Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 18



Chiến thắng hoàn toàn của Jenny đã đặt dấu chấm hết cho ván bài cuối cùng đêm đó, tuy rằng cô cũng phát hiện ra White gian lận nhưng không nói gì thêm, dù sao người ta vẫn còn biết chừng mực.

Tan cuộc, Jimmy ân cần muốn đưa cô quay về trường học, Jenny lập tức nhận lời, cô cảm thấy nếu giờ mà đi cùng Amy và Clark thì quả thực chính là làm bóng đèn, cô không làm chuyện phá đám nhân duyên người khác.

Mọi người đều lần lượt rời đi, có điều trước khi Lois đi, còn cố hỏi Amy: “Cô có biết siêu nhân ở đâu không?”

Amy liếc nhìn Clark đang nắm tay mình một cái, quay sang Lois lắc đầu: “Không biết.”

Lois thất vọng bước đi.

“Cô ấy rất thích ‘siêu nhân’.” Amy bình tĩnh nói với Clark, không hề che dấu vị chua trong giọng nói.

“Nhưng cô ấy lại không thích ‘Clark’.” Clark đối với cảm xúc của Lois thật ra cảm thấy khá phức tạp, Lois là cô gái đầu tiên anh quen khi đến Metropolis, xinh đẹp lại có năng lực, anh cũng không phủ nhận rằng mình từng rung động trước Lois, nhưng sau khi quen Amy, cảm giác này rất nhanh đã bị lãng quên. Lois năng lực xuất sắc, lại quá mạnh mẽ, người như vậy làm cộng sự có lẽ rất tốt, nhưng để làm người yêu lại chưa hẳn đã thích hợp, điều Clark hướng tới là một cuộc sống ấm áp giống như cha mẹ anh, giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, mà không phải là một tương lai đối chọi gay gắt lúc nào cũng phải phân biệt thắng thua.

Huống chi, có Amy để so sánh, cách Lois đối xử khác nhau giữa “Clark” và “Siêu nhân” khiến anh khá thất vọng, tuy rằng anh biết đó là vì Lois không biết cả hai kỳ thật là một người, nhưng cách đối xử khác nhau như vậy vẫn khiến Clark cảm thấy bất mãn.

Chẳng phải “Clark” cũng từng cứu mạng cô sao? Tại sao cô chỉ đối với mình siêu nhân như vậy? Điều cô thích rốt cuộc là sự đặc biệt của siêu nhân, hay là khuôn mặt không bị che đi kia?

“Nghĩ cái gì mà chú tâm vậy?” Amy kéo tay áo anh, khoảng cách chiều cao hai người quá chênh lệch khiến cô rầu rĩ.

Clark đẩy mắt kính, “Không có gì, chúng ta về thôi.” Anh dắt Amy quẹo vào một con hẻm nhỏ.

“Ủa? Không phải đi về ạ? Sao lại đến chỗ này, đây không phải đường về mà.” Amy thắc mắc nhìn con hẻm nhỏ lộn xộn bẩn thỉu không một bóng người.

“Không phải em vẫn muốn thử cảm giác bay sao?” Clark buông Amy ra , tiếp theo Amy vừa hoa mắt đã thấy Clark đã đổi sang trang phục siêu nhân, “Thưa quý cô xinh đẹp quyến rũ, tôi có được hân hạnh mời cô cùng thưởng thức bầu trời đêm xinh đẹp hay không?”

Amy nhìn Clark đứng đối diện ngỏ lời mời, trong tay vẫn còn đang cầm bộ quần áo ngoài vừa thay ra, phì một tiếng nở nụ cười, “Anh thế này trông buồn cười quá đi mất.”

Clark nhìn quần áo trong tay, vô cùng bất đắc dĩ, “Bình thường anh đều tìm một chỗ để cất chúng.” Nhưng giờ không phải đi cứu người, đương nhiên là phải cầm theo.

Clark lấy áo khoác của mình ra khoác lên người Amy, giúp cô mặc nó vào, “Nhiệt độ trên cao rất thấp, em phải mặc nhiều hơn một chút.”

“Vâng.” Amy mặc áo khoác, đem quần áo còn lại và giầy nhét vào ba lô, may là cô có thói quen mang balô khi ra ngoài, nếu không thật đúng là không có chỗ nào cất quần áo cho anh.

Có điều, Amy khá tò mò, Clark đổi giày như thế nào, đôi giầy màu đỏ kia trông không giống như có thể giấu ở trong giầy da đen, vậy làm thế nào mà anh chỉ cần cởi bỏ bộ đồ bên ngoài, giầy liền xuất hiện?

Quả nhiên, thế giới này thực là kỳ diệu.

Clark bế ngang người Amy, chậm rãi bay lên, anh chỉ còn chút lo lắng gió đêm quá mạnh sẽ làm Amy cảm thấy không thoải mái.

Amy thấy mình càng lúc càng lên cao, cúi đầu nhìn xuống, những tòa nhà cao tầng trước nay đều phải ngỏng cổ nhìn lên thì giờ chỉ cần cúi đầu là có thể thấy, gió đêm thổi tung áo choàng màu đỏ, ào ào lật phật, nhưng không làm Amy thấy khó chịu, ngược lại thích thú vô cùng, cô thấy thích loại cảm giác này rồi.

Hai tay ôm cổ Clark, Amy nhìn bầu trời đầy sao, những ngôi sao sáng lóng lánh vốn không thể nhìn thấy ở Metropolis, nhưng hiện tại lại có thể nhìn ngắm một cách dễ dàng bình thường như vậy.

“Đẹp quá…” Amy không nén được thở dài, từ nhỏ cô đã rất thích ngắm sao, thậm chí cô còn có một chiếc kính thiên văn nhỏ, là quà sinh nhật năm mười tuổi người nhà tặng, giúp cô càng có thể thưởng thức gần hơn vẻ đẹp quyến rũ của những vì sao.

“Đúng vậy, rất đẹp.” Clark nhìn Amy nói, không biết là đang hùa theo cô hay là đồng ý lời của cô.

“Anh còn nợ em một bữa cơm dã ngoại, lần sau chúng ta bay đến đỉnh núi cao nhất ngắm sao nhé?”

“Vậy thì em cần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, trên đó toàn băng tuyết, vô cùng lạnh giá.” Đỉnh núi cao nhất không phải là Everest sao? Clark từng đi qua nơi đó, tuy rằng nhiệt độ ở đó không ảnh hưởng đến anh chút nào, nhưng Amy thì lại khác.

“Ok, chờ em chuẩn bị tốt chúng ta sẽ đi.” Amy hai mắt tỏa sáng, đỉnh Everest đấy nhé, nơi tất cả nhà leo núi trên thế giới đều muốn chinh phục, giờ cô không cần tự leo cũng có thể lên được đó rồi, quả thực khó mà tin được.

“Dù em muốn đi đâu, anh đều có thể đưa em đi , chỉ cần em thích.”

Trong gió đêm, Amy nghe được lời Clark nói như thế, trong ngực nóng lên, hình như trong mũi cũng cảm thấy cay cay, cô rúc vào lồng ngực rắn chắc của Clark, nhẹ nhàng gật đầu..

Clark nở nụ cười, cánh tay ôm cô siết chặt hơn, kéo áo choàng phía sau đến trước ngực che chắn cho Amy, tăng tốc bay nhanh.

Sau khi xác định quan hệ, cuộc sống của hai người cũng không khác trước bao nhiêu, cùng nhau tản bộ thể dục buổi sáng, cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó tạm biệt nhau, một người đến tòa soạn báo đi làm một người đến trường đi học, buổi tối khi có thời gian thì cùng ăn cơm, không có thì tự giải quyết, mọi việc đều giống như lúc trước.

Khác biệt chính là, những hành động thân mật nhiều hơn. Buổi sáng gặp mặt thì hôn chào buổi sáng , lúc đi dạo thì luôn nắm tay, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại ở cùng một chỗ, xem TV hoặc là nói chuyện phiếm, đến đêm thì nụ hôn chúc ngủ ngon tất nhiên là không thể thiếu.

Hai người cũng chưa có buổi hẹn hò nào, mà chuyến dã ngoại trên mây kia vẫn chưa thể tiến hành, nguyên nhân tự nhiên là Clark bận quá, gần đây anh phải điều tra chuyện võ sĩ quyền anh nửa robot, căn bản không còn thời gian rảnh rỗi, bởi vì trận đấu quyết định sẽ diễn ra vào cuối tuần sau, hiện tại không còn nhiều thời gian cho bọn họ nữa.

Đối với việc này, Clark thật sự rất cảm thấy có lỗi, nhưng Amy không tỏ ra khó chịu, dù sao ngay từ đầu cô đã sớm hiểu rõ tên này sẽ rất khó có được thời gian rảnh, công việc và chuyện cứu người đã chiếm đại đa số thời gian của anh, nếu như không phải có thể chất đặc biệt thì sợ rằng anh cũng không chịu nổi.

Ngày hôm đó, Amy nói chuyện với Gloucester, báo cáo lại cuộc sống thời gian này của mình, tất nhiên là nói đến chuyện của mình cùng Clark đã xác lập quan hệ, hai người hẹn hò…

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, nếu không phải Amy nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, cô đã cho rằng người bên kia đã cúp máy.

“Anh?”

“Ừ, anh đây.” Gloucester hít sâu mấy cái, “Tuần sau anh sẽ đến Gotham bàn chuyện hợp tác với Bruce Wayne, cuối tuần này anh sẽ thăm em, nhớ rõ bảo tên kia chờ.” Anh nhất định phải cho cái tên dám can đảm lừa mất em gái anh một chút cảnh cáo, quyết không thể để anh ta dám có một hành động gì không tốt đối với Amy, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.

“A, anh muốn đến đây? Chuyến bay lúc mấy giờ? Bọn em đi đón anh.” Amy mừng rỡ, đã lâu cô chưa được nhìn thấy Gloucester, nếu nói không nhớ là không thể nào.

Amy vui mừng khiến tâm trạng đang phẫn nộ của Gloucester khi biết em gái mình bị cướp mất được an ủi, “Ừ, buổi sáng mười giờ rưỡi em đến sân bay đón anh đi.”

“Dạ.”

Buổi tối, Amy nói lại tin anh trai muốn tới cho Clark, lúc đó Clark đang ăn bánh pút-đinh, cô vừa nói xong, thìa trong tay anh liền rớt, một lúc lâu sau mới phun ra được một câu: “Đây.. có tính là gặp cha mẹ không?”

“Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng em phải cảnh báo trước cho anh biết, anh trai em hình như không thích anh lắm.” Đâu chỉ là không thích, quả thực hận không thể mời anh ra quyết đấu, Amy cười cười đưa cho Clark chiếc thìa sạch khác, cô rất vui vẻ vì anh trai yêu thương mình như vậy.

“Bởi vì anh đoạt mất bảo bối của anh ấy?” Tất cả hiểu biết của Clark về Gloucester đều từ Amy, anh không biết rõ thân phận và bối cảnh của anh ta, nhưng sự yêu thương và bảo vệ của anh ta đối với Amy thì không thể nghi ngờ, anh cảm thấy tương lai rất có thể mình sẽ bị người anh vợ này “dạy dỗ” một phen.

“Vâng, anh ấy thường nói em là công chúa nhỏ của anh ấy.” Amy vênh vang đắc ý, ” Cho nên sau này anh đừng dại dột mà bắt nạt em, nếu không anh ấy sẽ cho anh biết, kỹ thuật đấu kiếm, bắn súng, còn cả đánh nhau nữa, anh ấy đều là cấp bậc cao thủ đấy.” Tuy rằng mấy thứ này ngay cả da của ‘siêu nhân’ không thể gây thương tổn, nhưng Clark hiển nhiên là không thể để lộ bí mật.

“Phải vậy không? Kỹ thuật đấu kiếm và đánh nhau của anh cũng không tồi đâu, có lẽ bọn anh có thể trao đổi một chút.” Clark cũng không muốn bị Amy xem thường.

“Yên tâm, sẽ có cơ hội, tin em đi, sẽ rất nhanh thôi.” Amy cười hả hê khi người có gặp họa, cô rất không nhân hậu mà vui vẻ muốn nhìn bộ dáng Clark bị đánh mà không thể trả đòn, “Đây còn là tốt đó, nếu anh trai em phản đối, không biết chừng em sẽ nghe theo anh ấy~ ” Trước dọa anh chút đã, miễn cho đến lúc đó anh trai không cẩn thận sẽ bị thương, không phải cô xem thường anh mà siêu nhân căn bản có phải người địa cầu đâu.

Phản đối cái gì, nghe theo cái gì, Amy chưa nói, trong lòng Clark lại hiểu rõ, anh cảm thấy, đây có thể sẽ là nguy cơ lớn nhất đối với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.