Chia tay Kate, Amy kéo Clark vào câu lạc bộ ảo thuật.
Với quy mô của Metropolis, trong câu lạc
bộ ảo thuật được chia ra thành nhiều khu vực, mỗi khu vực để có những
màn trình diễn đặc sắc.
Khi bọn họ vào trong, vừa lúc nghe thấy có người thuyết minh kế tiếp là màn biểu diễn bài ma thuật.
“Em xem kìa, là Darrin Rominger, nhà ảo thuật vĩ đại nhất trong lịch sử.” Clark chỉ vào người trên sân khấu nói.
“Trong quyển giới thiệu nói vậy sao?” Amy nhìn cuốn sách giới thiệu bị nhét vào trong tay anh từ lúc mới vào cửa, “Ông ta làm gì mà nổi tiếng đến vậy?”
“Ông ta từng làm cho tháp Eiffel biến mất.”
“Thật đúng là khó tin.” Tuy rằng Amy biết ảo thuật đều là giả, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của
cô đối với ảo thuật, cảm giác thần bí khó lường, chỉ cần không biết bí
mật bên dưới thì sẽ vĩnh viễn không nhìn ra sự thật, cảm giác này thật
sự thần kỳ.
“Với tôi mà nói, “ảo thuật” chính là ‘trò lừa gạt’, là giả dối.” Lois rõ ràng là không thích những thứ này, cô
nàng là người theo chủ nghĩa hiện thực. “Chỉ biết dùng những thứ dụng cụ bí mật, hừ.”
Clark và Amy nhìn nhau cười, hai người
đều biết ảo thuật là giả, nhưng vậy thì sao? Bản thân ảo thuật chính là
một hình thức giải trí, chỉ cần người xem vui vẻ, cần gì phải nhọc công
đi bới móc bí mật sau lưng làm gì?
Đến khi bọn họ vào chỗ, màn biểu diễn trên sân khấu đã gần kết thúc, màn biểu diễn cuối cùng sắp lên sân khấu.
Nhà ảo thuật người hơi mập, buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính mắt, dùng giọng khoa trương giới thiệu với người xem màn biểu diễn kế tiếp: “Tôi xin mời trợ lý của mình giúp đỡ, xin hoan
nghênh Constance xinh đẹp..!!”
Dưới khán đài vỗ tay ầm ĩ, trong tiếng vỗ tay, một cô nàng tóc vàng mặc đồ nội y liền thân cực kỳ gợi cảm bước ra từ sau cánh gà.
“Nhân vật sau màn lên sàn đây.” Amy nói nhỏ, một lời hai nghĩa vào tai Clark.
Clark nghe vậy, cẩn thận đánh giá mỹ nữ
trợ lý mới xuất hiện kia, ngoại trừ cảm thấy bộ dạng không tệ lắm thì
căn bản không thấy có gì đặc biệt, à, ngoài việc cô ta và nhà ảo thuật
dường như không hợp nhau lắm, hễ trợ lý muốn tự mình biểu diễn với người xem thì nhà ảo thuật liền che trước mặt cô ta.
Tiết mục tiếp theo bắt đầu, nhà ảo thuật
mời một cặp đôi lên sân khấu, sau đó mượn từ khán giả một cái áo khoác
lông chồn, cuối cùng là mỹ nữ trợ lý dắt từ sau sân khấu ra một con bò
sữa.
Người và vật đều vào trong đạo cụ là một
cái thùng lớn màu xanh lam có in hình trăng sao đậy kín lại, sau đó nhà
ảo thuật cầm một cái cốc thò tay vào thùng lấy sữa bò uống, hô một tiếng “Go”, sân khấu đột nhiên bùng cháy pháo hoa, tiếp theo, cả cặp đôi lẫn
bò sữa, áo khoác lông chồn đều toàn bộ biến mất.
Từ những tràng pháo tay của khán giả là
có thể thấy màn biểu diễn vô cùng phấn khích, có điều Amy cảm thấy hơi
chán, ảo thuật ở thế kỷ 21 so với thời này xem hay hơn nhiều.
Bản năng làm phóng viên của Lois khiến cô nàng rất nhanh nhìn ra điểm khả nghi trên đạo cụ: “Clark, anh không
thấy cái thùng kia rất giống với miêu tả của cậu bé đó sao?”
“Đúng là rất giống.” Clark ngồi một lát
đang chuẩn bị đi thăm dò phía dưới sân khấu, xem xem thực sự có căn
phòng mà Amy nói hay không.
“Tôi nghĩ chúng ta có manh mối rồi.” Lois đột nhiên không muốn ngồi đây nữa, “Hai người cứ từ từ chơi, tôi đi về
trước tìm tư liệu.”
“Được rồi, ngày mai gặp.” Clark chào tạm
biệt, thấy cô nàng rời đi, nhỏ giọng dặn Amy: “Ở đây chờ anh, anh đi một chút sẽ trở lại.”
“Vâng.”
Clark rời đi, Amy ngồi tại chỗ vừa uống nước trái cây ăn bánh quy, vừa xem biểu diễn ảo thuật trên sân khấu.
Không bao lâu sau, Clark quay lại, trông anh có vẻ không được vui, tựa hồ như có gì đó khiến anh phải băn khoăn.
“Sao thế? Chẳng lẽ anh không tìm thấy người?”
“Tìm được rồi, nhưng đứa bé kia không
được ổn cho lắm, ngây ngô vô hồn, anh hỏi gì nó cũng không nói chuyện.”
Đây chính là điều khiến Clark phiền não, nếu không có nhân chứng vật
chứng thì anh không thể tùy tiện bắt người.
“Hẳn là thôi miên còn chưa giải trừ, nói
như vậy, cũng có thể anh giải trừ thôi miên cho đứa bé, nó cũng sẽ giống như những đứa trẻ khác không nhớ được gì.” Amy phỏng đoán tình hình,
“Vậy hiện giờ nó ở đâu?”
“Anh đã mang nó về nhà, Bernie trông
giúp, bây giờ nếu muốn có cách giải trừ thôi miên, thì phải nghĩ cách
nào bắt được nhược điểm của Constance.”
“Muốn giải trừ thôi miên, cũng có thể tìm bác sĩ Wacker này.” Amy trỏ trỏ vào cuốn sách giới thiệu, “Ở đây nói
thuật thôi miên của bác sĩ Wacker này nổi nhất trong hiệp hội ảo thuật.”
“Nghe nói ở đầu bên kia đêm nay có tiết
mục thôi miên, chính là bác sĩ Wacker biểu diễn, chúng ta đi xem nhé.”
Clark đứng dậy, khuỳnh cánh tay đưa về phía Amy.
“Dĩ nhiên rồi.” Amy cười cười, khoác lên tay anh đi ra.
Khi bọn họ đến nơi biểu diễn thôi miên,
bên trong đã tụ tập không ít người, không giống như sân khấu trước, ở
đây bố trí giống như trong một ngôi nhà, khiến người ta cảm thấy bình ổn lại.
Khán giả hoặc đứng hoặc ngồi thành một
vòng, giữa đám người, bác sĩ Wacker đang biểu diễn, có mấy người quen
của bọn họ đang xem.
Chủ biên White rõ ràng là không tin vụ
này, khi bác sĩ Wacker lấy đồng hồ ra thôi miên ông ta, ông ta còn cố ý
cười khà khà, nghe có vẻ vừa coi thường vừa quái dị.
Nhưng khi bác sĩ Wacker bắt đầu dùng ngôn ngữ hướng dẫn ông ta nhắm mắt lại, White không phát ra âm thanh nào
nữa, thuận theo nhắm mắt lại, bị thuật thôi miên mà ông ta chẳng hề tin
tưởng chút nào thôi miên.
“Xem ra trong thuật thôi miên, âm thanh
dẫn dắt rất quan trọng, em nghĩ anh nên thỉnh giáo vị bác sĩ nãy xin ông ta chỉ dẫn làm sao để tránh bị thôi miên.”
“Ừ.” Clark không hỏi tại sao, Amy nói như vậy, luôn có lý do của cô.
White bị thôi miên thành công, bác sĩ
Wacker bắt đầu tìm kiếm trong khán giả một người phối hợp – người sẽ đưa ra lời ám chỉ hành động cho White.
“Tôi nghĩ tôi sẽ có một thời gian rất vui vẻ.” Jim giơ tay, vẻ mặt không có hảo ý bước qua.
“Anh có cảm thấy cậu ta cười như vậy khiến người ta rất muốn cho cậu ta một trận không?” Amy tay ngứa ngáy hỏi Clark.
“Có một chút.” Clark gật đầu, rất hiểu được.
Jim không biết phía sau khán giả có hai
người đang thảo luận xem anh chàng có thiếu ăn đòn hay không, cười hì hì nói cho bác sĩ Wacker lời mình muốn ra hiệu lệnh: “Chỉ cần tôi nói “Chủ biên”, ông ta sẽ trả lời: “Đó là một ý kiến hay.””.
“..Vô sỉ..” Amy nheo mắt lại khinh bỉ.
“Anh phải ngăn cậu ta lại.” Clark rõ ràng là không thể nào mặc kệ đồng nghiệp làm ra chuyện như vậy.
Amy ngăn cản anh: “Đừng đi, lúc này qua
trái lại sẽ càng khiến cậu ta muốn làm vậy. Hơn nữa tuy rằng cách này
hơi vô sỉ, nhưng để cho Jim chơi mấy ngày tự cậu ta sẽ thấy chán, dù sao với tính tình của Jim sẽ không khiến ông White khó xử.”
Clark nghe vậy, ngần ngừ một chút, rồi
cũng đồng ý với cách nhìn nhận của cô, cho nên anh im lặng xem bác sĩ
Wacker ra hiệu lệnh ám chỉ cho ông White, lại đánh thức ông ta, sau đó
trong khi White còn đang cười nhạo thuật thôi miên vô dụng, mời Jim thí
nghiệm một chút.
Hiệu quả vô cùng tốt, White chẳng chút ý
thức được, chỉ là kỳ lạ vì sao mình lại cứ chỉ vào Jim nói: “Đó là một ý kiến hay”. – Ông ta vẫn không tin thuật thôi miên như trước.
Biểu diễn kết thúc, khán giả đều rời khỏi xem các tiết mục khác, Clark cùng Amy ngăn lại bác sĩ Wacker đang thu
dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
“Bác sĩ Wacker, có thể nói chuyện với ông một chút được không?”
“Các bạn là..?”
“Tôi là Clark Kent, phóng viên của Nhật báo Hành tinh, đây là vợ tôi, Amy.”
Thân phận của Clark khiến bác sĩ Wacker
có chút bất ngờ, “Nếu như anh muốn phỏng vấn, tôi nghĩ thời điểm này
không được đúng lúc đâu.”
“Không, không phải phỏng vấn, chúng tôi
đến có chuyện nhờ giúp đỡ, hiện giờ ông có thời gian không?” Clark tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng.
Bác sĩ Wacker nhíu mày, nhưng vẫn gật
đầu: “Vậy hãy đến phòng nghĩ của tôi nói chuyện.” Nói rồi xoay người dẫn đường. Hai người vội vã đuổi theo.
Ngồi trong phòng nghỉ, uống một ngụm hồng trừ, bác sĩ Wacker mới lên tiếng hỏi ý đồ của bọn họ.
“Chuyện là thế này, ông có nghe nói tới những vụ bắt cóc liên tiếp gần đây không?”
Bác sĩ Wacker khó hiểu: “Cái đó thì liên quan gì đến tôi?”
Clark xác định rõ không có ai đang nghe
trộm, lúc này mới thấp giọng nói: “Chúng tôi đã biết nghi phạm là ai,
hơn nữa đứa trẻ bị bắt cóc cũng đã được cứu thoạt, nhưng đứa bé này
giống như những đứa trước, đều bị thôi miên.”
Bác sĩ Wacker mở to mắt: “Các bạn nghi ngờ tôi làm? Quá sai lầm!”
Clark vội lắc đầu giải thích: “Tất nhiên là không, chúng tôi chỉ muốn nhờ ông giúp đỡ tiếp giải trừ thuật thôi miên mà thôi.”
Wacker bán tín bán nghi quan sát Clark,
xác định anh nói là thật, lúc này mới hết giận, chẳng ai muốn mình bị
coi như kẻ phạm tội cả.
“Tôi rất vui lòng giúp đỡ hai người,
nhưng có thể giải trừ được hay không phải chờ tôi xem qua đã rồi mới có
thể xác định. Được rồi, nếu như có thể, nói cho tôi biết ai là kẻ tình
nghi được không?”
Clark nhìn về phía Amy, thấy cô gật đầu liền đáp: “Là cô Constance.”