Editor: Cafe26“Aiya, sao cô lại hung dữ như vậy, tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi” Lông mày và đôi mắt của Đồng Mộc Ca cong lên, cô cười rạng rỡ.
Nếu không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, ai mà không xúc động khi nhìn thấy một người đẹp như vậy? Thật không may, nó là một con sói đội lốt cừu.
May mắn thay Lạc Thiển đã nhìn thấy thủ đoạn của cô ta, nói trực tiếp: “Và sau đó?” Tục ngữ nói, nếu có chuyện gì xảy ra chắc chắn phải có một con quỷ, đây không phải là điều mà Đồng Mộc Ca sẽ làm.
Đồng Mộc Ca lộ vẻ chân thành nói: “Tôi muốn mời cô đến bữa tiệc của chúng tôi.
Tối nay, tại Chun K Music Family Karaoke , phòng 3065”.
Đây là một bữa tiệc Hồng Môn không rõ ràng, nhưng cô ta nói một lý do khiến Lạc Thiển không thể miễn cưỡng từ chối, “Quý Sanh cũng ở đây”, sau đó, cô ta dẫn mọi người rời đi.
Đồng Mộc Ca vừa đi không xa, một quả bóng bay từ xa bay tới và đập mạnh vào đầu Lạc Thiển, trực tiếp đập choáng váng, nhưng may mắn thay Hoàng Nguyệt Nguyệt đã nhanh chóng đỡ lấy cô để cô không bị ngã.
Hoàng Nguyệt Nguyệt khiếp sợ, vội vàng hỏi cô có sao không, “Thiển Thiển, cậu không sao chứ?”Lạc Thiển chỉ cảm thấy đau đầu, vẫy tay nói: “Không sao”.
“Bạn ơi, phiền đá quả bóng qua đây” Cách không xa có nam sinh đang vẫy tay gọi lớn.
Lạc Thiển nhìn anh ta bên đó, tên này đá quả bóng ăn cứt, Hoàng Nguyệt Nguyệt đang đứng bên cạnh cô giận dữ hét vào mặt anh ta, “Anh không nhìn thấy quả bóng đó đánh người khác sao? Tự đến mà lấy!”Thiếu niên có chút không kiên nhẫn, dập tắt nụ cười, đi tới, nhìn chằm chằm Lạc Thiển nhẹ giọng nói: “Đây không phải không sao mà? Già mồn cái gì?”“Này, cậu bị làm sao vậy? Không xin lỗi nếu đánh ai đó, cậu có tư cách không?” Mặc dù thường ngày Hoàng Nguyệt Nguyệt rất nhát gan nhưng bị người khác ức hiếp cô ấy không hèn nhát, hôm nay bắt người nam sinh này xin lỗi.
Nam sinh chế nhạo, không quan tâm cô ấy, cúi người nhặt bóng.
Hoàng Nguyệt Nguyệt tức giận! kịp thời, đá quả bóng bay đi xa “Đi đi!”, bóng bay đến chổ xa hơn.
Lạc Thiển phản ứng lại, lập tức kéo Hoàng Nguyệt Nguyệt chạy vào trong lớp mình, không tin cậu kia vẫn có thể đuổi đến.
“Con mẹ mày!” Cậu ta bị bỏ lại một mình rất tức giận.
“HaHaha!” Hai người Lạc Thiển chạy vào đám đông trong lớp, thở hổn hển nhìn nhau và bắt đầu cười.
Buổi tối, Lạc Thiển vẫn đi, dù biết là hố, nhưng cô vẫn đi, nhưng cô vẫn còn một tay, mua trước một chiếc máy ghi âm bỏ vào túi, đề phòng.
.