Bạn Trai Nhỏ

Chương 4



Khuôn mặt của Ông Như Mạn cũng đỏ lên, ảo não không thôi, cố gắng trấn tĩnh.

"Vậy cậu ngồi trong xe đợi tôi một lúc, tôi đi mua thuốc."

"Để em đi."

Thiếu niên trẻ vội vã tháo dây an toàn, sau đó nhanh chóng chạy vào mua một hộp thuốc ra, khuôn mặt lại một lần nữa đỏ bừng, nhưng còn đem theo cái nhìn tự trách đầy áy náy.

Mở cửa xe vào trong, Ông Như Mạn đã vặn nắp chai nước.

"Có thể không uống được không?" Cậu nhỏ giọng nói: "Dược sĩ bảo em uống loại khẩn cấp này không tốt cho cơ thể."

"Xin lỗi, đêm qua em không nên..."

"Không sao, thỉnh thoảng mới uống thì không có vấn đề gì."

Thế nhưng cậu vẫn không đưa thuốc cho cô: "Chị Như Mạn, loại thuốc này một năm chỉ có thể uống nhiều nhất là hai lần, trước kia chị đã uống qua chưa? Tốt nhất hay là đừng uống nữa."

Ông Như Mạn đương nhiên biết thuốc này có hại rất lớn đối với cơ thể, cho nên trước kia dù có bất cứ tình huống nào, đều yêu cầu Vinh Lãng phải mặc áo mưa tử tế, bất kể có trong kỳ an toàn hay không, bởi vì tác dụng phụ của thuốc rất lớn, Vinh Lãng cũng biết, cho nên cô chưa bao giờ phải uống đến loại thuốc này.

Vì vậy đây thực sự là lần đầu tiên cô phải uống.

Bị cậu nói một hồi, bản thân cũng cảm thấy sờ sợ.

Ông Như Mạn do dự một chút, Châu Sâm tiếp tục thuyết phục cô: "Con gái không phải có kỳ an toàn sao? Chị kiểm tra lại xem chị có đang an toàn không, với lại hôm qua em cũng không ra ở trong nữa..."

Khuôn mặt của cậu đỏ đến không dám nhìn, cúi đầu nhỏ giọng giải thích.

Ông Như Mạn thực sự lấy điện thoại ra kiểm tra một hồi, đúng là kỳ an toàn thật, Châu Sâm cũng nhìn thấy, nhưng thuốc từ trong tay cậu vẫn bị lấy đi.

Ông Như Mạn không muốn mạo hiểm, sau khi uống thuốc xong mới giải thích: "Tối qua tôi uống nhiều rượu quá, vạn nhất nếu có thì tỷ lệ dị dạng sẽ cao."

Châu Sâm luôn miệng xin lỗi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Ông Như Mạn bèn đưa tay lên vỗ vỗ khuôn mặt cậu: "Được rồi, không sao đâu."

Cảm giác từ tay truyền lại rất tốt, tuy rằng gầy, nhưng tuổi trẻ mà, da vẫn rất thích.

Châu Sâm khịt khịt mũi, ngón tay đặt trên đùi khẽ động một chút.

Ông Như Mạn thu tay lại, giả bộ như không có gì nổ máy lái xe.

Cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí có hơi lúng túng. Ông Như Mạn hắng giọng, nói: "A Sâm thi cử thế nào?"

"Cũng bình thường."

"Được bao nhiêu điểm?"

"Sáu trăm bảy."

"Thế này mà là bình thường à?" Ông Như Mạn mỉm cười: "Định đăng ký trường gì? Thanh Hoa hay Bắc đại? (đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh.)

"Nam đại."

"Sao lại đăng ký trường này?" Cô có hơi ngạc nhiên, bởi vì Nam đại tuy rằng cũng là một trường đại học có tiếng, tuy nhiên so với hai trường kia thì có chút không bằng, điểm cao như vậy mà đăng ký Nam đại thì có vẻ hơi đáng tiếc.

Châu Sâm không đáp lại, đổi chủ đề: "Lần này qua đây vốn dĩ định đi xem trường học thế nào."

"Đi xem chưa?"

"Vẫn chưa."

"Để Như Vọng đưa cậu đi, nó cũng đăng ký trường đấy."

"Ừm, em nói với cậu ấy rồi."

Sau đó không có gì để nói nữa, Ông Như Mạn là người có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, nhưng Châu Sâm vẫn còn trẻ, cậu không thể đối với cô giống như không có chuyện gì.

Mà thái độ của cô càng lạnh nhạt, trong lòng Châu Sâm không hiểu được cho nên lại cuồn cuộn giống như có sóng trào.

Hai người mua thức ăn về nhà, cậu vẫn như hồi nhỏ chủ động giúp cô nhặt rau, thời gian giống như quay lại thời điểm mười năm về trước.

Không biết Ông Như Mạn có còn nhớ hay không, nhưng Châu Sâm một chút cũng không hề quên.

Thời điểm đó, mọi người vẫn sống ở một khu nhà cũ, nhà bếp rất nhỏ, chỉ có một người là cậu, người còn lại là cô.

Cậu không thể yên tâm hưởng thụ lòng tốt từ cô, cho nên thường giúp cô làm cái gì đó, giống như bây giờ, giúp cô nhặt rau, rửa đồ.

Ngẫu nhiên sẽ nghe được cô thì thầm vài ba bài hát mà cô thích.

Ông Như Vọng thò đầu vào, làm gián đoạn hồi ức của cậu, cậu ta mặc một chiếc áo phông và quần dài, mái tóc như gà mái đứng dựa ngoài cửa.

"Chị, lúc nào mới được ăn, em đói quá."

"Đánh răng súc miệng trước đi, trên bàn cà phê có bánh trứng đấy, em lấy mà ăn."

"Ừa."

Ông Như Vọng gãi gãi đầu đi ra, tỉnh táo lại liền gặm cái bánh trứng đi qua.

"Xin lỗi cậu nhá, tôi buồn ngủ quá." Cậu quay sang nói với Châu Sâm.

"Không sao."

"Mai đi qua trường nhé."

"Cũng được."

"Đừng đứng trong đây nữa, đi ra ngoài chơi game đi."

"Cậu cứ ra đi."

"A Sâm đi ra chơi đi, chị sắp xong rồi." Ông Như Mạn cũng giục cậu ra ngoài chơi.

"Không, em không thích chơi game."

"Ê ê ê, chị tôi trong lòng nhất định sẽ nghĩ: "Ông Như Vọng em nhìn lại mình, rồi lại nhìn Châu Sâm xem, nếu mà A Sâm là em trai của chị thì tốt biết mấy." cho xem." Ông Như Vọng nói với chị mình.

"Biết thế thì tốt, mau biến ra kia đi, đừng đứng đây vướng tay vướng chân chị." Ông Như Mạn quay sang cười cười.

Ông Như Vọng bĩu môi môt cái, sau đó liền đi ra.

Suy nghĩ của cậu tương đối đơn giản, cho nên đối với chuyện bố mẹ ly hôn cũng không buồn bao lâu, bởi vì chị gái mà cậu ỷ lại vẫn ở bên cậu, cho nên cảm thấy cuộc sống cũng chẳng có thay đổi gì nhiều.

Kết quả cậu vừa ra ngoài chưa được bao lâu liền quay lại bếp, tay cầm điện thoại đang reo: "Chị, Lãng ca gọi chị này."

Sắc mặt của Ông Như Mạn lạnh đi vài phần, tùy tiện lau tay vào tạp dề, ra ngoài nghe điện thoại.

Ông Như Vọng vốn dĩ còn định nói với anh ta vài câu, nhưng nhìn đến sắc mặt của chị mình, liền khẳng định hai người này chắc chắn đang có mâu thuẫn.

"...Bạn trai của chị Như Mạn?"

Châu Sâm đột nhiên hỏi.

"Đúng rồi, cậu còn nhớ không? Chính là cái người mà hồi cấp ba chị tôi yêu thầm ấy."

"Thế à." Châu Sâm thu lại ánh nhìn.

"Không biết hai người họ làm sao nữa, trước giờ chị tôi chưa từng như này."

Ông Như Vọng rầm rì một câu, sau đó lại lạc quan trấn an chính mình: "Có điều yêu đương kiểu gì chả có mâu thuẫn, hy vọng bọn họ sớm làm hòa."

Vinh Lãng đã ở bên chị cậu ba năm rồi, Ông Như Vọng cũng đã đối đãi với anh ta giống như anh rể, hồi sinh nhật cậu Vinh Lãng cũng mua tặng cậu một chiếc di động hiệu mới nhất, nếu như không phải vì thích chị cậu, thì cũng không như này.

Ông Như Vọng cảm thấy cảm tình giữa bọn họ cũng không tồi, ít nhất vài năm qua không hề có cãi nhau hay chiến tranh lạnh. Vì vậy, lần này có hơi không giống, nói xong câu này, trong lòng vẫn cảm thấy hơi hơi bất an.

Dáng vẻ của chị cậu chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy, khiến cậu thật sự nhìn không ra, có thể thấy mâu thuẫn lần này chắc chắn không nhỏ.

"Cũng không biết hai bọn họ xảy ra chuyện gì, mấy hôm trước chị ấy vẫn ổn mà." Cậu thấp giọng nói, Châu Sâm cũng dỏng tai lên lắng nghe, sau đó không biểu hiện gì, tiếp tục rửa rau.

Ông Như Vọng vẫn không yên tâm, rón ra rón rén bước tới cửa phòng chị mình, sau đó dán tai vào, như vậy có thể nghe đươc tiếng của Ông Như Mạn.

"Như Mạn, tan làm anh tới đón em, anh có chuyện muốn nói với em." Vinh Lãng trầm giọng nói.

"Không cần đâu, chiều nay tôi không đi làm, đang ở nhà rồi."

Vinh Lãng hơi ngừng lại một chút: "Không khỏe trong người à?"

"Không có."

"Vậy anh qua đón em đi ăn tối."

Ông Như Mạn không nói gì.

Trong lòng Vinh Lãng có hơi bất an, từ hôm qua lúc Ông Như Mạn nói với anh ta chuyện chia tay, anh ta đã thấp thỏm không yên, nhưng hôm nay công việc bận rộn, bây giờ mới có thời gian gọi điện cho cô, nhưng thái độ của cô khiến anh ta trở tay không kịp.

Anh ta nghĩ là, Ông Như Mạn vẫn đang trong trạng thái say xỉn, bởi vì cô trước nay đều chưa từng dùng giọng điệu đó để nói chuyện với anh ta. Cô là một người tương đối ôn hòa, đặc biệt lúc nói chuyện với anh ta lại càng dịu dàng hơn nữa.

Không phải dạng nhu mì điềm đạm, nhưng là một kiểu nhẹ nhàng khiến người đối diện rất thoải mái.

Tuy bây giờ giọng nói của cô vẫn như thường lệ, nhưng ngữ khí lại có gì đó xa cách.

"Như Mạn, sao vậy, say vẫn chưa tỉnh sao?" Vinh Lãng có chút lo âu: "Tan làm rồi anh qua đón em đi ăn, giờ cứ nghĩ xem muốn ăn cái gì, tối anh chở đi."

"Vinh Lãng, tối qua nói chia tay với anh không phải tôi nói đùa." Ông Như Mạn nói ra một câu, đầu lông mày của Vinh Lãng nhíu chặt lại.

Đối với anh ta, chuyện này đúng là vô lý hết sức, bọn họ không có mâu thuẫn, không có cãi nhau, sao lại tự nhiên nói chia tay là chia được?

"Tại sao?" Anh ta không hiểu.

"Đến giờ anh vẫn còn hỏi tôi tại sao?" Ông Như Mạn châm biếm.

"Rốt cuộc em bị cái gì vậy?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi." Cô cúi đầu, ngón tay bấm chặt vào đùi, nhưng không hề cảm thấy đau đớn, thay vào đó lại có một sự khoan khoái kỳ lạ.

"Ông Như Mạn, lúc chúng ta ở bên nhau anh đã nói với em rồi, em muốn nói cái gì thì cứ trực tiếp nói thẳng với anh, chứ đừng có lấy chuyện chia tay ra để uy hiếp, bởi vì trước nay anh chưa bao giờ cảm thấy chuyện chia tay có thể đem ra làm trò đùa."

Ông Như Mạn mệt nhọc nói từng chữ: "Tôi cũng không muốn chơi đùa cái gì với anh, tôi nói như nào có nghĩa chính là như vậy, Vinh Lãng, chúng ta chia tay."

Vinh Lãng nghiến răng nghiến lợi, tức đến phồng mang trợn má.

Nếu như là những người bạn gái trước kia, có khi anh ta đã không ngần ngại đáp ứng, anh ta ghét nhất mấy người phụ nữ lấy chia tay để đòi hỏi anh ta, đối với chia tay anh ta chính là "nhất đao lưỡng đoạn", sẽ không bao giờ có chuyện quay lại làm hòa.

Lúc đó dù bọn họ có đau khổ đến thế nào mà đến cầu xin anh ta, anh ta cũng sẽ không mảy may để ý.

Thế nhưng bây giờ tình thế đảo ngược, chính anh ta lại phải nếm thử cảm giác này.

"Chúng ta gặp mặt rồi nói." Anh ta cắn răng nghiến lợi, cố gắng kiềm nén con thú trong lòng mình: "Anh lập tức qua tìm em."

"Bây giờ tôi đang nấu cơm, đợi lúc nữa đi, tôi đến công ty đợi anh tan làm." Giọng điệu của cô quay về thái độ nhẹ nhàng vốn có.

Vinh Lãng cúp máy, tức giận đập điện thoại xuống đất.

Cả người giống như một con thú bị mắc cạn, không thể phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.

Ông Như Mạn cúp điện thoại xong, ngồi trên đầu giường, viền mắt nóng lên, cảnh vật trước mắt dần dần bị làn nước che mờ.

Cô hít sâu một hơi, lấy tay quẹt đi giọt nước mắt chuẩn bị chảy xuống, nhưng không thể ngăn nổi.

Phải mất mười phút sau, cô lau nước mắt đứng dậy ra ngoài, Ông Như Vọng đứng trước cửa thận trọng hỏi: "Chị, chị làm sao thế?"

Đôi mắt cô đỏ lên, khiến cho Ông Như Vọng cảm thấy đau lòng, lại không biết phải làm gì mới được.

"Có phải Vinh Lãng bắt nạt chị không? Để em đi tẩn cho anh ta một trận nhé?"

Dáng vẻ cậu nổi giận đùng đùng trông giống như một con gà trống đang xù lông lên, Ông Như Mạn hơi mỉm cười, lắc đầu, sau đó không nói gì liền đi vào bếp tiếp tục nấu cơm.

Ông Như Vọng luẩn quẩn đằng sau cô, đi ra đi vào hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vừa hỏi vừa đưa ra phỏng đoán, nhưng cô đều lắc đầu không trả lời.

Cậu cũng không có chuyện gì để làm, chỉ có thể quẩn quanh cô giống như một con chó nhỏ.

"Được rồi Vọng Vọng, chị không sao, em đi ra ngoài đi."

Cô gọi biệt danh lúc nhỏ của Như Vọng, mỗi lần cậu nghe thấy cô gọi như này liền nhảy dựng lên, lần này lại ngoan ngoãn hỏi: "Chị thực sự không có chuyện gì đấy chứ?"

"Ừ, đi ra đi." Cô đẩy đẩu cậu, Ông Như Vọng chỉ có thể đi ra.

Trong bếp chỉ còn lại hai người Ông Như Mạn và Châu Sâm.

Cô lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, sau đó sắp ra bàn ăn.

"Chị có chút việc, hai người ở nhà cứ ăn tối đi, chắc tối chị mới về."

"Chị, em đưa chị đi." Như Vọng từ ngoài chạy vội vào.

Châu Sâm cũng ngước lên nhìn Ông Như Mạn.

Cô lắc lắc đầu, cầm lấy túi đi ra cửa.

Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.