[Hệ thống tiến độ nhiệm vụ hiện tại là bao nhiêu?]
[Tổng giá trị hạnh phúc là 18%, tổng điểm tích lũy hiện tại là 1110. Mong chủ nhân tiếp tục cố gắng!!!]
[Ồ, tăng thêm 5% khi nào thế? sao ngươi không báo cho ta?]
[Cái hôm cô đi làm đầu tiên ấy. Trên đường chở cô về thì tăng, chẳng phải lúc đó cô buồn ngủ sao? Ta sợ thông báo xong cô vui quá không ngủ được nên dứt khoát không nói… hì hì có phải thấy ta rất chu đáo không?]
[Hừm… coi như ngươi cũng có chút lương tâm. ]
[Chủ nhân cô muốn mua gì sao? Cửa hàng của tôi sẵn sàng phục vụ cô nhaa]
[Đổi cho ta số lẻ thành tiền]
[Ok. Tiến hành đổi 110 điểm. Số điểm hiện còn 1000. Tổng số tiền có được 22 triệu.]
Đường Hân đem 20 triệu đi đầu tư thêm vào chứng khoán. Vì sự nghiệp làm cá mặn sau này, cô phải nhanh chóng kiếm thêm nhiều tiền nữa…
Đường Hân quyết định nhắn tin cho Phó Tử Mặc hẹn cậu cùng ăn trưa.
“Phó Tử Mặc trưa cậu rảnh không? Hãy là chúng ta cùng ăn trưa nhé! Tôi có việc muốn nói cho cậu biết.”
“Được.”
“Vậy một lát cậu tan học nhớ đợi tôi!”
[Ừm.]
[Hệ thống ta cần biết rõ tình hình của Phó Tử Mặc và gia cảnh của cậu ta.] Để kiếm được nhiều tiền hơn thì tốt nhất nên biết rõ tình hình của “thẻ ATM hình người”.
[Đươc. Vậy mời chủ nhân tiêu 100 điểm, tôi giúp cô điều tra.]
[Cái gì mà tiêu 100 điểm. Chẳng phải cung cấp thông tin của đối tượng nhiệm vụ chính là điều ngươi phải làm sao? Lại còn đòi tiền ta! Cái hệ thống nhà ngươi có nhân tính không thế?]
Nó là máy móc tiên tiến đâu phải con người đương nhiên là KHÔNG CÓ nhân tính rồi.
[Oan quá nha. Thông tin đối tượng nhiệm vụ cơ bản tôi đã cung cấp cho cô rồi. Chỉ là hiện tại cô xuyên tới cũng sẽ xuất hiện vài điểm biến đổi. Nếu cô muốn điều tra chi tiết và chính xác thì buộc phải bỏ ra một chút vốn liếng chứ? Dù sao chỉ cần cô đồng ý thì thông tin của tôi nhất định không làm cô thất vọng nha!] Đường Hân nghiến răng nghiến lợi đồng ý:
[Được. Ngươi điều tra đi!]
[Chúc mừng chủ nhân lựa chọn sáng suốt. Khấu trừ 100 điểm tích lũy. Số điểm hiện tại còn 900. Hệ thống đang ở kiểm tra thông tin, chủ nhân vui lòng chờ trong giây lát…]
Rất nhanh trước mắt cô xuất hiện chi chít chữ:
[Phó Tử Mặc 17 tuổi, lớp phó lớp 12 ban 1, con của Hạ Quân Mạc – tổng giám đốc công ty bất động sản Hoàng Kim và Phó Hiểu. Hạ Quân Mặc phải lòng Phó Hiểu một thực tập sinh trong công ty mình. Thế là ông giấu thân phận và ẩn hôn để theo đuổi cô. Hai người sống với nhau như vợ chồng. Cuối cùng Phó Hiểu mang thai nhưng đối phương lại không hề nhắc đến chuyện kết hôn. Lần nào cũng tìm đủ lý do thoái thác. Mãi đến một ngày Vương Mẫn Thu xuất hiện vạch trần quan hệ vợ chính thức của Hạ Quân Mặc. Đột nhiên phát hiện một sự thật khủng khiếp, bản thân lại là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, Phó Hiểu nhận được cú sốc liền sinh non. Rất may hai mẹ con đều bình an. Nhưng điều họ không thể ngờ chính là Vương Mẫn Thu đã mua chuộc bác sĩ hạ thuốc Phó Hiểu, lấy lý do cô vì sinh khó cơ thể suy nhược nên không qua khỏi. Mẹ của Phó Hiểu đột ngột nhận được tin tức con gái mất, đau lòng không dứt. Lại nhìn đứa cháu trai tội nghiệp vừa mới chào đời không lâu đã phải mất mẹ, bà cố nén đau đớn đem cháu và hài cốt con gái trở về quê sinh sống. Vương Mẫn Thu đạt được mục đích cũng không quan tâm đứa trẻ đó nữa. Dù sao cũng chỉ là đứa con ngoài dã thú không có sức uy hiếp mà thôi. Hạ Quân Mặc đi công tác trở về lại không phát hiện Phó Hiểu ở nhà chỉ nhìn thấy bức thư nói ban đầu quen ông là vì thân phận của ông. Hiện tại cha đứa bé đã đồng ý cưới cô. Cảm ơn ông luôn chăm sóc cô. Cuối cùng là xin lỗi. Đừng tìm cô. Và đương nhiên Hạ Quân Mặc rất tức giận vì nghĩ mình bị lừa dối. Nhưng sau khi ngẫm lại liền thấy không thích hợp. Từ lúc quen biết Phó Hiểu cô không hề biết ông là ai, càng đừng nói vì tiền. Ông đã từng chu cấp cho Phó Hiểu nhưng cô liên tục từ chối. Mãi đến khi có thai cô mới nhận lấy thẻ mà ông đưa nhưng tin nhắn điện thoại trước giờ chưa từng nhận được thông báo nào trừ tiền cả. Đây nhất định là có uẩn khúc! Trong suốt những năm qua Hạ Quân Mặc vẫn âm thầm tìm kiếm họ… còn Phó Tử Mặc cậu không hề biết bố của mình là ai. Từ nhỏ đã nương tựa vào bà mà sống.đến năm 5 tuổi sau cơn bạo bệnh, cậu phát hiện bản thân lại có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ. Phó Tử Mặc ngày càng thu mình lại vì thể chất đặc biệt của cậu. Nhận thấy được sự khác thường của cậu, sau nhiều lần đi khám sức khỏe không có kết quả. Bà ngoại cậu quyết định dẫn cậu đến chùa Vạn Duyên để cầu bình an. Trụ trì nhìn thấy tình hình của Phó Tử Mặc liền khuyên cậu ở lại chùa 2 năm. Ngài sẽ giúp Phó Tử Mặc trở nên tốt hơn. Bà cụ tin tưởng liền đáp ứng. Thời hạn 2 năm đã hết Phó Tử Mặc trở về sống với bà ngoại. Mắt âm dương của cậu cũng đóng lại. Mấy năm nay, bà đổ bệnh cậu trở thành nguời chăm sóc chính kề cạnh bà thì sức khoẻ và tinh thần cậu vô cùng mệt mỏi]