Editor: CAFE26Lạc Thiển thực sự tò mò không biết Đông Mộc Ca là ai, nhưng cô không thể hỏi trực tiếp Quý Sanh được, bởi vì anh chắc chắn sẽ không vui, mà Phương Tử Đan và những người khác cạnh anh thì hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này.
Vì vậy chỉ còn cách tự mình tìm hiểu thôi !Lúc này cô chỉ còn cách dựa vào người bạn của mình là Hoàng Nguyệt Nguyệt, Người ăn dưa này.
“Cậu đừng nói với tôi là ngay cả Đông Mộc Ca là ai mà cũng không biết ?” Hoàng Nguyệt Nguyệt ánh mắt kinh ngạc nhìn về Lạc Thiển, chỉ đến khi định thần lại, cô mới biết lâu nay mình đã không nghiêm túc lắng nghe những chuyện phiếm mà cô bạn của cô nói.
“Aa, Mình không biết không phải là chuyện rất bình thường ư?” Lạc Thiển ngập ngừng nói ra những gì trong lòng.
“Hehe, vậy thì mỗi lần mình nói chuyện phiếm với cậu đều nghiêm túc nghe chuyện như vậy !” Hoàng Nguyệt Nguyệt tức giận.
Lạc Thiển cười cười nói: "Mình có nghe, nhưng không có nghĩa là mình chuyện gì cũng nhớ.
"Hoàng Nguyệt Nguyệt nghĩ rằng cô luôn là một người không nghe những câu chuyện phiếm, và chỉ chuyên tân đọc kinh và hiền triết, nên không trách cô quá nhiều, chỉ nói với cô:"Lúc trước tôi muốn nói cho cậu biết Quý Sanh tuy là đại quỷ vương, nhưng hắn thực sự nghe theo chỉ đạo của Đông Mộc Ca.
"Lạc Thiển trở nên tò mò khi nghe điều này, và hỏi với vẻ mặt tò mò, “Tại sao? Mối quan hệ của họ là gì?”Hoàng Nguyệt Nguyêth gõ nhẹ lên đầu cô ấy một cái có chút bất mãn nói: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao! Quý Sanh thích cô ấy, nhưng không thể yêu cô ấy được!”“Không thể! Có bằng chứng nào sao?” Lạc Thiển buột miệng phủ nhận, nhưng trong lòng cô nhanh chóng tự cho mình một đáp án khác, cũng không phải là không thể.
Suy cho cùng, kiếp trước anh thật sự là yêu phải một cô gái không thể yêu, nhưng nếu như vậy, anh chẳng phải là người thừa sao?Hoàng Nguyệt Nguyệt đảo mắt nhìn cô và nói, “Cả trường đều biết chuyện này, ngoại trừ mỗi cậu.
”“Tớ không phải mọt sách.
” Lạc Thiển đáp lại một cách yếu ớt, và không thể không tò mò hơn về cô gái tên Đông Mộc Ca này, cô ấy là người như thế nào?“Được được được, cô không phải là mọt sách, tôi mới là mọt sách.
” Hoàng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy giáo viên đi vào, vỗ vai cô nói nhanh, “Sau giờ tan lớp tôi sẽ đưa cô đi.
”“Được.
” Hai người ngừng buôn chuyện riêng.
Trong giờ giải lao, Hoàng Nguyệt Nguyệt nói sẽ đưa cô đi tìm Đông Mộc Ca, Lạc Thiển nghĩ rằng cô sẽ đi đến lớp của Đông Mộc Ca, nhưng kết quả là đi đến bảng thông báo của những đại diện học sinh xuất sắc.
Hoàng Nguyệt Nguyệt chỉ vào người thứ hai từ trên xuống mà nói, “Đây, là cô ấy đó, trông thế nào, cô ấy trông đẹp không?”Lạc Thiển nhìn lên và thấy người đó giống hệt người trong bức ảnh của Quý Sanh, như thể thời gian không hề làm thay đổi khuôn mặt của cô ấy.
Không thể không nói, cô ấy thật sự rất đẹp, tựa như đóa sen tuyết nở rộ trên núi, dáng cô cao quý tự nhiên, xinh đẹp nên được nhiều người cưng chiều.
Chẳng trách, Quý Sanh cũng thích cô ấy.
Hoàng Nguyệt Nguyệt thấy rằng kể từ khi Lạc Thiển nhìn thấy Đông Mộc Ca, cả người cô ấy đã trầm xuống đi rất nhiều, một mực khó chịu cho đến tận buổi chiều.
Hiện tượng mây âm u dày đặc này kéo dài mãi cho đến khi Quý Sanh xuất hiện trước cửa lớp của họ, và Lạc Thiển mới giống như một bông hoa hướng dương chết đi mới sống lại, mặt hướng về ánh nắng của cô ấy.
Lạc Thiển vui vẻ chạy ra, nở nụ cười rạng rỡ và hỏi Quý Sanh, “Sao anh lại ở đây?”.