Anh ta có vẻ sợ hãi, vội vàng chui vào bộ đồ ngủ, cố gắng đẩy nó lên.
Nhưng càng vội vàng, bộ đồ ngủ ngày càng xộc xệch.
Tôi “haha” mấy cái, thực sự không thể kìm lại được, đành phải cười thành tiếng thôi.
Anh ta ngẩng đầu, đơn giản cuộn mình thành một vòng, nước mắt tủi thân rơi xuống, “Anh thật vô dụng.”
Tôi vội vàng quấn khăn tắm đi ra ngoài, dùng ngón tay sờ sờ đầu anh ta, không ngừng an ủi: “Sao anh lại vô dụng được? Anh tuyệt lắm, anh xem, anh biết nấu cơm, biết rửa chén, biết giặt quần áo, ngay cả cà phê cũng biết pha mà.”
“Mấy thứ đó em đều không giỏi, anh lợi hại lắm đấy.”
“Thật sao?”
Đầu nhỏ cẩn thận thò ra ngoài, cả người mù mù mờ mờ, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.
Tôi nghiêm túc gật đầu “Đương nhiên là thật rồi.”
“Đã bao giờ em nói dối anh chưa?”
Anh ta lập tức vui vẻ nâng cái đuôi lên cuộn vào ngón út của tôi “Chỉ cần em thích, anh làm tất.”
Có lẽ vì ánh mắt của anh ta quá thành khẩn nên tôi chỉ biết gật đầu “Ừ.”
Tôi cảm thấy hơi lạnh, cầm quần áo lên, sờ sờ đầu của anh ta “Để em thay quần áo trước đã, anh bên ngoài chờ em.”
“Ukm.”
Anh ta ngay lập tức đáp lại.
Tôi đứng dậy, định nói thì đột nhiên chiếc khăn tắm trên người không báo trước tuột xuống.
!!!
Tôi vội vàng kéo chiếc khăn tắm. Giây sau khắn tắm đã trong bàn tay tôi.
Có điều, bằng mắt thường tôi có thể thấy được con ngươi Bạch Hân đang giãn ra một chút, cả người rắn bất động tại chỗ, ngốc luôn rồi.
“Ahh!”
Tôi cất tiếng hét, không kịp suy nghĩ gì liền vớ lấy khăn tắm lao nhanh về phía phòng tắm.
Đóng cửa, tôi trượt người xuống một chút.
Che mặt.
Thôi toang, thôi toang thôi toang rồi …
Không còn mặt mũi nhìn rắn nữa rồi!
Tôi mặc quần áo vào, tiếp tục chìm đắm vào thế giới nội tâm của riêng mình trong phòng tắm, không sao cả không sao cả, anh ta chỉ là một con rắn thôi, chỉ là một con rắn thôi.
Ah! Không được!
Tôi lấy hết sức che mặt, giữa các ngón tay đã đỏ bừng.
Nửa tiếng sau, cho đến khi tôi thuyết phục được chính mình mới bước ra ngoài.
Cố gắng giữ cho bản thân không nghĩ đến điều đó, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lúc đến phòng khách, tôi không tìm thấy Bạch Hân, đi vào phòng, anh ấy cũng không có ở đó.
Tôi ngập ngừng gọi “Bạch Hân?”
Không có tiếng đáp lạ, trái tim tôi lập tức bịch lên, trong đầu thoáng qua một tia hoảng sợ.
“Bạch Hân!”
“Bạch Hân!”
Tôi đã tìm kiếm khắp ngôi nhà, cuối cùng, chỉ còn một nơi duy nhất.
Tôi bước nhanh vào bếp, lo lắng hét lên: “Bạch Hân, Bạch Hân, anh có ở đó không?”
“Anh, anh ở chỗ này.”
Một giọng nói nho nhỏ vang lên.
Là trong bồn rửa!
Tôi lao vào ngay lập tức thì thấy Bạch Hân đang ngâm mình trong nước lạnh, anh ta ló đầu ra, rụt rè nhìn tôi một cách đáng thương.
Trái tim tôi run lên, tôi vội vàng ôm lấy anh ta: “Có lạnh không? Có khó chịu không?”
Cơ thể anh ta quấn quanh cổ tay tôi, không hiểu vì sao nhưng tôi luôn cảm thấy rằng anh ta đang không dám nhìn vào mắt tôi.
Anh ta giấu đầu đi “Không, không sao đâu.”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tôi vươn tay ra ra hiệu cho anh ta duỗi ra “Bạch Hân, anh đã trưởng thành chưa?”
Hai mắt Bạch Hân lập tức mở to, vội vội vàng vàng nhảy khỏi người tôi “Chưa.”
TÔI: “?”
Mấy ngày nay, tôi luôn cảm thấy Bạch Hân có chút kỳ quái.
Lúc rảnh rỗi anh ta luôn trốn một mình, đợi nào tôi gọi mới chịu xuất hiện.
Có điều, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối hay trà chiều, massage thì không bao giờ thiếu.
Tôi tự hỏi liệu mình có đang suy nghĩ nhiều quá không.
“Xin chào, xin lỗi, con rắn nhỏ nhà tôi bị bệnh, cô có thể khám cho nó được không?”
Một người phụ nữ cực kì xinh đẹp bước vào phòng khám, nhìn tôi rồi hỏi han rất ân cần.
Lúc nghe tin rắn bị bệnh, tôi vội bật dậy “Để tôi xem xem!”.
Vấn đề sợ rắn trước đây dường như âm thầm trở nên tốt hơn sau khi nhìn thấy Bạch Hân.
Tôi đeo khẩu trang, găng tay vào, vươn tay cầm lấy con rắn nhỏ trong tay người đẹp, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi luôn cảm thấy con rắn này có chút giống Bạch Hân.
“Hai ngày nay anh ấy không ăn. Tôi không biết có phải bị bệnh hay không. Bác sĩ Chu, thật xin lỗi đã làm phiền chị.”
Tôi đưa tay ra kiểm tra cơ thể con rắn một chút, không thấy gì bất thường.
“Tôi sẽ mang nó đi kiểm tra tổng quát.”
Sau khi báo cáo kiểm tra tổng quát được đưa ra, tôi tóm con rắn đi tìm người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy đang đứng ở cửa, không biết đang nói chuyện với ai.
Tôi vừa mới tiến lại gần, chưa kịp phát ra tiếng động thì người đẹp đã lập tức xoay người dời bước chân sang một bên.
Cô ấy nở một nụ cười hết sức dịu dàng “Anh ấy không sao chứ?”
Tôi dừng một chút rồi gật đầu “Ổn rồi, cơ thể nó không có gì không ổn, có lẽ là vấn đề về nhiệt độ hoặc độ ẩm.”
“Tôi sẽ viết cho cô một ghi chú, quay về cứ làm theo ghi chú đó thì nó sẽ ổn thôi.”
Sau đó, lại nở một nụ cười “Bác sĩ Chu thật là cao ráo xinh đẹp.”
Tôi sửng sốt một giây mới phản ứng lại, có chút ngượng ngùng cười cười “Cảm ơn cô, cô cũng đẹp lắm.”
Cô ấy đột nhiên đến gần tôi, lông mi dài khẽ rung “Bác sĩ Chu, cho tôi thông tin liên lạc đi.”
“Hả?” Tôi hơi bối rối.
“Có khi tương lai còn phải liên lạc lại.” Cô ấy nói xong còn nháy mắt.
Đợi đến khi tôi lấy QR ra quét nó thì mới kịp phản ứng.
Đây có phải là … ải mỹ nhân không?
Xử lý xong con rắn nhỏ thì cũng chuẩn bị tan sở, vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Tiểu Hắc Xà ngoan ngoãn quấn lấy túi của mình, tôi không nhịn được liền bật cười..
Bước tới, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán anh ta “Buồn ngủ à?”
Anh ta ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn cà cà lòng bàn tay tôi “Mmmm.”
Ta đặt anh ta vào trong túi, cúi đầu, vô tình nói: “Em để ý dạo gần đây anh có vẻ ngủ rất nhiều.”
“Có, có sao?” Anh ta không nhìn tôi.
Tôi gật đầu gõ nhẹ lên trán anh ta “Ngủ đi.”
Cơ thể anh ta đột nhiên bước ra quấn lấy cổ tay tôi, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi anh ta liền gục đầu xuống dưới cơ thể mình.