Tôi kinh ngạc cúi đầu, Tiểu Hắc Xà không biết từ khi nào đã chui xuống bụng con chó, đẩy nó lên.
“Nhanh bỏ xuống đi, anh sẽ bị thương đó!”
Anh ta nhỏ như vậy, sao có thể nâng nổi.
Vừa định đi tới ôm con chó trước mặt tôi đã thấy con chó đã bị nâng thẳng lên bàn mổ với tốc độ nhanh như chớp.
“Được rồi!”
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, Tiểu Hắc Xà vô cùng hạnh phúc nhìn lại tôi “Về sau mấy việc nặng nhọc vất vả như này cứ để anh, anh làm được, em đỡ mệt.”
TÔI “……”
Thế giới này dường như đã có gì sai sai từ ngày hôm qua, có chút bí ẩn quá đi.
“Bác sĩ Chu, tôi đến đây để giúp cô nhấc con chó … Trời đất quỷ thân ơi, cô tự mình bế nó lên sao! Con chó này ít nhất cũng phải nặng bằng người trưởng thành. Không hổ danh là bác sĩ Chu, mạnh mẽ quá đi!”
Người trợ lý từ ngoài bước vào, kinh ngạc nhìn tôi rồi sau đó giơ ngón tay cái lên.
Ừm–
Vậy đi.
Tiểu phẫu xong, Tiểu Hắc Xà vừa ngồi trên ghế trong văn phòng, không biết trốn ở đâu, lén lút thò đầu ra “Có mệt không?”
Tôi gật đầu “Một chút.”
Cả người anh ta ngay lập tức bò lên vai tôi, tôi định cất lời thì một cảm giác nhẹ nhàng nhào lên vai tôi.
Cái cổ cứng đơ đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Giọng anh ta ngượng ngùng “Tôi, tôi có học xoa bóp, có thể giúp em.”
Điều tôi không ngờ là cơ thể anh ta thậm chí còn có chức năng tăng nhiệt riêng.
“Anh, anh có chắc mình là rắn không?” Tôi nuốt nước bọt hỏi.
Rắn không phải là động vật máu lạnh sao?
Tiểu Hắc Xà ngẩng đầu, ngượng ngùng vặn vẹo mình: “Đây là bản sắc vốn có nhà chúng tôi.”
Tôi mơ hồ gật đầu.
Không thể không khen, kỹ năng xoa bóp của anh ta rất tuyệt vời, sau vài lần nhấn nhá, cổ tôi đã không còn đau nhức như trước nữa.
“Bác sĩ Chu, tụi em tính gọi đồ ăn. Trưa nay chị tính ăn gì?”
Tôi dừng lại nhìn người ngoài cửa: “Xin lỗi, mọi người cứ gọi món trước đi, tôi còn chưa đói.”
Trợ lý gật đầu còn vô cùng nhiệt tình “Bác sĩ Chu, khi nào đói thì nói em nha.”
“Ukm.”
Đợi cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Tiểu Hắc Xà từ cổ tay tôi trèo xuống, nhanh chóng trườn đến bên cạnh túi, ngóc đầu lên rồi mở túi rất điệu nghệ.
Bộ dạng anh ta ngại ngùng, có chút bẽn lẽn giấu mình sau túi: “Cho em.”
Lúc nhìn thấy hộp cơm màu xanh lục lộ ra bên trong, tôi sững sờ trong giây lát.
Vội vàng bước tới, lấy đồ trong đó ra.
Hộp cơm vửa mở ra thì mùi thơm bên trong lập tức lan tỏa, là sườn xào chua ngọt, đậu phụ sốt với cánh gà yêu thích của tôi!
Chuyện này là sao?
“Này, này là mấy món tôi đã làm lúc em đang phẫu thuật, em thích không?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Hắc Xà trước mặt đầy hoài nghi “Anh, anh về nhà trong lúc tôi giải phẫu sao?”
Mặc dù tôi sống không xa bệnh viện, nhưng đi bộ cũng phải mất nửa tiếng.
Tôi nhìn Tiểu Hắc Xà trước mặt, lấy ngón tay gõ nhẹ vào đầu nó “Lần sau đừng làm như vậy nữa, từ đây về nhà rất mệt, nếu bị phát hiện còn sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
“Không đâu, không đâu” anh ta vội vàng nói “Suốt dọc đường tôi đều cẩn thận, không ai nhìn thấy tôi đâu.”
“Hơn nữa, hơn nữa-”
Anh ta ngượng ngùng quấn lấy cổ tay tôi, vùi đầu vào lòng bàn tay tôi.
“Tôi rất thích nấu ăn cho em.”
Lòng tôi mềm mại dậy sóng, chưa từng có ai đối tốt với tôi như vậy.
Tôi cúi đầu chậm rãi dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của anh ta “Cám ơn.”
Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, trong lòng như thể bùng lên một tia phấn khích: “Tôi cũng sẽ lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp việc nhà, xoa bóp, tất cả đều giúp em làm.”
“hahaha—”
Tôi phá lên cười nhìn anh ta “Anh là người làm theo giờ mà tôi thuê à?”
Trợ lý chuẩn bị rời đi thì vội vàng quay lại “Ây cha em xem tí quên mất chuyện quan trọng rồi, bác sĩ Chu, bạn trai chị đến tìm chị kìa ~”
Nói xong, cô ấy còn nháy mắt với tôi.
Tôi sững người trong giây lát, bạn trai?
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Dư Đồng đang nóng nảy đứng bên ngoài, khắp người toàn hàng hiệu, vừa thấy tôi bước ra liền phát ra vẻ cáu kỉnh.
“Chu Chi! Em đây là đang có ý gì!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta “Dư Đồng, chúng ta chia tay rồi.”
“Anh không đồng ý, chỉ anh mới có thể nhắc tới chuyện chia tay, em không đủ tư cách!”
“Dư Đồng, anh đã không thích em chút nào rồi, sao anh còn không đồng ý chia tay với em?”
Tôi nhìn anh ta, cuối cùng hỏi câu hỏi tàn nhẫn này “Là vì lúc nào anh cần thì cũng dễ dàng gọi tới? Không quan tâm đến được mất, lúc nào cũng thay anh trả tiền đúng không.”
“Vậy nên anh cứ chà đạp trái tim em như rác rưởi sao.”
Dư Đồng dường như không ngờ tôi sẽ nói ra lời này “Chu Chi, lúc đó là do em tỏ tình với anh trước! Làm người không thể không nhất quán như vậy!”
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy có chút buồn cười “Dư Đồng, em không phải là người mất giá trị đến vậy. Bị anh chà đạp còn phải tươi cười chào hỏi sao.”
“Em mệt mỏi lắm rồi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”