Từ khi đổi nhiệm vụ S01 phát hiện chủ nhân nó trở nên lười cực điểm, hiện tại không thèm phát biểu cũng thôi đi, vậy mà cô lại không thèm chú ý nghe giảng, ung dung chơi game trong giờ học thế này nó thực tức không chịu được mà khiển trách:
[chủ nhân à, cô có biết thế nào là học sinh tốt không? Cô làm ơn tôn trọng giáo viên một chút được không?]
[Ha… rất tiếc ta không phải cái loại học sinh tốt mà ngươi nói.] Đường Hân ngừng một lúc thì nói tiếp:
[S01 đừng đem những tiêu chuẩn mà ngươi cho là đúng để trói buộc ta, bởi vì… ngươi sẽ thất vọng!]. Cô vừa dứt lời đã thấy điện thoại vang lên thông báo “Win” trận đấu kết thúc.
Ở hiện thực Đường Hân rất được lòng các giáo viên và thường xuyên được các giáo sư ở trường đại học ưu ái. Điều này không có nghĩa cô là một học sinh “ngoan ngoãn” cứng ngắc nghe theo quy cũ.
Một tiết học vừa nhàm chán lại còn có nhiều lỗ hổng trong kiến thức thế này cô còn chưa rời khỏi đây đã là nể mặt vị trên bục kia lắm rồi. Đường Hân từ nhỏ đã rất bài xích khi được người khác khen hai từ “ngoan ngoãn”. Cô may mắn không phải là nạn nhân của nó nhưng không có nghĩa là cô chưa từng chứng kiến tác hại của lời khen này. Đường Hân đã từng chứng kiến khá nhiều đứa trẻ vì hai chữ gọi là ngoan ngoãn kia mà chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi. Thật sự sẽ chẳng có gì đáng nói khi lời khen diễn ra đúng người hợp tình, hợp lý và không mưu đồ gì khác. Tuy nhiên, điều mà cô chứng kiến thì hoàn toàn ngược lại. Những người được gọi là đấng sinh thành kia, hết lòng gieo rắc cho đứa trẻ những tư tưởng những quy định với mục đích riêng, câu nói “nghe lời mới là đứa trẻ ngoan” hay “con phải làm như thế này thì mới là đứa trẻ ngoan” của một số bật phụ huynh đã vô tình đẩy đứa trẻ vào một lựa chọn từ bỏ mong muốn cá nhân để làm theo lời của họ. Ngày qua ngày đứa trẻ dần mất đi “sân chơi” của mình, mai một đi dũng khí bởi những lời khen có mục đích thao túng của người thân. Thậm chí có những đứa trẻ vì điều này mà dần mất đi năng lực phản kháng, trở nên thiếu quyết đoán, dần già đánh mất chính mình. Điều này đối với người luôn yêu chuộng tự do, đề cao tự quyết như Đường Hân thì đây chẳng khác gì tiêm thuốc độc cho đứa trẻ cả, một liều thuốc có thể gây tê dại chết người…
Hệ thống nghe cô nói vậy thì cũng hết cách. Nó im lặng một lúc rồi vội nói sang chuyện khác.
[Chủ nhân, tuy bây giờ cô sắp mở được gian hàng thứ 2 nhưng mà giá của những món ở đấy cũng khá đắt đỏ nha. Với số điểm hiện tại của cô chẳng thể mua được bao nhiêu đâu. Ta nghĩ hay là cô tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình cô ôn luyện thêm để tăng cơ hội đoạt giải trong kỳ thi Olympic sắp tới hoặc tìm Phó Tử Mặc soát độ hảo cảm như vậy là có thể kiếm được nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều thì có thể đổi nhiều “cỏ Bạch Tuyết” và mua thêm một ít đan dược dưỡng nhan, dùng xong tôi đảm bảo chỉ trong thời gian ngắn cô sẽ lột xác thành thiếu nữ trắng trẻo, xinh đẹp động lòng người nha. Những kẻ nói cô xấu nhất định sẽ bị vả mặt chan chát cho xem.] S01 nhỏ giọng dụ dỗ.
Đường Hân mặc dù biết ý đồ của hệ thống cũng không thèm vạch trần, Cô tắt điện thoại đem đề Vật Lý ra nghiêm túc giải.
***
Tan trường Phó Tử Mặc không ở lại lớp làm bài tập như mọi khi, lần này cậu nhanh chóng rời lớp dắt xe ra khỏi cổng trường đợi cô. Đường Hân nhìn đến bản đồ của hệ thống liền phát hiện vị trí của Phó Tử Mặc, cậu đang đứng ở trước cổng trường. Đây chắc không phải là đợi cô chứ?
Thấy đối phương tự giác như vậy Đường Hân vô cùng hài lòng, tâm trạng phấn khởi đi tới cổng trường gặp cậu.
Phó Tử Mặc quay đầu lại liền phát hiện thiếu nữ trẻ trung ngược sáng đi tới, ánh mắt sáng ngời cùng nụ cười trong trẻo của cô khiến tim cậu một lần nữa xao động, cậu chỉ biết ngay tại khoảnh khắc này nụ cười của cô là dành cho cậu… chỉ riêng cậu…
Đường Hân nhìn đối phương vẫn ngẩn người đứng đó nhìn mình, Đường Hân vô cùng vui vẻ nói với hệ thống:
[Hắn nhìn ta như vậy nhất định là bị thần thái ta làm cho mê hoặc rồi. Aizz, ta cũng khổ quá dù đã biến thành bộ dạng này rồi mà vận đào hoa vẫn vây quanh nha.] Hệ thống nhìn bộ dáng đắc ý của Đường Hân thầm mắng cô một tiếng: Tự luyến. S01 không muốn chủ nhân nó ở trên mây quá lâu bèn lên tiếng:
[Chủ nhân à, cái chân bị thương của cô khỏi rồi sao? Cô chắc là hắn vì thần thái của cô mà bị mê hoặc hay vì phát hiện bất thường này mà kinh ngạc.]
Nghe hệ thống nói vậy Đường Hân thật con mợ nó mới bừng tỉnh, cô âm thầm phun tàu một câu: định mệnh, quên mất cái chân đau … bây giờ tiếp tục giả vờ đau chân có chút không được nhỉ? Đường Hân gượng cười nhẹ giọng nói:
“Ha ha, giữa tiết tôi có lên phòng y tế một chút nên chân cũng tạm ổn rồi. Cậu… chờ tôi sao?”
Phó Tử Mặc lúc này mới ngó tới cái chân của Đường Hân, quả nhiên bình thường lại rồi, nội tâm Phó Tử Mặc đột nhiên có chút tiếc nuối. Cậu gật đầu đáp lời cô:
“Ừm. Đợi cậu.”
“Vậy chúng ta cùng về thôi.”
Phó Tử Mặc vốn tưởng rằng khi chân Đường Hân khỏi, cô sẽ không còn đi cùng cậu nữa, nào ngờ cô lại nói muốn cùng về… chúng ta cùng về. Phó Tử Mặc kiềm chế cảm xúc kích động trong lòng nhẹ gật đầu với cô:
“Được.”
[Bụp bụp bụp (đốt pháo), Giá trị hạnh phúc tăng thêm 3% tổng giá trị hạnh phúc hiện tại là 11%, tổng điểm hiện tại 1560. Chúc mừng chủ nhân mở khóa gian hàng thứ 2. Kể từ bây giờ cô có thể dùng điểm tích lũy để mua những thứ cô muốn ở đây nha. Chúc mừng, chúc mừng.]
Đường Hân vừa ngồi xuống xe thì nhận được thông báo của hệ thống, cô liền ngây người một lúc, lại tăng điểm… cô còn chưa làm gì mà? Lạ thật… lần nào ngồi xe cũng được điểm tích lũy. Hắn không phải là rất thích chở người đi… Ha ha.