
Ban nãy, đám người Trịnh Càn chuẩn bị rời đi, ngoài ý muốn nghe được tin tức về nhân vật trong cốt truyện Chu Vũ, vì vậy muốn đi theo tra xét một chút, việc này có thể liên quan đến sự thay đổi của cốt truyện.
Lý Hoa Xà nghe cuộc trò chuyện của hộ sĩ và trưởng khoa xong, nói:
"Đội trưởng, đó chắc chắn là Chu Vũ trong phim! Trong cốt truyện, nhà của hắn có rất nhiều tiền, nếu không sẽ không thể một tay che trời, che giấu việc Phong Hạnh tử vong dẫn đến không có kết quả gì trong cuộc điều tra."
Sa Lôi nhướng này, nói:
"Đội trưởng, chúng ta muốn đi qua đó thăm dò sao? Không phải nhanh rời khỏi chỗ này à?" Mỹ nhân bốc lửa này không phải người ngu ngốc, ngược lại Sa Lôi là một người rất tinh tế, hiện tại cũng cảm giác được chuyện không thích hợp, chỉ muốn rời đi.
Những người khác trong đội thì không lo lắng như vậy, nói:
"Sợ cái gì? Một thằng pháo hôi chờ chết mà thôi, chúng ta đi nhìn thử, không có chuyện gì đâu! Nếu là Phong Hạnh, chúng ta còn dám đấu một trận, đằng này chỉ là một học sinh trung học, giết luôn nó thì có vấn đề gì?"
"Đúng rồi, đội trưởng, không bằng chúng ta đi kiểm tra đi, nếu thật là Chu Vũ trong cốt truyện vậy thì mình tiện tay làm thịt nó luôn, ít nhiều gì cũng có điểm ha ha ha!"
Nhìn thấy mọi người không đem lời cô nói để trong lòng, trong mắt Sa Lôi hiện lên vẻ chán ghét, cuối cùng cũng không nói gì.
Năng lực của cô không tính là mạnh, địa vị trong đội không cao, đương nhiên cũng không có quyền lên tiếng.
Thậm chí lúc trước, để có thể gia nhập Đội Luân Hồi thuộc hàng top này, cô đã phải hiến thân cho đội trưởng Trịnh Càn.
Trịnh Càn suy nghĩ một chút, liền đồng ý với đồng đội, nói:
"Quyết định vậy đi, chúng ta cùng đi kiểm tra, bây giờ mới giữa trưa nên sẽ không có ma quỷ gì xuất hiện đâu!"
"OK!"
"Ha ha, đội trưởng là ngầu nhất!"
"Đi thôi!"
Đội Luân Hồi đi theo sau nữ hộ sĩ, bọn họ không biết, đằng sau có một bóng đen lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.
Không thể tha thứ được! Bọn chúng dám có ý định đụng vào học trưởng!
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn gift của thiên sứ Lữ Huệ! Moah moah! Cảm ơn!
Bán manh như cũ ( không biết xấu hổ) cầu follow, cầu bình luận ~~( ̄▽ ̄~)~
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới: (khóc thút thít) Ba phải làm sao bây giờ? Thằng nhóc con không giúp ba, ba bất lực rồi, chỉ có thể nằm chờ người ta xuyên ba thành cục xúc xắc!
Đội Luân Hồi ( ngoại trừ Trịnh Càn, Lý Hoa Xà, Sa Lôi): (khóc thút thít) Còn chúng tôi thì sao? Rõ ràng có tổng cộng mười người, từ đầu tới cuối chúng tôi vẫn chưa có tên QAQ!
Tác giả ngốc: (nở nụ cười hiền từ) không có tên không phải vì lười đặt tên, mà bởi vì bọn họ là pháo hôi thôi!
Editor: Hồi nãy tui sợ muốn héo.
Type cho đã tay xong tỉnh bơ tắt file, tắt google, tắt nhạc, tắt hết không thèm lưu.
Cho tới khi tui định hình lại thì máy tính đã tối thui.
...!Cảm ơn chị gu gồ docs TT.TT.