Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 22: Bánh bà xã



Edit: Phưn Phưn

Sau khi ăn cơm xong, hai người trở lại nhà bà ngoại.

Về chuyện Kinh Nhiên nói phải về nhà hôn, Cảnh Lỵ liền từ chối anh lập tức, làm anh không dám nhắc lại.

Thời gian còn sớm, có lẽ tiệc rượu mà bà ngoại đi vừa mới khai tiệc. Sau khi Cảnh Lỵ tắm xong, thay một bộ đồ ở nhà, dùng chậu rửa mặt giặt rồi vắt khô quần áo xong từ nhà vệ sinh đi qua phòng khách đến ban công để phơi. Kinh Nhiên ngồi trên ghế dài ở phòng khách đeo tai nghe Bluetooth, nghiêm túc nhìn di động, có lẽ là đang nghe tin tức Tiếng Anh.

Cảnh Lỵ phơi xong quần áo, đi từ ban công trở về phòng. Thấy Kinh Nhiên đang học, làm cô không khỏi nhớ tới, dường như bọn họ chưa từng ở chung một không gian chỉ có riêng hai người, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Cảnh Lỵ đem chậu rửa mặt để lại buồng vệ sinh, đi ra phòng khách, tới bên cạnh ghế, giả bộ như rất tự nhiên, ngồi xuống, "Nhiên Nhiên, cậu có định đi tắm không?"

"Chờ lát nữa tôi về nhà tắm." Kinh Nhiên cũng không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trên di động.

Tuần trước, Cảnh Lỵ than phiền giường ở phòng bà ngoại quá cứng, cả đêm đều ngủ không ngon. Kinh Nhiên quyết định nhường lại cái giường mềm mại của mình cho cô, còn anh thì về nhà ở phụ cân.

"Ờ." Cảnh Lỵ nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, đã đúng tám giờ, chương trình mà cô thích nhất đã bắt đầu. Cầm lấy điều khiển từ xa, trông như chuẩn bị mở TV, hỏi: "Tôi có thể xem TV không?"

"Có thể."

Cảnh Lỵ mở TV xem chương trình hài của thứ sáu. Thời điểm cô ôm bụng cười to, thì nhìn thấy Kinh Nhiên ngồi bên cạnh cô hoàn toàn không có dáng vẻ bị quấy rầy, chăm chú nhìn tư liệu trên di động.

Đôi khi đại học bá thật sự rất nhàm chán, ngoại trừ học tập, dường như không còn chuyện gì khác để làm.

Cảnh Lỵ xem TV rất lâu, bất giác mắt đã nhắm lại.

Một lần nữa tỉnh lại, Cảnh Lỵ là bị Kinh Nhiên ôm tỉnh.

Cảnh Lỵ xoa xoa mắt buồn ngủ, thấy rõ là Kinh Nhiên, trong lòng run lên, khẩn trương hỏi: "Cậu định làm gì?"

"Cậu tỉnh rồi à? Vậy cậu tự đi đi." Kinh Nhiên ôm cô từ phòng khách đến phòng của mình, đúng lúc thả cô ở trước cửa: "Đã 11 giờ rồi, cậu ngủ đi, tôi phải về nhà."

Cảnh Lỵ vừa mới ngủ được một lát, không biết bà ngoại đã trở về chưa: "Bà ngoại đâu?"

Kinh Nhiên trả lời: "Vừa rồi bà gọi điện thoại cho tôi, nói muốn chơi mạt chược với bạn cũ, về trễ."

"Vậy phải trễ đến cỡ nào mới về?" Vốn dĩ Cảnh Lỵ cũng không sợ ở một mình, nhưng lần trước cô nghe Kinh Nhiên bịa chuyện ma quỷ xong, dường như không còn dám ở một mình nữa. Cô đồng ý tới nhà bà ngoại, là vì nghĩ ít nhất nơi này còn có bà ở đây với cô.

Kinh Nhiên nhún nhún vai, không thèm để ý: "Không biết."

"Nhiên Nhiên, chân cậu bị thương, đi đường cũng không tiện, tối nay cậu cứ ở đây đi, tôi qua phòng ngủ của bà ngoại." Cảnh Lỵ không muốn ở trong nhà một mình, việc này thì có khác gì cô ở lại trong ký túc xá đâu? Hơn nữa, đây cũng không phải nhà của cô, Kinh Nhiên sao có thể bất cẩn như vậy, dám để người ngoài như cô ở lại nhà bà một mình?

"Không sao, tôi đi taxi đến dưới lầu là được." Kinh Nhiên vì để cho Cảnh Lỵ yên tâm, tiếp tục bổ sung: "Bên nhà tôi có thang máy, không cần leo cầu thang."

Cảnh Lỵ: "..."

Ai quan tâm nhà cậu có dùng thang máy hay không, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu tôi đang có ý kêu cậu ở lại với tôi à?

"Đi ngủ đi, tôi phải đi rồi." Kinh Nhiên nói xong liền xoay người.

Cảnh Lỵ duỗi tay kéo góc áo của anh, Kinh Nhiên quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô: "Hửm?"

"Ở cùng tôi đến khi bà ngoại về được không?" Cảnh Lỵ cúi đầu, nhỏ giọng yêu cầu.

"Tôi không biết khi nào bà mới về..."

Cảnh Lỵ tức giận nói lại lần nữa: "Cho nên mới nói, cậu về giường của cậu, tôi đi qua giường bà ngoại ngủ."

"Ván giường bà ngoại rất cứng, không phải cậu nói ngủ không được sao?" Kinh Nhiên suy nghĩ, lại nói tiếp: "Vậy cậu đi ngủ đi, tôi ở ngoài phòng khách chờ bà ngoại về."

"Được." Cảnh Lỵ nghe thấy Kinh Nhiên bảo ở lại, liền gật đầu đồng ý. Ngón tay cô chỉ vào phòng anh, nhấp môi, nói: "Vậy... Tôi đi ngủ."

"Ừ."

Trước khi ngủ Cảnh Lỵ mở cửa phòng ra, ánh đèn ở phòng khách có thể chiếu vào bên trong. Cô biết Kinh Nhiên ở bên ngoài, nên cũng an tâm chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Cảnh Lỵ bị khát tỉnh, mơ mơ màng màng mở đôi mắt đang buồn ngủ, phát hiện đèn ở phòng khách vẫn còn sáng. Cô cầm lấy di động đặt bên cạnh gối đầu, nhìn thời gian, đã rạng sáng hai giờ, có lẽ là bà ngoại về nhưng quên tắt đèn? Cô xuống giường mang đôi dép lớn của Kinh Nhiên, định đến phòng bếp lấy nước uống. Mới vừa ra khỏi cửa chính là phòng khách, Kinh Nhiên đang rúc mình ngủ trên ghế dài. Hiện tại là mùa xuân, nhiệt độ ban ngày khá ấm áp, nhưng đến buổi tối sẽ có gió lạnh. Cửa sổ và cửa ban công ở phòng khách đều mở ra, một trận gió thổi vào, khiến thân thể Kinh Nhiên run lên một cái.

Sao anh vẫn còn ở đây?

Tại sao bà ngoại vẫn chưa về?

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên." Cảnh Lỵ duỗi tay đẩy cánh tay gọi anh. Anh chỉ mặc một bộ đồ thể thao mỏng, vừa mới khỏi bệnh, nếu không chú ý, sẽ bệnh lại mất.

"Hửm?" Kinh Nhiên híp mắt, anh ngủ cũng không tháo kính ra, dùng tay đẩy mắt kính rơi trên sống mũi, thấy rõ là Cảnh Lỵ: "Lỵ Lỵ? Sao cậu lại ra đây?"

"Bà ngoại còn chưa trở về, có phải bà gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?" Cảnh Lỵ hơi lo lắng hỏi.

"À vừa rồi, bà gọi điện thoại cho tôi, nói là bà muốn ngủ lại ở khách sạn bên đó."

Cảnh Lỵ: "..."

Cảnh Lỵ nghe vậy, cảm giác như bà ngoại cố ý qua đêm ở bên ngoài, chính là để tạo không gian riêng cho hai bọn họ.

Đáng tiếc, Kinh Nhiên không nhận ra được điều đó.

"Nhiên Nhiên, cậu về phòng ngủ đi, tôi đến phòng bà ngoại là được rồi." Cảnh Lỵ nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.

"Nhưng mà, cậu..."

Kinh Nhiên còn chưa nói xong, Cảnh Lỵ chỉ cần động đầu ngón chân một cái cũng biết anh đang muốn nói cái gì, nhất định lại nói cô ngại ván giường cứng, kiên trì để cô ngủ giường của anh.

Cảnh Lỵ đe dọa anh: "Nếu cậu không về giường ngủ, ngày mai cậu lại cảm mạo, sau đó sẽ phải đi bệnh viện truyền nước biển."

"Bịch bịch bịch..." Kinh Nhiên chân dài chỉ vài bước đã chạy về phòng mình, đóng cửa lại, lên giường ngủ.

Cảnh Lỵ cảm thấy có đôi khi Kinh Nhiên dễ bị lừa cũng khá tốt, cười một tiếng, đi đến phòng bếp rót một ly nước. Lo lắng ban công không có cửa chống trộm, cô ra khỏi phòng bếp lại đi đến đóng cửa sổ bên ban công, tắt đèn ở phòng khách rồi đi đến phòng ngủ của bà ngoại.

*

Sáng sớm, Cảnh Lỵ tỉnh lại, sau nửa đêm không thể nào ngủ, mới vừa cảm thấy hơi buồn ngủ, liền bị đánh thức bởi tiếng xả nước ở nhà vệ sinh của Kinh Nhiên.

Dù sao cũng ngủ không được, cô thức dậy ra khỏi phòng. Kinh Nhiên đã rửa mặt xong, quần áo cũng đã thay, đang chuẩn bị ra khỏi nhà.

"Nhiên Nhiên, cậu định đi đâu vậy?" Cảnh Lỵ ngáp một cái, hỏi Kinh Nhiên đang đứng ở huyền quan.

"Đến tiệm bánh làm bánh." Kinh Nhiên mang xong giày.

"Sớm vậy!" Sắc trời đã hơi sáng, nhưng mặt trời vẫn chưa dâng lên.

"Ừ, làm xong là đến thời gian bữa sáng của người khác." Kinh Nhiên mở cửa, nói thêm câu nữa: "Cậu ngủ tiếp đi, lát nữa xuống tiệm bánh ăn sáng."

"Ừ..."

Kinh Nhiên đóng cửa ra khỏi nhà.

Cảnh Lỵ không quen ngủ giường bà ngoại, trực tiếp đến phòng Kinh Nhiên. Hôm nay anh không gấp chăn, lúc Cảnh Lỵ đắp chăn lên, nó vẫn còn hơi ấm, còn có mùi bột giặt quần áo trên người anh.

Nhàn nhạt, ấm áp, giống như được anh ôm lấy.

"Cốc."

Cảnh Lỵ gõ đầu mình, lẩm bẩm: "Nghĩ bậy bạ gì đó, mau ngủ đi."

Đại khái đến tám chín giờ, cuối cùng Cảnh Lỵ cũng được ngủ no, cô gấp chăn xong xuống giường rửa mặt, thay một cái váy liền áo màu ngó sen rồi xuống lầu.

Bà ngoại vẫn chưa về, ngồi ở quầy thu ngân chính là chị Tiểu Hồng nhân viên phục vụ trong tiệm.

"Chào chị Tiểu Hồng." Cảnh Lỵ lên tiếng chào hỏi.

Chị Tiểu Hồng đứng lên, nói: "Cuối cùng em cũng xuống rồi? Em ngồi đây thu tiền đi, chị còn phải mang bánh ra xếp nữa."

Trong tiệm có ba nhân viên phục vụ, phụ trách việc đóng gói hoặc cân bánh cho khách. Sáng hôm nay bà Lý không tới, chị Tiểu Hồng phải thay thế vào vị trí thu ngân. Tuần trước, bà Lý giới thiệu với mọi người trong tiệm Cảnh Lỵ là cháu dâu của bà. Chị Tiểu Hồng vừa thấy cháu dâu bà Lý tới, liền vội vàng bảo Cảnh Lỵ đến ngồi quầy thu ngân thu tiền. Phòng bếp đã làm xong mấy mâm bánh, vội đến nỗi không có ai đem bánh đi đặt ngay ngắn trên quầy hàng.

Cuối tuần này là tới tiết Thanh minh, rất nhiều người đều tới đây mua một ít bánh để cúng, lại nhiều người tới mua tới mười hộp bánh, dù sao cũng bận đến tối mày tối mặt. Đại khái khoảng 11 giờ, khách trong tiệm dần ít đi. Mười hai giờ tiệm bánh đóng cửa, các nhân viên phục vụ bắt đầu sắp xếp lại đơn hàng cuối, dọn vệ sinh. Kinh Nhiên cũng đã làm xong việc ở phòng bếp, thay đồ làm bánh xong ra ngoài. Nhìn thấy Cảnh Lỵ đang ngồi ở quầy thu ngân, liền lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Lỵ Lỵ, hôm nay cậu có ăn bánh bà xã không? Bánh bà xã hôm nay đều là tôi làm đấy."

Vừa nói vậy, Cảnh Lỵ mới nhớ tới cô là xuống dưới ăn bữa sáng, kết quả ngồi thu tiền đến bây giờ còn chưa được ăn!

"Tôi còn chưa ăn..." Cảnh Lỵ cảm thấy hơi đói bụng.

Kinh Nhiên nhìn trong tiệm, bánh dư lại cũng không còn nhiều, bánh bà xã đã bán hết sạch, chỉ còn lại mấy cái bánh không phải do Kinh Nhiên làm.

"Ở đây không có bánh tôi làm, để tôi vào phòng bếp làm một ít bánh cho cậu."

Kinh Nhiên chuẩn bị đứng lên, lại bị Cảnh Lỵ kéo xuống: "Chờ cậu làm xong thì tôi cũng chết đói rồi, cậu không thể tùy tiện lấy cho tôi mấy cái sao?"

"Không thể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.