Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, cô vốn nghĩ rằng khuyên bảo cậu xong sẽ không có gì nữa, bởi vì ý tứ của cô trong lời nói đã rất rõ ràng rồi.
Cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện bồi thường vật chất cho cậu, nhưng không ngờ cậu sẽ nói như thế kia.
Bởi vì dù gì đi nữa cô cũng là chị ruột của bạn thân, lại còn lớn hơn cậu cả mười tuổi.
Ông Như Mạn chau chau mày: "Cậu muốn tôi phải chịu trách nhiệm với cậu thế nào?"
Hy vọng không phải giống như ý cô đang nghĩ.
"Em muốn ở bên cạnh chị."
Ông Như Mạn to đầu.
"A Sâm, chúng ta không thích hợp." Cô tiếp tục khuyên bảo: "Tối qua...cậu coi như..."
Thực sự khó mở lời, cô chỉ có thể nhắc lại thêm một lần: "Chúng ta thật sự không thích hợp đâu."
"Chị Như Mạn, từ nhỏ em đã nghĩ rồi, tương lai em sẽ chỉ có một người phụ nữ." Cậu cúi đầu.
Ông Như Mạn nghĩ nghĩ đến gia đình của cậu, cho nên những lời muốn nói đều không thể nói nên lời.
Hồi nhỏ Châu Sâm mỗi ngày đều dành quá nửa thời gian ở nhà cô, cô nhìn cậu trưởng thành, cũng biết rõ bối cảnh gia đình cậu, mỗi lần cậu đến đều thường xuyên giữ cậu lại cho đến khi không thể ở lại nữa thì thôi, mỗi lần cậu phải về nhà đều rất buồn bã, những lúc đó Ông Như Mạn đều cũng buồn theo, nhưng trên mặt cũng đành an ủi cậu ngày mai lại tới.
Sau đó, bố mẹ cậu càng ngày càng cãi nhau to, như thế trái lại cậu lại càng có nhiều thời gian đến ở nhà cô hơn, có khi còn ngủ lại.
Hồi đó không phải căn nhà cô sống bây giờ, mà là một căn nhà cũ ở một tiểu khu lâu đời.
Cô giống như chị gái của hai đứa trẻ, tận tâm tận lực chăm sóc cho cả hai.
Bởi gì gia đình cô cũng không hoàn chỉnh, cho nên đối với cậu giống như sinh ra một loại thương hại, đối xử với cậu y như với em ruột mình, có thời gian có khi còn tốt hơn, bởi trong lòng cậu rất tinh tế, càng mẫn cảm, mà Như Vọng lại tùy tiện cẩu thả khác hoàn toàn.
Cô và cậu sẽ không thể ở bên nhau được, bởi vấn đề đạo đức cảm thấy quá nặng.
Bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng Ông Như Mạn trước sau luôn cảm thấy cậu giống như em trai ruột của mình.
Tối qua phát sinh ra sai lầm như vậy đã khiến cô rất hối hận rồi, làm sao có thể tiếp tục cùng cậu phạm sai lầm nữa?
Thanh niên suy nghĩ còn chưa chín chắn, nhưng Ông Như Mạn suy nghĩ rất nhiều.
Bối cảnh xã hội, mối quan hệ cá nhân... tất cả đều không cho phép bọn họ ở bên nhau.
Cô chỉ coi cậu như một thiếu niên cố chấp.
Trước kia cô cũng từng nghĩ: "Nguyện cầu cùng một người, bạch đầu không phân ly." Thế nhưng càng trưởng thành càng hiểu được, loại nguyện cầu này rất gian nan.
"A Sâm, cậu hãy còn nhỏ, có những chuyện sau này khi trưởng thành rồi sẽ thay đổi. Mặt khác, cậu còn là con trai, đêm qua...cũng không gọi là thiệt thòi."
"Chị Như Mạn, chị đang kỳ thị giới tính."
Một câu này khiến cô không nói nên lời.
Cô đang muốn đánh trống lảng để cậu quên chuyện đó đi, rốt cục tối qua mình đã phát điên cái gì mà đi ngủ với người khác vậy?
Trí nhớ cô không quá rõ ràng, thế nhưng có lẽ là do có chút cảm giác báo thù ấu trĩ, cũng có thể là thái độ quyết liệt đoạn tuyệt khi chia tay, cô đi một bước này, cô và Vinh Lãng đã không còn khả năng quay trở lại nữa, cô đều biết như vậy.
Nhưng mà hiện tại Châu Sâm cố chấp thật khiến cô muốn cười chẳng được, khóc cũng không xong.
Ông Như Mạn trút một tiếng thở dài, ngẩng đầu nhìn Châu Sâm.
"Vậy chúng ta nghĩ kỹ một chút được không?"
Nếu biết sẽ gây ra phiền phức lớn như vậy, tối qua nhất định cô sẽ hỏi trước rõ ràng, hiện tại chỉ có thể để cậu thêm chút thời gian, hy vọng cậu ấy sẽ tự mình nghĩ thông.
"Ăn xong chưa? Chúng ta quay về nhé." Cô đứng dậy, hai người cùng nhau ra quầy thanh toán.
Trước lúc cô mở ví lấy tiền, thì Châu Sâm đã đưa điện thoại ra.
Thu ngân trực tiếp lấy điện thoại của cậu, quét mã trừ tiền.
(Bên TQ đa số sử dụng các app như wechat hoặc Alipay để thanh toán (giống như ví momo hay airpay của VN mình), người TQ hiện giờ rất ít khi thanh toán bằng tiền mặt.)
"Sao cậu lại trả tiền?" Ông Như Mạn đã quen với việc mỗi khi ra ngoài cùng Như Vọng đều là cô tự trả, hiện tại Châu Sâm trả khiến cô có chút không quen.
"Chị là con gái." Cậu nhỏ giọng giải thích.
Câu nói này đột nhiên chạm tới một phần mềm mại trong lòng cô.
"Hiện tại cậu làm gì có thu nhập, đợi sau này có kinh tế rồi hãy tính."
"Đây là tiền em tự kiếm mà."
Cậu nhét điện thoại về lại túi, điện thoại của Như Mạn năm nào cũng đổi theo mốt mới, còn của Châu Sâm đã là kiểu cũ cách đây mấy năm rồi.
"Làm cái gì?"
"Dạy thêm cho học sinh cấp hai."
"Rất giỏi." Cô khen một câu, gương mặt Châu Sâm khẽ nở nụ cười.
"Ông tiểu thư, bếp mới lên món bánh trứng mới, cô có muốn mang theo ăn không?" Ông chủ mập mạp xách hộp bánh trứng, mỉm cười đi về bên cạnh Châu Sâm.
"Đây là em trai Ông tiểu thư sao?"
"Không phải." Châu Sâm nói trước khi cô kịp trả lời.
Ông chủ cũng không nói gì nữa, đưa hộp bánh sang.
"Vậy cảm ơn anh." Ông Như Mạn cũng không khách sáo, nói cảm ơn xong liền nhận lấy.
Trên đại lộ này hai bên đường đều trồng cây đại thụ, tán lá dày đặc, ánh nắng mặt trời chiếu tới trên mặt đất thành những đốm sáng lung lay.
Hai người sóng vai nhau đi trên lề đường, Ông Như Mạn phát hiện cậu cao lên rất nhiều, vài năm qua thật thay đổi không ít.
"Đưa em xách." Cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Châu Sâm đã đưa tay ra.
"Không sao đâu, không nặng."
"Đưa em xách." Cậu vẫn không thu tay về, Ông Như Mạn không biết làm sao đành phải đưa túi bánh cho cậu xách.
Cô lái xe về nhà, vẫn còn chưa chuẩn bị đi lên, ngồi trong xe viết mật khẩu wifi và máy tính lên giấy, sau đó đưa cho Châu Sâm kèm chìa khóa dự phòng.
"Cậu về trước đi, tôi phải đi làm."
"Có về ăn cơm không?"
"Hả?" Cô có hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại biết nấu cơm rồi?"
"Biết một chút."
Ông Như Mạn nghĩ tới Vinh Lãng, trong lòng liền thở dài: "Không chắc nữa, cậu không phải lo cho tôi, hai người tự nấu ăn hoặc đi ra ngoài ăn cũng được."
Nghe thấy cô nói vậy, Châu Sâm có chút mất mát, cũng không nói thêm gì.
"Chị lái xe chậm một chút."
"Được, tạm biệt."
Cô xoay người lên xe, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu đứng đó một lúc lâu không hề rời đi.
Cô đến công ty, đi thẳng vào văn phòng của mình.
Tối qua không biết mấy giờ mới ngủ, hiện tại cô vừa buồn ngủ, người lại mệt rã rời, kéo màn cửa lên liền nhanh chóng lăn ra sofa chìm vào giấc ngủ.
Mấy người trong công ty cũng rất biết nhìn sắc mặt, nhìn thấy cô như vậy liền không ai đến làm phiền, chỉ có đến lúc trưa, Từ Thiên Thiên mới đến gọi cô dậy ăn.
"Vào đi." Ông Như Mạn ngồi dậy, vuốt vuốt sơ qua mái tóc vài lần.
"Chị Như Mạn, chị muốn ăn gì?"
"Giúp tôi đặt một phần cháo hảo sản, cảm ơn." Cô buộc tóc lên.
"Vâng, có uống gì không ạ?"
"Không cần đâu."
"OK chị."
Cô đi ra ngoài đóng cửa lại, kêu đồ ăn xong liền lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trịnh Huệ Nhiên nhỏ giọng thì thầm: "Quả nhiên chị ấy đang ngủ, không vui lắm thì phải, cậu đoán xem chuyện gì xảy ra thế nhỉ?"
Trịnh Huệ Nhiên lắc lắc đầu, không muốn tham gia chủ đề này.
Từ Thiên Thiên lảm bẩm một mình, sau đó liền quay về chỗ ngồi.
Ông Như Mạn vực dậy tinh thần cả nửa ngày, buổi chiều liền chào mọi người, sau đó chuẩn bị lái xe đi.
Cô phải đến chỗ của Vinh Lãng thu dọn đồ đạc của mình, tối qua cô say rượu, nhưng nói chuyện chia tay cũng không phải do say, lòng tự tôn của cô quá lớn, đã cho Vinh Lãng thời gian một tháng trời, nhưng anh ta trước sau vẫn may mắn giấu giếm che đậy được.
Cô đã không thể chấp nhận được nữa rồi.
Mặc dù đã lâu cô không qua đêm ở nhà của Vinh Lãng, nhưng ở đó vẫn còn một ít đồ, đã quyết định chia tay, thì một chút cũng không thể bỏ lại.
Cô ở phòng vệ sinh rửa mặt, buổi chiều Vinh Lãng đi làm, cho nên chắc chắn không có ở nhà.
Chỉ là hy vọng không có người phụ nữ nào khác trong nhà anh ta.
Ông Như Mạn tìm thấy hai hộp các tông lớn ở trong phòng chứa đồ, bị Ngụy Hải nhìn thấy, anh ta là một bartender, được cô mời đến văn phòng làm việc, hàng ngày ở trên mạng dạy pha chế.
Ngụy Hải hỏi cô: "Sếp, chị chuẩn bị dọn nhà đấy à? Có cần em đến giúp một tay không?"
Ông Như Mạn lồng hai cái hộp lại với nhau, tự mình nhấc lên nhẹ nhàng.
Cô không mấy để ý lời cậu ta: "Không cần đâu, tự tôi làm được rồi."
Xách hộp ra, Ngụy Hải đuổi theo vài bước, tới cửa liền dừng lại.
Vài ba người trong văn phòng quay sang nhìn cậu ta cười ẩn ý, Ngụy Hải hơi khó chịu, lắc lắc nắm đấm sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.
Ông Như Mạn đặt hộp ở phía sau xe, lái xe đến nhà Vinh Lãng.
Đến nơi cô có chút ngạc nhiên, thế mà không hề có dấu vết người phụ nữ nào.
Đồ đạc của cô không tính là ít, ngoài đồ vệ sinh cá nhân, tủ bên cạnh giường còn rất nhiều quần áo.
Có phải vì thế cho nên Vinh Lãng mới không đưa người phụ nữ kia về nhà?
Cũng phải, làm gì có người phụ nữ nào dễ dàng chấp nhận như vậy, nếu như bọn họ thực sự có cái gì đó thì chắc cũng ở bên ngoài, sẽ không mang về nhà Vinh Lãng.
Ông Như Mạn thu dọn quần áo của mình, bỏ chúng vào một cái hộp, sau đó lại bỏ khăn tắm và bàn chải răng... vào một cái hộp khác, còn có son môi, kem dưỡng da...
Ở bên nhau hơn ba năm, hóa ra cũng không lưu lại quá nhiều.
Trong cuộc sống của anh ta, vết tích chứng tỏ sự tồn tại của cô rất ít, chỉ tầm nửa giờ đã thu dọn xong.
Ông Như Mạn gỡ chìa khóa căn hộ ra, đặt nó trên hiên của bảng điều khiển, đứng ở cửa nhìn căn hộ gọn gàng.
Thật ra lúc vừa thu dọn đồ, cô liền hồi tưởng lại lúc bọn họ ở bên nhau, cô biết Vinh Lãng cũng không mấy thích cô, nhưng hai người đã ở bên nhau rất lâu rồi, làm sao có thể không hề có một chút vui vẻ thật tâm thật ý như vậy?
Chiếc cốc Vinh Lãng sử dụng lúc hai người tham gia một trò chơi chiến thắng, cũng không tính là đẹp đẽ gì, một cái màu cam, một cái màu trắng, Vinh Lãng để cô chọn cái màu trắng mà cô thích, sau đó anh ta liền chọn cái màu cam. Đều là những chuyện tầm thường của cuộc sống, thế nhưng lại càng khiến người ta buồn lòng.
Cô vốn nghĩ sẽ cùng Vinh Lãng kết hôn, cả hai đều đã gặp bố mẹ của nhau rồi, mặc dù còn chưa nói về chuyện tương lai, nhưng mà mọi người đều đã mặc định hai người sẽ về một nhà. Bạn bè của anh ta đều biết cô, bạn bè của cô cũng vậy.
Thế nhưng những điều đó giờ có là gì?
Ông Như Mạn đóng cửa lại, ôm hộp rời đi. Tính toán của cô có chút không chính xác lắm, dọn xong xuôi hết cả mới có hai giờ.
Cô đem tất cả đồ về nhà, kết quả là Châu Sâm ra mở cửa, Ông Như Vọng vẫn còn đang ngủ không biết gì.
Có điều cô cũng chỉ nói vài câu, cũng không gọi cậu dậy.
Đem tất cả bỏ vào phòng chứa đồ, giờ đây cô không muốn nhìn thấy chúng nữa.
Tâm tình không tốt, khuôn mặt cũng tự nhiên lạnh nhạt.
Cô cần một cách thức để có thể giải tỏa căng thẳng.
Châu Sâm đưa tới cho cô một ly trà đen, cùng với một lát chanh vừa mới cắt.
"Cảm ơn." Cô nhận lấy ly trà, trấn áp bản thân khỏi suy nghĩ về Vinh Lãng.
"Chiều nay cậu muốn ăn gì, để tôi đi mua về làm?" Cô hỏi Châu Sâm.
"Cái gì cũng được."
"Ừm." Cô đứng lên muốn rời đi, không muốn cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến Châu Sâm.
"Chị Như Mạn, em đi cùng chị được không?" Châu Sâm vội vàng mở miệng.
Ông Như Mạn nhìn cậu một cái, thần sắc của thiếu niên có chút háo hức đợi chờ.
"Đi thôi." Cô nói.
Khuôn mặt của Châu Sâm thả lỏng trở lại.
Ông Như Mạn lái xe đến một siêu thị ở gần đó, lúc đi qua một hiệu thuốc, liền đột nhiên nhớ đến hỏi cậu: "A Sâm, tối qua cậu...có dùng biện pháp không?"
Khuôn mặt của cậu hơi đỏ lên, sắc đỏ lan dần sang mang tai, giống như bị bắt nạt vậy.
"Lúc đầu có đeo rồi...nhưng mà nhỏ quá nên em đau, sau đó chị bảo em không cần đeo nữa..."