.
.
Bộ đội đặc chủng vũ khí hạng nặng?
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày hỏi: “Nghe tên thật uy phong, nhưng thế thì sao nào?”
Lưu sĩ quan bên cạnh nói: “Tiểu Nhiên, đừng hỏi quá nhiều, những việc này thuộc về cơ mật của quốc gia, không thể tùy tiện tiết lộ ra với các cháu được.”
Đối với ánh mắt soi mói khó chịu của Ngô Kình Thương đang ngồi trên giường, Triệu đội trưởng chỉ cười cười nói: “Ta chỉ có thể nói, họ về sau có thể gánh vác những công việc trong yếu của quốc gia, bảo vệ tổ quốc, cứu người dân trong cam go khói lửa, cậu có thể hiểu chưa?”
Đỗ Tu Nhiên kiếp trước đã từng trải qua những chuyện kia, cũng đã từng là tù binh của người Nhật, điều này khiến anh sâu sắc hiểu rằng nếu quốc gia không giàu mạnh thì người dân rất dễ phải hứng chịu áp bách cùng khi dễ từ nước ngoài, cho nên lời nói của Triệu đội trưởng mặc nhiên đã gián tiếp khơi gợi nỗi thống khổ nhất trong lòng anh.
Trầm mặc một lúc anh mới có chút thỏa hiệp nói: “Chính là tiểu quỷ còn đang học cao trung……”
Triệu đội trưởng nói: “Cái này không vấn đề, nó hiện tại một bên vẫn học hành bình thường, một bên tham gia huấn luyện, sau khi tốt nghiệp trung học thì nhập ngũ cũng không muộn.”
Vừa nghĩ đến tiểu quỷ một năm nữa đã phải vào bộ đội, Đỗ Tu Nhiên có chút hoang mang, anh quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Kình Thương đang ngồi trên giường.
Khẽ cắn môi quay đầu lại hỏi: “Triệu thúc thúc, vào bộ đội có phải đóng tiền?”
Triệu đội trưởng cười nói: “Không cần trả tiền, trong bộ đội ăn mặc đầy đủ cái gì cũng có, hơn nữa hàng tháng đều có phụ cấp cho mỗi người.”
“Thật sự?” Đỗ Tu Nhiên mắt sáng ngời hỏi lại: “Có thể thanh toán luôn học phí cao trung của Ngô Kình Thương?”
Triệu đội trưởng đưa mắt nhìn Lưu sĩ quan nói: “Đương nhiên, đương nhiên có thể.”
Anh lúc này mới yên tâm nói: “Triệu thúc thúc, chuyện này cháu có thể bàn lại với Ngô Kình Thương được không, hai ngày nữa sẽ cho thúc câu trả lời thuyết phục?”
Triệu đội trưởng đăm chiêu nói: “Tiểu Nhiên, cháu là người hiểu chuyện, đối với tư chất của tiểu quỷ, nếu cả đời chỉ làm một người bình thường quả thật rất đáng tiếc, ông trời đã ban tặng cho nó năng lực siêu nhân thì phải dùng vào chỗ thích hợp, không thể lãng phí nhân tài được, cho nên hãy hảo hảo thương lượng lại với tiểu quỷ một chút.”
Nghe xong , anh gật đầu nói: “Cháu sẽ cố gắng, cũng hy vọng ngài có thể giúp chúng cháu giữ chặt bí mật này, cháu cùng Ngô Kình Thương không muốn người khác biết chuyện……..”
Triệu đội trưởng ừ một tiếng nói: “Việc này cháu yên tâm, ta sẽ không nói cho bất kì kẻ nào biết chuyện này.”
Đỗ Tu Nhiên gật đầu muốn nói chuyện, Ngô Kình Thương đằng sau đột nhiên đứng dậy, nó tựa hồ minh bạch gì đó, bước nhanh tới mở cửa, trừng mắt tức giận lớn tiếng nói với Triệu đội trưởng: “Ta không đi, ngươi biến!”
Lưu sĩ quan bên cạnh lập tức quát lớn: “Tiểu quỷ, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi!”
Triệu đội trưởng đứng bên vội kéo Lưu sĩ quan lại, nhìn thể trạng phục hồi của Ngô Kình Thương đang đứng ở cửa chính, thần sắc có chút thỏa mãn, sau đó xoay người vỗ vỗ bả vai của Đỗ Tu Nhiên nói: “Tiểu Nhiên, giúp thúc thúc khuyên nhủ nó, lời của cháu khẳng định tác dụng hơn so với thúc!” Nói xong liền tươi cười bước ra cười, lúc đi ngang qua Ngô Kình Thương mới ngừng chân nói: “Tiểu quỷ, ta sẽ ở chỗ quân vụ của Lưu thúc thúc chờ ngươi tới.”
Nói xong thì đi thẳng, Lưu sĩ quan đằng sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ tay vào Ngô Kình Thương, bất đắc dĩ lại bỏ xuống đuổi theo Triệu đội trưởng.
Đỗ Tu Nhiên tiễn khách ra cửa, trong lòng có chút cân nhắc, chuyện này đối với tiểu quỷ là chuyện tốt, nhà hàng bị nổ khiến tiền lương chưa lĩnh bị ngâm nước nóng luôn, đây chính là nửa tháng tiền ăn a, cộng với việc tiểu quỷ bị thương, đồ ăn tẩm bổ đều là rút từ ngân hàng hơn hai ngàn đồng ra, hiện tại số dư tài khoản chỉ còn một ngàn ba trăm đồng, học phí sắp phải đóng, đóng hết sẽ chẳng còn lại bao nhiêu, cuộc sống của hai người sau này sẽ càng thêm túng thiếu.
Chuyến viếng thăm lần này Lưu sĩ quan cùng Triệu đội nói không ngoa chính là bọn họ đang ở trong băng tuyết lạnh giá găp được lửa than hồng, hơn nửa tiểu quỷ nếu thực sự vào bộ đội đặc chủng, vậy sau này đãi ngộ nhất định không kém, có tiền để dành còn đủ ăn uống, Đỗ Tu Nhiên trước kia lo lắng tiểu quỷ sau này chỉ có thể suốt đời làm công mới có thể sinh tồn trong xã hội này, chính là hôm nay mọi việc đổi khác, đây có thể xem như chuyện tốt dâng đến tận cửa.
Tuy trong lòng không muốn nhưng vì tương lai của tiểu quỷ, anh quyết định phải thuyết phục bằng được Ngô Kình Thương, bảo nó vào bộ đội đặc chủng, từ nay trở thành con người hữu dụng cho xã hội, bảo vệ tổ quốc và nhân dân.
Nghĩ như vậy nhưng vừa tiến vào phòng lại thấy Ngô Kình Thương mặt mũi tức giận trừng mắt nhìn anh, không nói một lời.
Anh thấy thế chỉ đi qua kéo tay nó, ấn ngồi xuống giường, Ngô Kình Thương lại ngoan cố đứng lên, nhất định không chịu ngồi.
Đỗ Tu Nhiên cau mày quát lớn: “Thói xấu gì vậy? Có chuyện phải nói ra!”
Ngô Kình Thương nhìn chằm chằm anh nửa ngày mới nhỏ giọng đáng thương thủ thỉ: “Ngươi không phải chán ghét ta chứ?”
Đỗ Tu Nhiên thở dài, nói: “Không có.”
“Vậy ngươi tại sao lại đem ta đuổi đi?” Ngô Kình Thương có chút không kiên nhẫn.
Trong lòng đau xót vô cùng, anh kéo tay nó lại ngồi bên cạnh mình, từ tốn giải thích: “Tôi không phải là muốn đuổi cậu, cũng không phải chán ghét hay không cần cậu nữa, mà là nếu cậu vào học cái kia rất hữu dụng, tương lai có thể có tiền đồ.”
Ngô Kình Thương quay đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi đuổi ta đi chính là không quan tâm ta!”
Nghe vậy, anh có chút buồn cười, tiểu quỷ này thật cố chấp, nếu không muốn chăm sóc nó, đã sớm vứt luôn, làm gì còn ôm khư khư tới tận bây giờ? Anh vuốt ve mái tóc ngắn cứng cỏi vừa mọc ra của nó, nhẹ nhàng nói: “Sao lại nói lời ngốc nghếch như vậy, tôi làm sao lại không cần cậu, hơn nữa cậu hiện tại đã là người lớn, cậu thuộc về chính bản thân mình, không thuộc về bất kì kẻ nào khác, tôi có muốn cũng không được, cậu là chính mình, cho nên từ nay về sau đừng nói lại những lời vô nghĩa này a, cẩn thận làm người khác cười cho.”
Ngô Kình Thương tựa hồ thở phào một cái.
Đỗ Tu Nhiên lại nói tiếp: “Vào bộ đội phải nghe lời Lưu sĩ quan và Triệu đội trưởng, biết không? Đừng đánh nhau với người khác, cũng đừng bắt nạt họ, những điều cần nhớ phải học thật nghiêm túc……..”
Ngô Kình Thương ngẩng đầu nói: “Ngươi muốn ta đi? Không phải mới nói không đuổi ta sao? Ta không muốn đi.”
Đỗ Tu Nhiên ngay lập tức đập một phát vào ót Ngô Kình Thương tức giận nói: “Thế rốt cuộc là làm sao? Không phải đã nói vào bộ đội thì về sau mới có tiền đồ, học hành cũng thuận lợi? Chẳng nhẽ cậu định cả đời chỉ làm công cho người ta? Độc thân một mình?”
Ngô Kình Thương có vẻ không hiểu nói: “Ngươi không phải là muốn tống ta đi, như vậy mới có thể kết giao bạn gái?”
Đỗ Tu Nhiên sững sờ, tiểu quỷ như thế nào lại lái câu chuyện sang chủ đề này, anh bối rối cúi đầu nói: “Nói hươu nói vượn, cậu học ở đâu ra vậy? Tìm cái gì bạn gái? Hai chúng ta hiện tại đều nghèo kiết xác, lại vẫn còn đi học, tiền không có công việc càng không, như thế nào có thể có bạn gái? Giả sử như muốn kết giao với người ta, cũng phải là có công việc ổn định trong xã hội mới được, hơn nữa phải lấy hôn nhân làm mục tiêu, có thể chăm sóc hảo vợ của mình là trách nhiệm của nam nhân tốt, chúng ta bây giờ còn quá trẻ.”
Ngô Kình Thương nghe xong thì yên lặng, Đỗ Tu Nhiên lấy tay đẩy đẩy nhẹ nó khuyên: “Tiền lương làm thêm ở cửa hàng không lấy được, hiện tại số tiền còn lại cũng chẳng còn nhiều, cậu sau khi đi bộ đội, học phí có thể trả, hơn nữa ăn uống học đều cấp cho, đến lúc có tiền phụ cấp, như vậy trong tay cũng có chút tiền, không tốt sao?”
Ngô Kình Tuương ngẩng đầu nhìn vào mắt Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Ngươi vì cái gì yêu tiền như vậy?”
Đỗ Tu Nhiên thuận miệng nói: “Bởi vì tiền có thể mua đồ ăn, quần áo, còn có thể mua thứ mình thích…….” Chợt nghĩ đến điều gì đó vội bổ sung: “Nhưng điều kiện tiên quyết là phải tự tay mình làm ra, không phải đồ ăn trôm ăn cướp……..”
“Tiền kia có thể mua được người sao?” Ngô Kình Thương nhìn chằm chằm vào Đỗ Tu Nhiên hỏi.
Đỗ Tu Nhiên sững sờ: “Mua cái gì người?” Anh nhìn lại tiểu quỷ, thăm dò hỏi: “Cậu là chỉ mua người………. vợ?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, gật đầu.
Đỗ Tu Nhiên vì muốn thuyết phục nó vào bộ đội liền nói: “Có tiền có của, vợ cũng không khó tìm, không cần ép buộc, sẽ có người cam tâm tình nguyện qua lại với cậu.”
Ngô Kình Thương nói: “Thật sự?”
Đỗ Tu Nhiên gật đầu, nói những lời này kỳ thực trong lòng anh đã toát mồ hôi, tiểu quỷ này không muốn bị bắt buộc, nếu không có thứ gì dụ dỗ nó, theo như tính tình của nó rất có khả năng ngoan cố không chịu, nói cái gì cũng sẽ không đi, nhất là loại địa phương như quân đội kỷ luật thép như vậy.
Tiểu quỷ suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc gật đầu nói: “Ân, ta đây đi!”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong rất cao hứng, lấy tay xoa đầu Ngô Kình Thương, vui vẻ nói: “Đây mới là hảo hài tử a.”
Ngô Kình Thương ngắm nhìn nụ cười của Đỗ Tu Nhiên, lại đột nhiên mở miệng: “Tháng sau ta tròn mười tám tuổi.”
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ: “Đúng đúng, tiểu quỷ cũng đã trường thành, không thể gọi là hài tử nữa.”
Ngô Kình Thương chằm chằm nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi đã nói trưởng thành rồi có thể kết giao bạn gái.”
Đáy lòng toát mồ hôi, anh nói: “Cái này…… vẫn còn chút sớm, chờ cậu vào bộ đội rồi sau này hãy nói a.” Phỏng chừng trong quân đội cũng không có điều kiện khiến nó nghĩ đến chuyện yêu đương gì hết.
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, gật đầu nói hảo.
Đỗ Tu Nhiên chợt nghĩ ra chuyện gì, vỗ tay nói: “Vậy tối nay tôi nấu vài món ăn chúc mừng một cái.”
“Chúc mừng cái gì?” Ngô Kình Thương hỏi.
Đỗ Tu Nhiên nói: “Chúc mừng chuyện vui lần này, còn có, cậu cũng sắp đến tuổi trưởng thành.”
Ngô Kình Thương đối với ăn uống chưa bao giờ cự tuyệt liền “Ân” một tiếng.
Đỗ Tu Nhiên hỏi nó: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ nói: “Có thể uống bia không?”
Sửng sốt đôi chút, đúng rồi, tiểu quỷ này còn chưa từng uống rượu bia, vì vậy anh nói: “Đi, tôi đi mua cho anh.”
Buổi tối, Đỗ Tu Nhiên làm một bàn món ăn, lại còn ra quán mua thêm mười lon bia về.
Hai người vừa ăn vừa uống, tiểu quỷ này sắp tới vào bộ đội, trong lòng anh vừa luyến tiếc lại vừa hạnh phúc, những năm này đã sớm quen với việc có tiểu quỷ bên cạnh, giờ nó đột nhiên phải đi, anh cảm thấy không nỡ, chính là tiểu quỷ nhập ngũ có thể bảo vệ quốc gia, đây là chuyện tốt, anh hẳn là cao hứng, vì vậy bất giác mà uống hơi nhiều.
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên có chút ngà ngà say, nói chuyện cũng có chút lớn tiếng, mặt mũi đỏ bừng, nó nói: “Đừng uống nữa!”
Đỗ Tu Nhiên không nghe, xiêu xiêu cầm lấy lon bia bên cạnh, lại phát hiện bên trong rỗng không, cầm vài lon khác lắc lắc đều trống không, liền khoát tay móc tiền trong túi quần ra, bảo Ngô Kình Thương ra quầy gần đây mua thêm.
Ngô Kình Thương nhìn anh vài lần, nhận lấy tiền đứng dậy đi mua.
Đợi nó xách túi nhựa trở về, Đỗ Tu Nhiên đã lăn trên giường mà ngủ, tóc tai hỗn độn, cả mặt đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, ngủ cũng không được an ổn.
Áo sơ mi mặc trên người không biết từ khi nào bị cởi ra vài nút, thoáng lộ ra bộ ngực trắng mịn, Ngô Kình Thưởng mải ngắm đến vô thức nuốt nước miếng cái ực, cầm túi bia cẩn thận đặt lên bàn, sau đó đi qua ngồi cạnh giường chăm chú nhìn Đỗ Tu Nhiên.
Ngắm gò má ửng hồng của anh, đôi môi ướt át, ma xui quỷ khiến thế nào khiến nó chậm rãi cúi đầu, đầu tiên là khẽ liếm cánh môi, liếm một hồi lại cảm thấy không đủ, liền lấy tay véo nhẹ môi dưới của anh, sau đó cạy mở hàm răng, đem đầu lưỡi vói vào bên trong.
Nó đói khát mà mút lấy, chỉ cảm thấy tư vị không thể dùng chữ hảo để hình dung, hương vị ngọt ngào như vậy nó vô cùng thèm muốn.
Thẳng đến khi bị cắn mà ẩn ẩn đau, Đỗ Tu Nhiên mới vô thức mà “ân a” một tiếng, mê man gọi: “Tiểu quỷ ………..”, lập tức khiến cho Ngô Kình Thương đang mê muội mà bừng tỉnh.
Nó nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đỗ Tu Nhiên đang mê man ngủ, ánh mắt dần lộ ra một tia do dự.
Nếu như tiếp tục, anh có thể hay không ……………tức giận?
Mà Đỗ Tu Nhiên lúc này không biết chuyện gì hết, vô tư mà lăn ra ngủ.
………………………………
Chủ nhà nói ra suy nghĩ của mình: Có ai như bé Thương nhà chúng ra vào bộ đội, còn là bộ đội đặc chủng vì kiếm tiền không cơ chứ, ài …….
22
24THÁNG 9