Châu Sâm xem từ hồi sáng, đến bây giờ cũng chẳng mấy quan tâm đến vấn đề đó nữa, yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Cậu tin rằng lần sau mình nhất định sẽ làm tốt hơn nữa.
Ngày thứ hai bao giờ cũng là ngày ảm đạm nhất đối với các anh chị em zombie văn phòng, kết thúc hai ngày nghỉ cuối tuần, lại bắt đầu một tuần mới mệt mỏi.
Thế nhưng tuần này do có hai anh chàng đẹp trai mới tới, cho nên bầu không khí ảm đạm cũng tan biến đi ít nhiều, chị em trong văn phòng sáng sớm đã xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, trạng thái tinh thần cũng không tồi, mà Ông Như Mạn rất thích sự nhiệt tình đó.
Hai thanh niên tiến vào phòng thu làm việc, mới khiến đám yêu nhền nhện bên ngoài yên tĩnh lại một chút.
Hôm nay Châu Sâm và Ông Như Vọng đều rất có động lực, đặt ra câu hỏi liên tục làm lão Phương xoay mòng mòng, câu hỏi càng về sau càng chuyên nghiệp hơn trước, đặt biệt là Châu Sâm. Về phía Ông Như Vọng, nội dung cơ bản của video thứ hai cũng đã được ấn định, cậu liền đi ra chỗ mấy chị gái bên ngoài để trao đổi kiến thức phấn son, lúc vẫn còn đang đùa giỡn, liền thấp thấp thoáng bóng dáng một em gái bước vào quầy lễ tân.
Cô bé nhìn rất dễ thương, đôi mắt to tròn và sáng, mái tóc ngắn mềm mượt, mặc một chiếc yếm chữ T màu trắng, sau khi đưa tấm danh thiếp của Ông Như Mạn ra, nói rõ mục đích khi đến, liền được lễ tân dắt đi gặp HR phỏng vấn và ký hợp đồng, sau đó dẫn vào phòng làm việc của Ông Như Mạn.
Trước đó cô đã nói sơ qua tình hình của cô bé với bên phòng kế hoạch, để bọn họ sắp xếp một phương án và vị trí cũng như lộ trình thích hợp, cảm giác của cô về cô bé này rất không tồi, sáng nay cũng đến rất đúng giờ hẹn.
Lúc đầu mới bước vào, thấy văn phòng không phải chỉ có bảy tám người như mình nghĩ, mà tới vài chục người, đến gần văn phòng của Ông Như Mạn, cô bé liền đột nhiên có cảm giác lo lắng không thôi, trước khi bước vào phòng còn đứng bên ngoài lấy điện thoại soi gương chỉnh trang mấy chục lần, đạt đến trạng thái tốt nhất sau đó mới cẩn thận gõ cửa.
"Mời vào." Giọng nói ôn hòa của Ông Như Mạn từ bên trong vọng ra.
"Em chào chị."
"Chào em, ngồi đi."
Cô bé ngồi xuống đối diện, sau đó đưa bản sơ yếu lí lịch cùng CV ra.
"Em tên Thu Nhiên?"
"Vâng ạ."
"Vừa rồi phỏng vấn thế nào, có muốn ký hợp đồng không?"
"Em đã ký rồi ạ."
Ông Như Mạn có hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên: "Sao quyết định nhanh thế, không sợ chị bán em đi mất sao?"
Thu Nhiên nở nụ cười ngọt ngào: "Không sợ ạ."
"Được rồi, chào đón em trở thành một thành viên của công ty, sau này hy vọng em sẽ cố gắng hơn nữa." Ông Như Mạn bước qua bàn làm việc, tiến lên bắt tay.
"Vậy bây giờ em có thể chụp ảnh với chị được chưa ạ sếp!"
Ông Như Mạn mỉm cười, lắc đầu nhưng vẫn nói: "Được."
Thu Nhiên nhanh chóng lấy di động của mình ra, chuẩn bị chụp ảnh. Hai người đứng sát cạnh nhau, người Ông Như Mạn tỏa ra mùi thơm của một phụ nữ trưởng thành, vô cùng hấp dẫn.
Theo đuổi bao nhiêu năm, cuối cùng cô bé cũng gặp được thần tượng của mình, bản thân đã vô cùng kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được dời tầm mắt dính sang bộ ngực của ai kia, hôm nay cô mặc một bộ đồ liền thân màu chàm, lại càng phô rõ đường cong cơ thể.
Thế mà nhịn không được đưa tay chạm lên thật, sau đó liền bị Ông Như Mạn kéo vào gần hơn: "Sao em lại dễ thương thế hả?" Cô không nhịn được, vừa nói vừa cười một câu.
Hai người đứng sát nhau chụp ảnh, Ông Như Mạn buông lỏng cánh tay, liền thấy cô bé có vẻ không tập trung cho lắm, định quay sang gọi thì thấy mũi Thu Nhiên bắt đầu chảy máu ròng ròng.
Cô còn cứ tưởng mình không cẩn thận va vào mũi cô bé, cuống quýt đi tìm khăn giấy, kết quả chỉ thấy con nhóc kia bưng mặt che mũi, lộ ra nụ cười thô bỉ làm sao.