“Tốt lắm đã đông đủ. Bây giờ thầy dẫn các em đi tắm suối nước nóng thư giãn. Nhanh lên xe đi. Lần này Đường Hân ngồi kế Lâm Yên Phó Tử Mặc thấy vậy ngồi ở phía sau cô. Rất nhanh đã đến nơi. Nhóm bọn họ tổng cộng có 9 nam và 6 nữ. Thầy Lưu dẫn 9 học sinh nam đi đến khu vực tắm của nam. Ông kêu nhân viên hướng dẫn cho nhóm học sinh nữ. Lưu Đức tuy là thầy giáo tiền lương không có bao nhiêu nhưng nhà họ Lưu ông cũng có chút sản nghiệp. Lần này dẫn học sinh đi thi chính ông đã đề nghị nhà trường tài trợ cho chuyến đi này để học sinh có được tinh thần tốt nhất để dự thi. Nhà trường đáp ứng nhưng không phải là tài trợ toàn bộ như Lưu Đức nói, mà chính là ông tự quyết định bỏ vốn vào. Suối nước nóng này là sản nghiệp của gia đình ông để bọn nhóc tới đây không chỉ vì để chúng thả lỏng thư giãn mà còn là vì đây là tài sản gia đình không cần phải bỏ tiền… chuyện có lợi như thế Lưu Đức rất hăng hái làm. Dù sao nếu nhờ việc nhỏ này tụi nhỏ thi được thành tích tốt thì người dẫn đội như ông cũng hãnh diện a.
Đường Hân chọn 1 góc vắng dựa lưng vào vách đá nhắm mắt dưỡng thần. Đường Hân đã rất lâu rồi cô không được thư giãn như vậy… nghĩ tới bỗng thấy hoài niệm vô cùng.
Sau khi tắm suối nước nóng Lưu Đức dẫn bọn họ về khách sạn dùng bữa. Ăn xong ông liền dặn dò:
“Nếu đã ăn no vậy thì các em về ôn tập một xíu rồi nghỉ ngơi đi. Nhớ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, ngủ sớm. 5 giờ sáng mai thức dậy tắm rửa ăn sáng xong rồi 6 giờ chúng ta xuất phát đến trường thi. Nếu có việc gì cần thì liên hệ thầy. Có việc rời khỏi khách sạn cũng phải báo cho thầy. Nghe rõ chưa?”
“Vâng ạ.”
Mọi người ăn xong đa phần đều trở về phòng ôn tập một chút.
“Tử Mặc chúng tôi định sang trường thi nhìn một chút cậu có muốn đi cùng không? Gần lắm đấy.” Cậu thanh niên chung phòng với Phó Tử Mặc khoác vai cậu nhiệt tình hỏi.
“Các cậu đi đi. Tôi còn có việc.”
“Thôi được. Vậy bọn tớ đi đây.”
“Nhớ báo với thầy Lưu.”
“Đã báo rồi. Yên tâm.”
“Ừm”.
“Đi đây. Lát gặp.” Thanh niên tạm biệt cậu rồi chạy theo 2 bạn học nam ở phía trước.
Đường Hân thấy Phó Tử Mặc đang nói chuyện không định qua quấy rầy, gửi cho cậu 1 tin nhắn rồi theo Lâm Yên về phòng.
Phó Tử Mặc trò chuyện xong quay người lại thì đã không thấy cô đâu. Thiếu niên mím môi không biết phải làm gì. Dường như kể từ khi gặp thầy Triệu trên văn phòng cô đối với cậu hình như lạnh nhạt hơn thì phải…
***
“Tử Mặc, tôi nói cậu nghe, cậu biết khi nãy tôi và bọn Trương Tam thấy cái gì không?” Tô Thương nhẹ giọng thì thào bên cạnh cậu, bộ dáng vô cùng hớt hãi.
Phó Tử Mặc nhìn cậu ta tỏ ý mình đang nghe, đối phương lập tức nói tiếp.
“Khi nãy tụi tôi đến trường thi định vào xem thử nhưng có bảo vệ ngăn chúng tôi lại. Chúng tôi không hiểu chuyện gì định đứng gần đó quan sát, cậu có biết chúng tôi thấy gì không?” Tô Thương thấy Phó Tử Mặc không có ý định đáp lời thì nói tiếp:
“Tôi thấy bọn họ khiên một bạn học sinh đi bệnh viện. Nhìn có vẻ bị thương ở chân. Tôi hỏi thăm thì nghe nói cậu ta tự té cầu thang. Mà trùng hợp ở đây là… cậu ta là học sinh trong đội tuyển Vật lý đấy!!!”
“Đội tuyển Vật lý… thì làm sao?” Phó Tử Mặc khó hiểu hỏi.
“Cậu không nghe gì à? Nghe nói 4 năm trước có một nữ sinh đã nhảy lầu tự sát tại trường thi. Sau khi cô ấy tự sát không ít thí sinh tham gia kỳ thi Vật lý mỗi năm đều gặp một chút sự cố. Nếu không quên giấy dự thi thì cũng là ngủ quên, đau ốm, thậm chí là xảy ra tai nạn. Có tin đồn nói những chuyện ấy đều do nữ sinh đã chết đó giở trò!!!”
Phó Tử Mặc nghe vậy thì nhíu mày. Nếu như có chuyện này vậy thì Đường Hân… Phó Tử Mặc lo lắng chạy khỏi phòng, cậu gọi điện thoại cho Đường Hân.
“Alo”
“Cậu xuống sảnh khách sạn đi, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Đường Hân khó hiểu nhưng vẫn đi xuống.
“Chuyện gì thế không biết.”
Đường Hân vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thiếu niên đứng cách đó không xa. Cô đi đến vỗ nhẹ vào vai đối phương:
“Aiz, có việc gì thế?”
Phó Tử Mặc lo lắng nhìn cô rồi đột nhiên phát hiện trước ngực cô có đeo một cái túi màu đỏ, Phó Tử Mặc nhíu mày nói.
“Cậu đeo cái gì đấy.”
Đường Hân nhìn cái túi trên cổ, lúc nãy ra ngoài gấp không kịp mặc áo khoác nên cái túi nhỏ dễ dàng bị người ta bắt gặp.
“Cậu nói cái này à… là bùa bình an Lâm Yên tặng cho tôi.”
“Cho tôi mượn nhìn một chút.”
“Ồ” Đường Hân tháo túi đỏ đưa cho cậu. Phó Tử Mặc mở túi đỏ ra phát hiện đây quả thực là bùa bình an. Bên trên nét vẽ cậu còn cảm ứng được chút linh khí. Lúc này đôi mày nhíu chặt cũng dần thả lỏng. Cậu gấp lá bùa cho lại vào túi rồi trả cho Đường Hân.
“Đồ người khác tặng, bảo quản bên cạnh người là tốt nhất.”
“Tôi biết rồi. Cậu nói tìm tôi có việc?”
Phó Tử Mặc vốn dĩ định đem lá bùa mà sư phụ đưa cho mình đưa cho Đường Hân. Nhưng khi biết cô có bùa bình an rồi thì cậu cũng không cần thiết phải đưa thêm.
“À. Khi nãy nghe Tô Thương nói có học sinh đến trường thi bị ngã… định đến nhắc nhở cậu chú ý chút. Nghỉ ngơi sớm, mai thi tốt.”
“Ồ, tôi biết rồi. Cậu cũng vậy, về nghỉ ngơi sớm đi, không cần tạo áp lực cho bản thân.”
“Được.”
“Vậy tôi lên trước nhé!” Đường Hân vẫy tay “Tạm biệt”.
Phó Tử Mặc nhìn cô lên lầu rồi chậm rãi trở về phòng.