Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 32



Bố của Clark, Jonathan Kent, là một người ít nói nhưng rất hiền hậu, ngoại hình mập mạp của ông khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ cục mịch đáng yêu của chú gấu ngốc ngếch trong vườn bách thú, hơi buồn cười lại khiến người khác quý mến vô cùng.

Với chuyến thăm của Amy, Jonathan Kent dùng nụ cười để biểu thị sự hoan nghênh của mình, tuy rằng ông không nói gì thêm nhưng Amy cảm nhận được thiện ý của ông, điều này khiến tâm trạng cô vốn dĩ có chút thấp thỏm lo lắng trở lại bình tĩnh, vì vậy trong bữa tối ngay sau đó, cô đã có thể nở nụ cười tươi cùng vợ chồng nhà Kent nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.

Bữa tối diễn ra rất tốt đẹp, nhưng bởi vì có sự xuất hiện của Bernie, mọi người trò chuyện vẫn có đôi phần cố kỵ, khiến Amy cảm thấy có phần bất đắc dĩ, người là do cô mang đến, lại khiến mọi người phải chịu tội.

Đợi đến khi bóng tối đã phủ dày đặc bên ngoài, Amy lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy gió lớn đang nổi lên, “Dự báo thời tiết buổi sáng hình như có nói hôm nay sẽ mưa to, không biết có đúng không nhỉ? Bố, mọi người đã thu hoạch xong ngô chưa ạ? Nếu trời mưa liệu có thể ảnh hưởng đến thu hoạch hay không?”

“Gần như tất cả đều đã thu hoạch xong, còn lại một ít, Clark sẽ giúp bố.” Jonathan nói.

Martha nhìn lên đồng hồ treo tường, kim ngắn đã chỉ vào số chín, “Đã giờ này rồi, ngày hôm nay các con đi xe cũng đã mệt rồi, đêm nay Amy ngủ ở phòng Clark nhé, Clark ngủ sofa, còn về ngài Bernie…” Martha khó xử.

“Đừng lo cho tôi, tôi ngủ ở phòng khách là được rồi.” Bernie đỡ lời.

“Thế thì vậy đi, Clark, con đưa Amy về phòng nhé.” Martha nhìn về phía Clark.

Clark đặt chén rượu xuống, rời khỏi bàn ăn: “Được rồi mẹ, Amy, ở bên này.”

“Vậy con đi nghỉ trước, bố, mẹ, chúc mọi người ngủ ngon.” Amy cũng đứng dậy theo, khi đi ngang qua hai vợ chồng già lại hôn chúc ngủ ngon mỗi người một cái.

“Chúc con ngủ ngon và có giấc mơ đẹp nhé.”

Clark dẫn Amy đến phòng của anh, lấy chăn đệm sạch sẽ trong ngăn tủ ra thay lên trên giường. “Ngủ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ đưa em ra ngoài đi dạo. Nơi này tuy rằng không sầm uất đông đúc cho lắm, nhưng cũng có sự hấp dẫn riêng của nó.”

“Vâng.” Amy ngồi bên nhìn anh trải chăn đệm cho mình, trong lòng tràn đầy ấm áp. “Clark.”

“Ừ?”

“Em có dự cảm không tốt lắm, như là có chuyện gì phiền toái sắp xảy ra.” Amy miết miết hai bên thái dương đang trở nên nhức nhối của mình, có lẽ là di chứng của sự dung hợp linh hồn, đầu cô sẽ luôn trở nên đau đớn mỗi khi sắp đến lúc có rắc rối xảy ra, nhắc nhở bản thân cô phải chú ý đến nội dung kịch tình, chẳng qua cảm giác đau lúc trước đều rất nhẹ, không giống như lần này lại mãnh liệt đến thế, là bởi vì cô mới bị bệnh sao? Hay là lần này thật sự rất nguy hiểm? Amy vẫn nhớ rõ nơi này có sự tồn tại của đá sao băng Kryptonite có thể khiến Clark trở nên yếu ớt, thậm chí là giết chết anh. Trong một đêm giông tố, cây sồi lớn bên hàng xóm của gia đình nhà Kent bị gió lớn thổi bật gốc, đá Kryptonite ở dưới đó, người hàng xóm đã mang mảnh nhỏ của nó đi xét nghiệm, kết quả là bị tên điên cố chấp cho rằng siêu nhân đến để chinh phục địa cầu biết được, tên điên đó dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy đá Kriptonite, đồng thời còn phát hiện ra thân phận của Clark, suýt nữa thì giết chết được Clark đã trở nên yếu ớt khi đến gần loại đá đó.

Amy nhớ rất rõ, khi đá Kriptonite bị phát hiện là thời điểm mấy ngày trước lễ hội Ngô, nên khi cô nghe Clark nhắc đến mới không chút do dự mà đồng ý đến nhà anh chơi.

Mà hiện giờ, bão cũng sắp đến, liệu có phải đá Kriptonite sắp bị phát hiện? Amy vừa cố chịu đựng đầu đau nhức vừa trầm tư.

“Em sao vậy?” Clark vốn đang chờ nghe Amy tiếp tục nói, nhưng cô không nói thêm gì nữa, chỉ ấn thái dương ngẩn người, lo lắng sờ sờ trán cô, “Lại sốt à?”

May quá, dưới tay anh nhiệt độ vẫn bình thường.

“Hả? Em không sao.” Amy lấy lại tinh thần, lắc đầu. “Chỉ là cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.” Cắn chặt răng, Amy nhìn về phía Clark. “Clark, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?”

“Được.” Clark không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.

“Nhận lời nhanh như vậy, chẳng có chút thành ý nào.” Amy tức giận đấm anh.

“Bất kể chuyện em nói là gì, chỉ cần là điều tốt anh sẽ đồng ý.” Clark cười hì hì đỡ lấy đôi tay trắng muốt của cô, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé bao kín lại trong lòng bàn tay của anh.

“Nếu xấu thì sao?”

“Chỉ cần không phải chia tay, điều gì cũng được.” Clark cũng không cho rằng Amy sẽ đưa ra yêu cầu gì không tốt.

“Hừ, lời ngon tiếng ngọt.” Tuy rằng tỏ ra nhỏ mọn khinh bỉ, nhưng nụ cười tươi bên miệng đã bán đứng Amy, “Anh hãy nhận lời với em, mặc kệ em bảo anh làm chuyện gì, cũng đừng hỏi nguyên nhân, được không?” Cô tin tưởng Clark, anh chàng đầy chính nghĩa này, chỉ cần nhận lời thì nhất định sẽ làm được.

“Hả? Được.” Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Clark vẫn nhận lời cô.

“Tốt lắm, vậy giờ anh nói cho em biết, hàng xóm nhà anh có ai là người góa vợ sống một mình không?” Amy không nhớ rõ tên của người kia, chỉ nhớ rõ trong nguyên tác phim, Clark nói một câu: “Ông ta là bạn của bố tôi, tôi còn nhớ trước khi vợ ông ta chết, món táo caramel trong lễ Halloween của nhà ông ta là ngon nhất.” (ký ức này hãy còn mới mẻ, vì đoạn này là lúc Lois nói: “Tôi thích nhất món táo caramel”, đáng yêu bất ngờ – cái này mình cũng ko biết tác giả hay là Amy nghĩ nữa).

“Wison Irig, ông ấy là bạn của bố, hai nhà vẫn đi lại thân thiết.” Clark rất nhanh nói ra điều Amy muốn biết, “Có điều từ khi bà Irig qua đời, ông ấy rất ít khi ra ngoài cùng mọi người. Khi chúng ta về có đi qua nhà ông ấy đấy, nhưng sao em lại biết chuyện đó?”

“Là ngôi nhà có một cây sồi rất lớn phải không?” Không trả lời câu hỏi của anh, Amy tiếp tục hỏi, anh nói đến ngôi nhà khiến cô có chút ấn tượng, vì cây sồi kia quá tốt, quá lớn, trông rất nổi bật so với thảm thực vật thấp bé xung quanh.

“Đúng vậy.”

“Clark.” Amy vẻ mặt nghiêm túc nói,”Anh mang theo Bernie đến nhà ông Irig kia, tốt nhất là đêm nay có thể ở lại nhà ông ấy, nếu cây lớn đó bên ngoài nhà ông ta bị bật gốc, anh bảo Bernie ra xem xét, nhớ kỹ là anh không thể đến gần, biết không?”

“Hả?” Clark cảm thấy đầu óc mình không theo nổi, Amy đang muốn làm chuyện gì vậy?

“Nhớ kỹ, anh tuyệt đối không thể đến gần, hãy hứa với em.” Amy lặp lại.

Bị sự nghiêm túc của cô đả động, Clark không tự chủ được mà gật đầu.

Amy nhẹ nhàng thở ra, “Chờ xong chuyện, em sẽ nói cho anh rõ, bây giờ anh có thể đi gọi Bernie lên đây một chút không? Em có chuyện muốn nói với anh ta.”

“Được.” Clark đem cái đầu đầu đầy dấu chấm hỏi đi xuống gọi người.

Amy nhìn bên ngoài gió càng lúc càng lớn, xen lẫn hạt mưa, nhíu mày.

Lần này tuyệt đối không thể phạm sai lầm.

Clark lấy cớ để khách ngủ sofa không tốt cho lắm, liền mang theo Bernie đến nhà Irig ngủ nhờ, ông Kent không ngăn cản, thời tiết bão táp thế này, có người đến trông nom nhà Irig một chút cũng tốt, hơn nữa nhà bên ấy không xa, lái xe chỉ mất mấy phút mà thôi.

Amy cả đêm không ngủ ngon, nằm trên giường lăn qua lộn lại, không chỉ lo Clark bọn họ sẽ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cũng bởi vì thời tiết bên ngoài thật sự rất tệ, cho dù đã đóng chặt cửa sổ lại, tiếng gió thổi cây rung vẫn truyền vào rất rõ ràng, xung quanh nhà Kent có trồng rất nhiều cây.

Bão táp gào rít suốt đêm, đến sáng cũng không có dấu hiệu dừng lại, có điều so với đêm qua thì đỡ hơn một chút.

Vì ngủ không được, Amy dậy rất sớm, mặc quần áo chỉnh tề xuống nhà làm bữa sáng, khi vợ chồng nhà Kent thức dậy, cô đã chuẩn bị xong, đang định đi gọi người.

“Amy chu đáo quá. Clark thật may mắn.” Nhìn một bàn thức ăn sáng đơn giản mà phong phú, Martha cười không khép miệng lại được, bà tin rằng cô con dâu tương lai này sẽ chăm sóc tốt cho Clark.

Jonathan không nói nhiều cũng gật đầu phụ họa bà vợ, kéo Martha ngồi vào chỗ, yên tâm thoải mái chờ Amy phục vụ.

Amy cười thành tiếng, “Bố, mẹ, buổi sáng tốt lành.” Đồng thời đặt đĩa lạp sườn mới chế biến xong lên bàn. “Con đã đun cà phê, bố mẹ có muốn một tách không?”

Trên bàn trước mặt hai vợ chồng già là món cháo yến mạch tỏa ra mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn, cùng với khoai tây chiên, bánh mì lát, bánh vòng và lạp sườn chế biến theo kiểu nông thôn Mĩ mới đặt lên bàn, một bữa sáng vô cùng truyền thống kiểu Mỹ.

Jonathan gật đầu: “Một viên đường.”

Martha cũng húp một thìa cháo, cười nói: “Còn của mẹ thì thêm nửa chén sữa nhé.”

“Lập tức sẽ có.” Amy quay lại phòng bếp pha cà phê, bưng hai tách trở lại bàn ăn.

“Amy, đêm qua con không ngủ được à?” Martha nhìn dưới mắt cô có quầng thâm, “Mưa này có hơi phiền, ở đây ăn xong bữa sáng rồi con lên ngủ tiếp một lát đi.”

“Không cần, con không sao ạ.” Amy lắc đâu, cũng ngồi xuống dùng bữa. “Mẹ, lát nữa con muốn xem tranh của mẹ được không?” Tối qua hai người trò chuyện, nghe bà nói không ít về hội họa, cô cũng hơi tò mò tranh của Martha sẽ như thế nào.

“Đương nhiên là được rồi, nếu con chịu bằng lòng làm người mẫu cho mẹ.” Vừa nghe nói đến điều đó. Martha liền trở nên phấn khích.

“Nếu làm người mẫu cho bà, có lẽ sẽ không ai nhận ra đó là Amy mất.”Jonathan không nhanh không chậm nói, giống như một chậu nước lạnh hắt lên đầu Martha, dập tắt ngay lập tức hưng phấn của bà vợ.

“Jonathan…!!!” Martha hô to tên ông chồng, giống như hận không thể cắn ông mấy cái.

Jonathan rất thức thời ngậm miệng lại im lặng dùng bữa.

Nhìn một màn như vậy, Amy nở nụ cười, lo âu và bất an cả đêm tựa hồ cũng biến mất theo.

Hai vợ chồng già thấy vậy, trao đổi với nhau một ánh mắt ăn ý, cũng nhếch miệng cười cùng cô.

“Mới sáng sớm đã vui vẻ như vậy, mọi người đang cười gì thế?” Giọng Clark cùng tiếng mưa gió đột nhiên vang lên trong phòng, mắt Amy sáng lên, hưng phấn quay đầu nhìn ra cửa.

Ngoài cánh cửa mở rộng, Clark mặc áo mưa che ô bước vào, vừa đi vừa cởi xuống chiếc áo mưa đang nhỏ nước tong tong, Bernie theo sau cũng mặc áo mưa giống thế, tay ôm một thùng lớn kín không một kẽ hở, khi Amy nhìn về phía anh ta, anh ta gật đầu, lộ ra một nụ cười, tỏ vẻ nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp.

Lúc này, tâm trạng Amy đã trở nên tốt vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.