Sau khi Trương Tịnh Văn đăng bài viết về Nguyễn Manh trên diễn đàng trường, ngày hôm sau, cô ta nghe thấy mọi người bàn tán về Nguyễn Manh, bọn họ đang thảo luận về tin đồn mà cô ta tạo ra. Phấn khích, hả hê, vui sướng... cảm xúc khác nhau đan xen làm cô ta phấn khích.
Tiết đầu tiên của buổi chiều, di động của Trương Tịnh Văn đột nhiên nhiên rung lên, cô ta mở máy. Là tin nhắn từ một số lạ, hơn nữa nội dung bên trong làm cô ta ngạc nhiên, "Gặp tôi trên sân thượng, Trần Mặc."
Sau giờ học, Trương Tịnh Văn vội vã rời khỏi lớp. Ngay khi cô ta lên sân thượng, bóng dáng hờ hững của thiếu niên đã ở đó.
Lúc này, Trần Mặc đang nhìn lên trời, vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ, không biết đang nghĩ gì.
Trương Tịnh Văn nhanh chóng bước về phía Trần Mặc, cô ta khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu, đến gần hơn chút nữa, cô ta mới ngượng ngùng nâng mặt.
Cô ta thấy Trần Mặc, người chưa bao giờ tiếp xúc với người khác giờ đây đang nhìn thẳng vào cô ta, cô ta ngượng ngùng, còn có chút...mong chờ.
Nhưng câu nói của cậu đã dội chợ cô ta một gáo nước lạnh, khiến cô ta run rẩy, "Tôi biết đó là cậu," Cậu nói xong rồi hững hờ nhìn cô ta.
Trần Mặc không cảm xúc nhắc lại một lần nữa, "Cậu đã đăng nó lên."
Trương Tịnh Văn đảo mắt lia lịa, ngực cô ta phập phồng dữ dội, "Tớ không hiểu cậu đang nói gì."
Trần Mặc dời mắt, không nhìn cô ta. Cậu bình tĩnh nói, "Thú nhận trước toàn trường việc cậu đã làm, công khai xin lỗi Nguyễn Manh."
Trương Tịnh Văn nhíu mày, cố gắng giả vờ, "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
Trần Mặc vốn không muốn nói nhiều, nhưng chuyện này có liên quan đến Nguyễn Manh, cậu lần đầu tiên trong đời nói một câu dài, "Tôi đã tìm thấy địa chỉ ID của cậu từ bài post. Nếu cậu không xin lỗi, tôi sẽ công bố thứ này trên mọi diễn đàn, mọi người rất nhanh sẽ biết cậu đã làm gì. Và cả những gì cậu chia sẻ dưới chế độ ẩn danh, hình như ba cậu là người rất coi trọng mặt mũi, nếu ông ta biết cậu đã làm gì, có thể ông ta sẽ cắt chi phí sinh hoạt của mẹ cậu và cậu. Nếu có thể chịu những hậu quả này, cậu có thể không xin lỗi."
Bây giờ cô ta mới nhận ra Trần Mặc gọi cô ta lên sân thượng là để bắt cô ta xin lỗi. Trương Tịnh Văn căm phẫn, "Cậu nói đúng, là tôi đăng đấy thì sao? Cậu ta chính là một con điế*, tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta?" (Để em xiên chetme con đỗn lì này 🙃)
Cô ta vừa nói xong, Trần Mặc ngày thường vô cùng bình tĩnh trong mắt bây giờ cũng gợn sóng, cậu thật sự rất tức giận, cậu khắc chế cảm xúc, bình thường giơ di động lên, "Vậy thì tôi đành gửi nó lên thôi."
Trương Tịnh Văn hoài nghi nhìn Trần Mặc, đây là người thiếu niên mà cô ta nhắm trúng từ đầu năm học, đôi mắt chàng thiếu niên như chứa bầu trời đầy sao, sâu thẳm, đen láy. Cô ta cảm giác cậu giống như thần tiên giáng trần, không ai trên thế giới này xứng với cậu, nhưng Nguyễn Manh lúc nào cũng bám lấy cậu, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta luôn tỏ ra tình cờ đi qua cửa sổ chỗ cậu nhiều lần, chỉ hy vọng cậu sẽ chú ý đến mình. Nhưng không, cậu không để ai vào mắt, ngoại trừ Nguyễn Manh.
Cậu vẫn luôn vô tình như vậy. Trương Tịnh Văn sụp đổ, cô ta hét lên với Trần Mặc, "Tại sao ai cũng bảo vệ cậu ta, yêu thích cậu ta, nhưng tôi thì sao? Từ nhỏ đã không ai thích tôi, ngay cả ba tôi cũng chỉ nghĩ đến con trai ông ta. Mẹ tôi cũng ghét tôi vì tôi không phải là con trai. Tại sao, tại sao lại như vậy? Tôi không phải là người xấu, tại sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?"
Trần Mặc vẻ mặt lạnh nhạt, cậu không trả lời cô ta, vì chính cậu cũng không biết nói thế nào. Một số người sinh ra đã không được yêu thương, ngay cả đối với những người thân nhất. Nhưng cậu biết, nếu lấy lí do này để biện minh cho việc làm sai trái của mình thì đây chính xác là đang tự đào hố chôn mình, làm như vậy chẳng khác gì bọn họ, hèn hạ, rẻ mạt.
Bên tai vẫn là tiếng hét đầy oán giận của Trương Tịnh Văn, "Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu!"
Trần Mặc vô cảm, ngón tay của cậu để bên cạnh nút gửi trên di động, sẵn sàng bấm bất cứ lúc nào. Một lúc sau, Trương Tịnh Văn đã phát tiết xong, hít một hơi thật sâu, cô ta cắn răng nói. "Nói đi, cậu muốn tôi xin lỗi như thế nào?"
Trần Mặc thu ngón tay đang đặt trên nút gửi lại, lấy ra một tờ ghi chú từ trong túi, đưa nó cho Trương Tịnh Văn.
- -------
Sau khi Nguyễn Manh từ sân thể dục đi tìm Trương Tịnh Văn trở về thì chuông vang lên, mọi người dần trở lại lớp học.
Mặc dù đang cúi đầu, nhưng Trương Tịnh Văn biết, xung quanh cô ta giờ chẳng khác gì địa ngục, lời thì thầm bàn tán về cô ta ngày càng nhiều.
"Tôi không ngờ cậu ta lại là người như vậy. Cậu ta nhìn có vẻ trong sáng vô hại, nhưng tâm địa lại xấu xa như thế. Chơi với cậu ta còn lo sợ sẽ có ngày bị đâm sau lưng."
"Tốt nhất đừng quan tâm đến cậu ta nữa."
"Đúng vậy, chỉ vì ghen tị mà lại có thể nói người ta như vậy. Thật là ghê tởm!"
"Nghĩ thôi cũng thấy sợ, tôi mà bị như vậy thì phải làm sao đây?"
"Đúng nha, nếu chúng ta cũng bị như vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nha. Trừ khi chuyển trường, nếu không chắc mang tiếng suốt đời mất."
Trương Tịnh Văn trở về chỗ ngồi, nữ sinh cùng bàn với cô ta ngay lập tức dịch chuyển ghế ra thật xa, như thể cô ta mắc bệnh truyền nhiễm.
Suốt cả ngày, Trương Tịnh Văn chịu đựng những ánh mắt soi mói và tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Cô ta không nói một lời nào, bàn tay nắm chặt quyển sách giáo khoa làm nó nhăn nhúm. Đây chính là cảm giác làm nhân vật chính của tin đồn. Trái tim dường như bị hàng ngàn gai nhọn đâm vào.
Nguyễn Manh đợi ở phòng làm việc của Nhân Bình vì chuyện tin đồn ngày hôm nay, đợi cả ngày cũng không thấy bà ta nói một lời, đến khi vào tiết cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Nguyễn Manh khó hiểu...
Nhưng mà cũng tốt, cô không cần lo sợ bị giáo viên để ý nữa.
Dù sao Nhân Bình cũng có ấn tượng không tốt với Nguyễn Manh.
Cô đã đánh một nam sinh ở sân bóng nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được thông báo của trường, có lẽ cậu ta không nói với giáo viên, bị một nữ sinh đánh quả thật là nhục nhã.
Nguyễn Manh không chơi bóng ở sân thể dục nữa. Không phải vì cô không còn thích bóng đá, mà vì những người cô coi là đồng đội đó khiến cô không còn hứng thú nữa.
Bình thường không phải là nam sinh mới gây chuyện với nhau à, tại sao bây giờ nữ sinh còn ghê gớm hơn vậy???
Vì ghen tị?
Các học sinh trong lớp không còn nói về Nguyễn Manh nữa. Nhìn cảnh vật xung quanh, Nguyễn Manh từ từ lấy lại sự tự tin.
Ngày hôm sau, Trương Tịnh Văn đến làm thủ tục chuyển trường. Mẹ của Trương Tịnh Văn đến làm thủ tục cho cô ta, nhìn bà ta cũng là người phụ nữ khá xinh đẹp và dịu dàng, nhưng một cái liếc mắt bà ta cũng không cho Trương Tịnh Văn. Ba của cô ta không đến.
Sau sự kiện xin lỗi công khai, trong trường người biết cô ta rất nhiều, nên tin tức về việc cô ta chuyển trường cũng gây ra chấn động. Học sinh lớp năm nhìn Trương Tịnh Văn dọn đồ đạc, lại tiếp tục bàn tán.
"Tôi không nghĩ cậu ta còn mặt mũi nào để tiếp tục ở đây!"
"Đương nhiên, có ai mà muốn chơi với cậu ta chứ, xấu xa quá mà."
"Mọi người trong trường học đều biết việc cậu ta làm, cậu ta bây giờ thành người nổi tiếng rồi. Nếu là tôi, mặt mũi đâu nữa mà ở lại, haha..."
Trương Tịnh Văn bước ra khỏi lớp, rời xa những ánh mắt và giọng nói này. Nơi này là vết nhơ trong cuộc sống của cô ta.
- ------
Kết thúc một ngày dài mệt mỏi, trên đường ra khỏi trường, Triệu Văn Hách hào hứng hỏi Nguyễn Manh, "Cậu có biết hôm nay Trương Tịnh Văn chuyển trường không?"
Nguyễn Manh thật sự không biết chuyện này, "Cậu ta đã chuyển đi chưa? Tớ không biết cậu ta đi nhanh như vậy đấy."
Giọng Triệu Văn Hách hả hê, "Cậu ta sao còn có thể ở lại. Cậu ta đáng bị như vậy, xấu xa độc ác, cặn bã của xã hội."
Trần Mặc lặng lẽ cúi đầu đi bên cạnh Nguyễn Manh, lặng lẽ bước đi như không có cảm giác tồn tại. Nguyễn Manh định quay sang nói chuyện với Trần Mặc.
Lúc này, Tần Dương đang vội vã chạy lên từ phía sau đến. Cậu ta đi đến bên cạnh Nguyễn Manh nói chậm rãi, giọng nói rõ ràng. "Xin lỗi, Nguyễn Manh, tớ không nghĩ là sẽ gây rắc rối cho cậu."
Nguyễn Manh biết cậu ta đang nói về bức ảnh trong bài đăng, cô vẫy tay, thờ ơ, "Không trách cậu, không ai biết bức ảnh đó lại được sử dụng như vậy mà."
Tần Dương thành thật giải thích: "Mấy ngày này tớ không dám đến tìm cậu, sợ lại gây rắc rối cho cậu, tớ mong cậu không hiểu lầm."
Nguyễn Manh: "Mọi người đều là bạn cùng lớp. Nhưng cậu không thấy mệt khi lúc nào cũng hoà đồng vậy à?"
Tần Dương cười, không nhìn ra được ý nghĩa bên trong, "Không sao."
Trước cổng trường, Tần Dương, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách vẫy tay chào tạm biệt. Nguyễn Manh và Trần Mặc đẩy xe về nhà.
Thời tiết đã vào tháng mười, miền bắc đã bắt đầu lạnh. Trần Mặc mặc áo khoác đồng phục học sinh cùng một chiếc áo len mỏng, cổ áo len đen thẳng tấp và gọn gàng, gió mùa thu thổi tung mái tóc lưa thưa trên trán, để lộ làn da trắng của cậu.
Lúc này cậu trông giống một nhân vật trong phim hoạt hình.
Sạch sẽ.
Thuần khiết.
Thoát tục.
Đẹp như không có thực.
Nhìn Trần Mặc như thế này, Nguyễn Manh suy nghĩ một lúc vẫn quyết định hỏi, "Cậu đã khiến cậu ta xin lỗi?"
Cô và cậu cùng nhau lớn lên, cô còn hiểu cậu hơn bất kỳ ai. Cậu dường như không phải là con người, cậu rất thông minh. Cậu luôn có thể tìm ra cách đơn giản và hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề.
Trần Mặc dừng lại, đảo mắt một hồi rồi lại cúi đầu xuống, lông mi khẽ run lên. Nguyễn Manh biết cậu đã thừa nhận, "Tại sao cậu lại làm thế?"
Trần Mặc nghiêng đầu, suy nghĩ nghiêm túc. Tại sao cậu làm điều này? Sau một hồi im lặng, cậu quay lại, "Bởi vì đó là cậu."
Từ nhỏ đến giờ, cái nhìn kỳ lạ xung quanh cậu chưa bao giờ dừng lại, kể cả bố mẹ cậu. Cậu có thể chịu đựng những điều này. Nhưng lần này là Nguyễn Manh, cô khác với cậu. Cậu không muốn Nguyễn Manh buồn.