Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 46



“Không đâu, bác sĩ Claude nói rằng em không sao mà, sao có thể mang thai chứ? Không đâu.” Amy lắc mạnh đầu, ý đồ thuyết phục mình không phải mang thai.

Nhưng lời Clark khiến cô vô cùng bất an, vừa phủ nhận vừa nhịn không được nhớ lại lúc trước vì viết văn, đã từng điều tra những biểu hiện ban đầu khi mang thai.

Đầu tiên là tắt kinh, thời gian đến tháng của cô luôn bị chậm, hẳn là không vấn đề… Không vấn đề cái đầu á, nếu bình thường thì chỉ chậm hai ba ngày thôi! Cái này không đúng, không đúng rồi! Sau đó là váng đầu, ăn nhiều hoặc kén ăn, mẫn cảm với mùi, thức dậy thường buồn nôn, đau dạ dày hoặc táo bón…

“Clark…” Amy nước mắt lưng tròng mở to nhìn về phía bạn trai.

Bộ dạng cô khiến Clark càng thêm lo lắng: “Sao vậy? Có phải không thoải mái? Để anh đi gọi bác sĩ.”

“Anh đi mua que thử thai về trước đã.”

Clark sửng sốt, sau đó trở nên hoàn toàn kích động: “Anh lập tức quay lại!”

Đúng thật là lập tức, Amy chỉ nhìn thấy bóng người trước mặt đột nhiên biến mất, năm giây sau, Clark cầm que thử thai đã xuất hiện lại trước mặt cô.

“…”

Cầm lấy que thử thai, Amy ôm tâm tình bức bối khổ sở đi vào phòng tắm.

Một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Clark ở bên ngoài chờ lo lắng vạn phần, cũng chờ mong không dứt. “Amy, Amy, em không sao chứ?” Cô đi vào thật sự là lâu quá.

Cửa phòng tắm mở ra, mặt Amy ló ra, hai mắt vô thần nhìn Clark: “Clark…”

“Ừ, thế nào?” Clark cảm thấy trái tim của mình cũng sắp nhảy khỏi miệng ra noài, cảm giác kích động thế này làm cách nào cũng không thể ổn định nổi.

“Anh có thể chờ em thắp hương cho anh.”

Anh sẽ bị anh trai em đánh chết đấy!

Clark nhìn ra trong mắt Amy ý tứ thật sự của những lời này. Ánh mắt anh xuyên qua Amy nhìn thùng rác bên trong phòng tắm, que thử thai đã sử dụng qua vứt trong đó rõ ràng hiện ra hai vạch đỏ, có nghĩa là đã mang thai.

“Em thật sự có?! Thật là tốt quá!” Clark vui mừng ôm Amy, nhấc cô quay vòng quanh, “Amy, chúng ta không đính hôn, mà chuẩn bị kết hôn luôn được không? Em cảm thấy lễ Giáng sinh thế nào?” (ở Anh hay Mĩ, nữ ngoài 18 tuổi đều được phép kết hôn, ở Mĩ thậm chí chỉ cầm cha mẹ đồng ý, mười hai tuổi cũng có thể kết hôn – ghi chú của tác giả).

“Không ổn!” Amy dùng sức gõ đầu Clark, kêu to, “Anh mau bỏ em xuống, váng đầu chết mất!” Ôi trời, thật muốn nôn quá.

“Ôi, em không sao chứ?” Clark lúc này mới nhớ ra hiện giờ Amy không thể chịu xóc nảy gì, vội đặt cô xuống, “Nghỉ ngơi tốt nhé, anh đi mời bác sĩ Claude đến khám cho em, không, vẫn là chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, như vậy đảm bảo hơn.”

Hít sâu mấy hơi bình ổn lại cảm giác buồn nôn, Amy nhìn Clark giống như con bọ không đầu xoay xung quanh mình, đột nhiên cảm thấy mang thai gì đó dường như không đến nỗi quá khó tiếp nhận nổi như vậy. “Em rất ổn, giờ anh cứ lo cho thân anh đi, có lẽ anh trai em rất nhanh sẽ quay lại đấy.”

Clark cứng đờ, lúc này mới nghĩ đến anh tựa hồ, giống như, hẳn là, chắc chắn sẽ bị Gloucester giáo huấn, hơn nữa không chừng còn bị đánh đến bán thân bất toại mất.

Quăng ý tưởng đáng sợ này ra sau đầu, Clark cười gượng: “Anh ấy đến đúng lúc lắm, hôn lễ của chúng ta sao có thể thiếu anh ấy được?”

“Nằm mơ đi anh!” Amy trợn mắt coi thường, lại quay về giường, “Không phải anh bảo bữa sáng chuẩn bị tốt rồi sao? Giờ em muốn ăn.”

“Anh đi hâm nóng ngay đây!” Clark lúc này mới nhớ tới bữa sáng còn đặt tại phòng bếp.

..

Cũng hôm đó, Clark đưa Amy đến bệnh viện kiểm tra, không quá vài ngày đã nhận được tờ báo kết quả, trên đó viết rất rõ ràng, Amy đã mang thai sắp được năm tuần.

Nhận được đáp án này, Clark nhảy nhót reo hò tại chỗ, ngay cả Amy cũng có phần không kiềm chế được xúc động, hai tay vuốt ve chính bụng mình, tưởng tượng đứa bé tương lai sẽ trông như thế nào? Là trai hay gái, giống cô hay Clark hơn đây nhỉ?

Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên là phải báo cho người lớn trước tiên, Gloucester từ Gotham giết tới, bất ngờ là cùng đi còn có Bruce.

Kỳ thực Bruce cũng rất muốn biết tại sao Gloucester vừa mời, anh liền đi cùng luôn.

Vợ chồng nhà Kent thì tới luôn trong ngày, bọn họ đã đúng lúc cứu Clark một mạng – khi vừa vào cửa, Gloucester đang định yêu cầu Clark tiến hành “Giao lưu riêng tư”.

“Mẹ không ngờ các con tiến triển lại nhanh như thế, xem ra chúng ta nên chuẩn bị hôn lễ.” Martha tâm trạng tốt vô cùng, bà sẽ nhanh chóng có một đứa cháu đáng yêu, có điều trước đó nên lấy con dâu về đã, “Gloucester cảm thấy khi nào thì thích hợp? Còn Amy nữa?”

Gloucester mặt lạnh trừng mắt Clark, khi quay lại nhìn Amy, hai mắt đã trở thành ôn nhu: “Tình hình Amy hiện giờ không thích hợp mệt nhọc, tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ rồi xác định thời gian thích hợp, có điều chuyện này nên nói trước với Nữ hoàng một tiếng, mọi người lần trước bất ngờ nói đính hôn đã khiến Nữ hoàng rất không vui, lần này thì nên làm theo trình tự đi.” Nói cho cùng, Amy cũng là người trong hoàng thất, hôn nhân của cô phải được Nữ hoàng đồng ý.

“Nữ hoàng?!” Martha ngạc nhiên lặp lại, quay đầu nhìn về phía Clark, “Clark, có phải có chuyện con còn chưa cho chúng ta biết?” Trời ạ, chẳng lẽ con dâu tương lai nhà họ còn có thân phận gì đặc biệt? Mà còn phải báo cho Nữ hoàng?

Jonathan cũng ngạc nhiên nhìn về phía con trai, tuy rằng khi nhìn thấy Gloucester và Bruce ông đã cảm thấy đối phương không đơn giản – phải biết rằng Bruce rất nổi tiếng ở Mĩ.

Clark lúc này mới nhớ ra mình hình như đã quên nói với bố mẹ chuyện của Amy, đẩy đẩy kính mắt, nói: “Bố mẹ, mẹ của Amy là Trưởng công chúa của Nữ hoàng Anh, cho nên cô ấy hẳn coi như là một công chúa, còn Gloucester, tước vị của anh ấy là công tước, Gloucestershire Richmond Duke.

“Lạch cạch.” Hai cái chén trong tay vợ chồng nhà Kent lập tức rớt xuống, được Clark và Buce đứng bên vừa vặn nhanh tay đỡ được.

“Thật sự là…”

“… Khó mà tin được…”

Vợ chồng nhà Kent không thể ngờ được con dâu nhà mình lại là một công chúa, mà anh trai của cô lại là công tước Richmond giàu có nhất của nước Anh. (vợ chồng nhà Kent vì Amy nên có tìm hiểu một ít về nước Anh, nhưng đại đa số đều là nghe người ta nói, hơn nữa Gloucester rất ít xuất hiện trước công chúng, cho nên bọn họ không biết thân phận của anh).

Amy có chút ngượng ngùng hướng bọn họ gật gật đầu, không phải cô cố ý giấu giếm, mà cô vốn dĩ không biết thì ra Clark còn chưa nói về chuyện này, bọn họ không phải nói anh thường ở nhà nói về cô hay sao? Sao chuyện căn bản thế này cũng chưa nói chứ, hại cô bây giờ có cảm giác như đi lừa người. Nghĩ vậy cô nhịn không được liếc mắt trừng Clark một cái.

Nhìn thấy cô vợ tương lai mất hứng, Clark cười khổ, từ đầu anh đã cố ý không nói ra, lo rằng bố mẹ sẽ vì thân phận mà không thể ở chung vui vẻ với Amy, sau đó thì hoàn toàn quên mất.

“Có vấn đề gì sao?” Gloucester hỏi một câu đơn giản, tuy rằng là vô tình, nhưng thói quen nhiều năm khiến ngữ khí của anh nghe lạnh như băng, giống như tùy lúc đều có thể đông cứng đối phương.

Martha lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có, Amy, mẹ đưa con vào nghỉ ngơi nhé, chuyện hôn lễ cứ giao cho mấy người đàn ông bàn bạc đi, hiện giờ thân thể con không thể chịu mệt nhọc được.”

“Dạ, cám ơn bác Martha.” Amy đỏ mặt đứng dậy, chưa cưới đã mang bầu gì đó, mất mặt muốn chết.

“Hiện giờ nên đổi thành gọi là mẹ đi.” Martha vỗ vỗ tay cô, tuy rằng thân phận đặc thù, nhưng cô con dâu này vô cùng phù hợp với sở thích của bà, bà nhận định!

“Mẹ.. mẹ.” Amy ngượng ngùng nhỏ giọng nói, khiến Martha cười ha ha.

Hai người phụ nữ một già một trẻ bỏ lại đám đàn ông ngồi đó, vào phòng ngủ, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm.

“Con bây giờ cần người chăm sóc, mẹ không quá yên tâm về Clark, cho nên thời gian này bố mẹ sẽ ở lại đây, tuy rằng mẹ chưa từng sinh con, nhưng cũng đã từng thấy qua, cũng biết nên làm thế nào, cho nên con không cần lo lắng.” Martha vỗ vỗ tay Amy, đỡ cô đến giường nằm.

Amy quả thật có chút mệt mỏi, trời lạnh cóng như vậy ra ngoài đón xe, khiến cô mất không ít sức lực, cô nằm trên giường ngáp một cái, “Thật là phiền mọi người quá.. Oáp, dạo này thật sự cảm thấy mệt mỏi.”

“Đều là người một nhà, cái gì mà phiền hay không, mệt là bình thường thôi, thời tiết thế này còn đi đón chúng ta.”

Amy giơ tay lau đi nước mắt chảy ra vì ngáp, nói, “Đó là bọn con phải làm mà, hơn nữa thời gian bố mẹ và anh trai con đến không chênh lệch gì nhiều, con chỉ cần đi một chuyến thôi.”

“Con bé ngốc này, lúc này con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt mới phải.” Martha đắp lại chăn cho cô, “Trong bụng của con chính là hy vọng của mọi người chúng ta đấy.”

Ý thức của Amy đã trở nên mơ màng: “Con biết rồi, sau này sẽ chú ý…”

Martha nhìn Amy từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, không nén nổi mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.