Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 8



“Clark, tuy chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng anh cũng đừng xem thường tôi chứ, cho dù anh không mang kính nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được.” Nói xong cô giơ tay kéo cà vạt Clark khiến anh cúi đầu xuống theo phản xạ, tiếp đó cướp đi cặp kính.

Clark căn bản có thể né tránh, nhưng ánh mắt Amy khiến anh không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lấy mất cặp kính của mình.

Đây là lần đầu tiên Amy nhìn thấy đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp kia ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa lại không có gì ngăn cách, đôi mắt còn tỏa sáng hơn cả đá quý khiến cô nhất thời thần hồn điên đảo, có cảm giác như bị hút vào, Amy phải chớp mắt mấy cái mới thoát khỏi cảm giác này, sau đó vươn tay lật lật vuốt vuốt tóc anh, lui ra phía sau một bước, vừa lòng nhìn thành quả của mình:

“Xem này, giống nhau như đúc, tôi làm sao lại không nhìn ra được chứ.”

Tại sao cô lại vạch trần anh ngay bây giờ? Thứ nhất là Amy lo mình ngày nào đó nếu lỡ miệng nói ra thì thật khó giải thích, thứ hai trong tình bạn tuy rằng có thể có những bí mật nhỏ, nhưng loại bí mật sẽ tạo ra ngăn cách giữa bọn họ như thế này không nên tồn tại thì hơn.

“Ánh mắt của cô thật sự rất lợi hại.” Clark nói một câu xuất phát từ đáy lòng, ngoài cha mẹ, cô là người thứ nhất phát hiện một … bộ mặt khác của anh, điều đó khiến Clark vừa vui mừng vừa lo sợ.

Vui mừng vì cô hiểu rõ mình, cũng lại sợ cô sẽ cảm thấy mình là quái vật. Nhớ những kẻ đến tòa soạn hỏi về siêu nhân hôm nay, thái độ của bọn họ không hề tốt, còn dùng đến cả máy phát hiện nói dối, mục đích chính là tìm siêu nhân, ở trong mắt bọn họ mình chính là người ngoài hành tinh gây nguy hiểm cho địa cầu .

“Đương nhiên, nói nhỏ cho anh nghe nhé, mắt nhìn của tôi rất lợi hại, giác quan thứ sáu cũng cực kỳ mạnh đó!” Amy ra vẻ đắc ý nói, coi như tìm lấy một cái cớ cho năng lực biết trước sự việc của mình.

“Ừ, tôi tin.” Clark gật gật đầu, “Vậy cô cảm thấy tôi thế nào? Có đáng sợ không?”

“Đáng sợ? Vì sao phải sợ? Anh cứu người nhiều như vậy, lại không có làm chuyện xấu, hơn nữa Clark mà tôi biết là một người nhiệt tình tốt bụng.” Amy mỉm cười nói, sau đó ôm cánh tay anh kéo đến bên bàn, “Anh còn chưa ăn bữa tối, biết anh về nên tôi đã chuẩn bị không ít món, đợi một chút là có thể ăn rồi.”

“Uhm, cám ơn.”

“Cảm ơn gì chứ, khách khí quá, hơn nữa tôi đây cũng chẳng phải mời không anh, ngày mai chuyển nhà anh phải giúp đỡ hết mình đấy.”

Amy vào căn bếp nhỏ, giờ mới đem thịt cùng các nguyên liệu đã được tẩm ướp chuẩn bị sẵn từ trước đi nấu nướng, trong chốc lát trong phòng liền tràn ngập mùi thức ăn thơm phức .

“Tất nhiên rồi.” Clark đang vô cùng vui vẻ, hận không thể lập tức trở về nhà chia sẻ niềm vui của mình cho cha mẹ, bởi vì Amy không hỏi không nói điều gì, không giống Louis thấy siêu nhân thì bộ dáng si mê, nhưng khi nhìn đến anh lúc bình thường lại chỉ lộ ra vẻ xem thường một người mới, còn Amy thì vẫn vậy , ngay cả nụ cười cũng không chút thay đổi.

Kỳ thật là Clark hiểu lầm, Amy đã biết thân phận của anh từ trước nên mới như vậy, có điều việc tốt này tuy là hiểu lầm nhưng lại khiến ấn tượng tốt đẹp của Clark đối Amy càng thêm sâu sắc, thật sự đáng mừng.

“Nói như vậy, hôm nay là người của cục điều tra liên bang nào đó cầm lệnh khám xét đến tòa soạn báo tìm các anh, sau đó lại đột nhiên bỏ đi?” Amy nhíu mày, đây không phải kẻ đang muốn giết siêu nhân, còn phát hiện ra đá Kryptonite sẽ làm siêu nhân yếu đi tên là Jason Track xuất hiện trong bản phim truyền hình sao? Amy nhớ kỹ tên hắn bởi vì tên đáng ghét này suýt chút nữa đã giết chết siêu nhân.

“Đúng vậy, họ có vẻ rất kỳ lạ, nói cái gì mà có người xâm nhập xong rồi nhanh chóng bỏ đi.” Clark nhớ lại, phát hiện một số chỗ kỳ lạ .

“Anh có khẳng định những người đó đều như vậy không? Dựa theo pháp luật của Mĩ , bọn họ làm vậy là trái pháp luật.” Trước khi Amy đến Mĩ đã bị anh trai cưỡng chế đọc qua bộ luật của Mĩ để biết những khác biệt giữa hai quốc gia .

“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Clark gật đầu chắc chắn, lúc ấy anh đang kích động mà không chú ý tới những điều này, giờ càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.

” Cho nên anh vì bọn họ mà trốn trốn tránh tránh? Vậy tại sao còn đến tìm tôi, phòng chúng ta chỉ cách nhau có một bức tường.” Amy nghi hoặc hỏi han, một bên kẹp miếng thịt bò bít tết chín bảy phần rắc hạt tiêu đen đặt vào đĩa của Clark rồi đem mấy món ăn phụ còn lại cùng với những lát bánh mì được cắt đều tăm tắp bày lên bàn.

“Chẳng phải nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?” Clark nói, cắt miếng thịt bò bít tết to thành những miếng nhỏ đều nhau rồi đưa lên miệng ăn.

“Tôi nghĩ bọn họ không đến nỗi thông minh như vậy, nhưng anh nói cũng đúng.” Amy gật đầu.

Clark đang muốn nói cái gì đó, máy nhắn tin bên hông đột nhiên kêu lên. “Xin lỗi”, Clark nói, nhìn dãy số hiện lên trên máy nhắn tin: “Tôi có thể mượn điện thoại được không?”

Amy chỉ điện thoại có khe để nhét đồng xu vào trên tường, ý bảo anh cứ tự nhiên.

“Tôi là Kent.”

Người nhắn tin là chủ biên tòa soạn báo Perry White ở đầu dây bên kia: “Kent, có phát hiện mới, anh đang ở đâu, tôi bảo Jimmy lái xe đến đón.”

“A, không cần, tôi đang ở nhà, có chuyện gì vậy?”

“Tôi không phải đã nói đừng về nhà sao? Thôi thôi, mau lên đến tòa soạn nhanh lên.”

Clark quay lại nhìn Amy, phát hiện cô cũng đang nhìn mình: “Được, tôi đến ngay đây.”

Buông điện thoại, Clark trở về bàn ăn, cầm lấy áo khoác: “Bên tòa soạn có một số việc cần tôi lập tức quay lại, thật có lỗi không thể ăn tối cùng cô.”

“Không sao, công việc quan trọng hơn, nhưng bít tết thì bắt buộc phải ăn hết, tôi nghĩ tốc độ của anh nhất định rất nhanh.” Amy chỉ đĩa của anh.

Clark vui vẻ chấp nhận yêu cầu của cô, cầm lấy dao nĩa, như gió cuốn mây tan chén sạch miếng thịt bò, tốc độ nhanh đến nỗi các động tác hầu như không nhìn thấy, cuối cùng cầm khăn ăn lau miệng: “Tay nghề của cô không kém với mẹ tôi chút nào.”

“Cám ơn đã khen ngợi, đi sớm về sớm nhé, tôi sẽ để phần đồ ăn cho anh.” Amy thưởng thức xong màn ăn bít tết thần tốc của anh mới vừa lòng thả người đi.

Những người đến điều tra siêu nhân hôm đó quả nhiên là giả mạo, hoặc người là thật nhưng lệnh lục soát là giả, Clark và Louis đi tìm người chịu trách nhiệm sự việc lần này là Thompson, từ chỗ đó tìm ra không ít manh mối – trong tủ của Thompson có tài liệu liên quan đến thị trấn nơi anh được tìm thấy, thời gian trong tài liệu đúng là năm anh đến trái đất, năm 1966, Loius theo dõi phát hiện được nơi Jason Trask đang ở tạm – một kho hàng bỏ hoang, còn Clark thì về nhà hỏi cha mẹ rõ ràng những chuyện gì đã xảy ra khi bọn họ phát hiện mình.

Ông Kent nói cho Clark biết tất cả những gì bọn họ nhìn thấy, còn dẫn anh đến chỗ phi thuyền của mình, nhưng Clark không gặp được, nó đã không còn ở đó…

Chuyện càng ngày càng phức tạp , anh ý thức được chuyện lần này cùng việc phi thuyền bị mất có liên quan đến nhau.

Rất nhanh, suy nghĩ của anh đã được chứng thực, khi Clark và Louis đến kho hàng bỏ hoang kia, Clark tìm thấy ở trong đó phi thuyền mình đã dùng để đến trái đất khi còn nhỏ, trên phi thuyền có ký hiệu chữ “S” giống với bộ quần áo siêu nhân của anh, ngoài điều này, anh còn tìm thấy một quả cầu tròn, giống như là một mô hình hành tinh, quả cầu anh vừa cầm vào trong tay bắt đầu sáng lên.

Sau đó bọn họ bị Jason bắt được, bị đưa lên máy bay, lại bị ném từ trên cao xuống, trở thành mồi nhử để dụ siêu nhân xuất hiện .

Louis hét to mong siêu nhân có thể nghe được và tới cứu cô, siêu nhân đương nhiên đến, bởi vì anh bị ném ngay sau Louis.

Siêu nhân cứu Loius rồi quay lại đối phó với tên lửa đang bắn vào mình, sau đó biến mất trong một vụ nổ…

Louis thất hồn lạc phách trở lại tòa soạn báo, cô nghĩ siêu nhân đã xảy ra chuyện, nhưng Clark trở về làm cô lại dấy lên hy vọng, cô quên hết tất cả chạy đến ôm chầm lấy anh: “Clark, anh không chết? Mọi người, Clark không chết!”

“Đúng…” Louis nhiệt tình làm Clark cũng thấy kinh ngạc.

“Nếu Clark không chết, siêu nhân sẽ không chết, chuyện này càng ngày càng thú vị, chúng ta còn chờ gì nữa ~ ” Louis buông Clark ra, vung hai tay trở lại bàn làm việc chuẩn bị viết bài báo tiếp theo của mình.

Clark gượng cười, anh biết sẽ vậy mà.

Sau đó bọn họ dẫn người đến kho hàng bỏ hoang kia nhưng đã không còn gì ở đó.

Đây là toàn bộ những việc đã xảy ra lần này.

“Thật là một ngày thú vị, Clark, cuộc sống của anh luôn ngập tràn kích thích.” Amy nghe xong Clark kể những chuyện anh đã trải qua, kết luận bằng một câu như thế..

“Đối với tôi một chút cũng không thấy thú vị.” Clark cười khổ, “Phi thuyền kia không tìm được, tôi có thể vĩnh viễn không có cách nào biết được thân thế của mình nữa.”

“Sẽ không đâu, những kẻ đó nhắm vào anh, bọn chúng nhất định còn xuất hiện. Hơn nữa chẳng phải anh nói tìm được một thứ rất thú vị đó sao? Nếu đúng là của anh, cha mẹ anh nhất định sẽ không để lại một thứ vô nghĩa ở trong phi thuyền.”

“Nó có thể là một loại đồ chơi, ngoài lần đầu tiên ra , nó không sáng lên thêm lần nào nữa.”

“Tin tôi đi, cha mẹ sẽ không cho đứa con còn quá nhỏ của mình một món đồ chơi như vậy, nó nhìn trông giống đồ dễ vỡ.” Thật sự rất giống, tựa như quả cầu pha lê hoặc trái bóng thủy tinh .

“Lại là trực giác của cô ?” Clark nhíu mày.

“Có lẽ.” Amy gật đầu, sau đó cô chỉ vào một cái rương to, bên trong là quần áo của cô, tầm khoảng hai ba mươi bộ, là Gloucester phái người đưa tới. “Giúp tôi đem cái này xuống lầu, có thể không?”

Bọn họ hiện tại đang chuyển nhà.

“Không thành vấn đề, rất dễ.” Clark nhẹ nhàng nhấc lên, để tỏ ra còn rất nhẹ, anh chỉ dùng một tay nâng nó.

“Vậy thuận tiện mang cái này luôn.” Amy chỉ vào vào cái rương nhỏ hơn, bên trong là giầy của cô .

“Cô cũng thật biết sai người.” Clark đẩy đẩy mắt kính, nhấc tiếp cái rương kia lên.

“Đó là vinh hạnh của anh.” Amy ngạo mạn hất cằm.

“Đúng vậy, công chúa của tôi.” Clark cười đùa nói, anh phát hiện mình thực thích hai tiếng “của tôi” này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.