Bạn Trai Thiên Tài

Chương 44



Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc theo thói quen cũ rời giường đúng giờ, đầu tiên xem dự báo thời tiết trên di động một lúc, sau đó lấy quần áo mới dọn hôm qua treo ở cạnh tủ mặc vào.

Vệ sinh cá nhân khoảng mười phút, Trần Mặc ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy Nguyễn Manh đang mặc chiếc tạp dề mà anh thường dùng đứng ở bếp chiên thịt xông khói.

Nguyễn Manh nhìn thấy anh, mỉm cười nói, “Chào buổi sáng, khoảng thời gian này cậu vất vả nhiều rồi, cho nên tớ đặc biệt làm bữa sáng cho cậu, cậu không được ghét bỏ đâu đấy.”

Trần Mặc nghiêm túc lắc đầu, “Sẽ không.”

Hiện tại anh đã có thể tiếp nhận khi sinh hoạt có chút thay đổi nho nhỏ này, giống như là một ngày ăn ba bữa cơm.

Nguyễn Manh nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, trước đây tớ ở Mỹ sẽ thỉnh thoảng tự làm bánh sandwich, ngày thường đi học bận rộn, bữa sáng tớ phải tự xử lý.”

Trần Mặc đi qua đứng ở bên cạnh cô, thuận tay đem tài liệu cô dùng xong xếp gọn lại, sau đó phủi bụi trên mặt bàn một lần.

Rốt cuộc cũng chỉ là bữa nhẹ, Nguyễn Manh thoạt nhìn khá chuyên nghiệp, chiên trứng cũng miễn cưỡng không bị cháy. Nguyễn Manh dọn bàn, đặt bánh sandwich lên, sau đó lấy sữa bò từ trong lò vi sóng ra.

Nguyễn Manh ngồi đối diện ánh mắt sáng rực nhìn Trần Mặc, Trần Mặc ăn một miếng sandwich, ngay lập tức cảm nhận được phần muối ở giữa miếng trứng còn chưa tan hết, bất quá anh mặt không đổi sắc mà nuốt xuống.

Nguyễn Manh ánh mắt mong chờ hỏi, “Thế nào, ăn ngon không?”

Trần Mặc gật gật đầu, “Ăn ngon.”

Nguyễn Manh cong mắt cười, “Cậu hôm nay có kế hoạch gì không?”

Trần Mặc nhất thời ngạc nhiên, bình thường cuối tuần anh đều làm tổ ở nhà, không phải đọc sách thì là làm số độc, mấy việc này đối với anh chính là trò giải trí lớn nhất, anh lắc đầu, “Không có.”

Nguyễn Manh uống xong ly sữa bò, nói, “Vậy lát nữa chúng ta đến cửa hàng đồ gia dụng, mua một con robot quét rác.”

Trần Mặc không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào khoé miệng của cô, Nguyễn Manh nghi hoặc nhướn mày, Trần Mặc đưa ngón tay chỉ chỉ vào miệng mình, “Dính sữa.”

Nguyễn Manh bừng tỉnh ‘ à ‘ một tiếng, sau đó vươn đầu lưỡi hồng nhuận li3m đi vết sữa.

Trần Mặc nháy mắt cảm thấy không khí đang nóng dần lên, cổ họng khô khốc, anh nhịn không được uống một ngụm lớn sữa bò, sau đó theo bản năng li3m môi.

Nguyễn Manh không hề nhận ra, đứng dậy, “Tớ đi thay quần áo trước.”

Trần Mặc ăn xong bữa sáng, đem bát đĩa trên bàn rửa sạch, sau đó quy củ ngồi trên sofa chờ Nguyễn Manh.

Nguyễn Manh mặc một bộ váy thể thao màu trắng, ra khỏi phòng, đứng trước mặt Trần Mặc xoay một vòng, “Thế nào hả?”

Nguyễn Manh cao 1m67, bởi vì thường xuyên vận động nên hai chân thon dài, vòng eo thon tinh tế, b0 nguc no đủ, dáng người cực kỳ chuẩn, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp,

khác kiểu người đẹp được trưng trong lồng kính không thấy ánh mặt trời, cả người cô mang theo sức sống tràn đầy cùng dã tính. Tuy nhiên, Trần Mặc lại rất nghiêm túc trả lời, “Cái váy này mùng 1 tháng 7 em đã mặc qua.”

Nguyễn Manh đang xoay váy vui vẻ thì khựng lại, biểu tình trên mặt cứng đờ. Trần Mặc lại nói tiếp, “Lúc ấy tôi rất thích.”

Nguyễn Manh nhịn không được cười khẽ một tiếng, “Mấy năm không gặp, cậu còn biết trêu chọc người khác.”

Trần Mặc hơi nghiêng đầu, đôi mắt ngăm đen vừa bướng bỉnh lại vừa nghiêm túc, “Trêu chọc cái gì?”

“Ừm….” Nguyễn Manh đeo túi lên vai, đổi chủ đề, “Chúng ta đi thôi.”

Hai người đi đến trung tâm thương mại gần đó, đầu tiên đi vào khu điện gia dụng ở lầu một, robot quét rác có đủ loại, có hình khối bánh, còn có loại cao gần nửa người, Nguyễn Manh hỏi Trần Mặc, “Cậu thích loại nào?”

Trần Mặc chỉ chỉ vào con robot cao nửa người kia, Nguyễn Manh cũng cảm thấy nó rất đáng yêu, chỉ vào nó rồi nói với nhân viên, “Chúng tôi lấy cái này.”

Nhân viên cửa hàng lập tức mỉm cười, “Ánh mắt vợ chồng hai người thật tốt, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, rất nhiều công dụng, ngoại trừ quét rác thì còn có thể hát, đối thoại, kiểm tra tin tức.”

Nguyễn Manh trực tiếp lấy di động ra quầy thanh toán, “Cậu không cần tranh, cái này coi như là tớ cảm ơn cậu đã giúp đỡ đi.”

Trần Mặc vẫn đang ngạc nhiên đứng tại chỗ, bởi vì vừa rồi nhân viên của cửa hàng gọi hai người là ‘ vợ chồng ‘.

Nguyễn Manh trả tiền xong, cầm lấy hoá đơn sau đó đi đến cạnh Trần Mặc, nhân viên của cửa hàng tươi cười đưa hai người ra cửa, “Hai người chắc hẳn là vợ chồng mới cưới phải không, chỗ này của chúng tôi đồ dùng rất tốt, hai người có thể đi xem một chút, hoan nghênh lần sau đó lại đến.”

Nguyễn Manh lúc này mới phản ứng lại xưng hô của nhân viên, vội vàng phất tay giải thích, “Không phải, không phải, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi là bạn từ nhỏ…”

Người nhân viên kia nhanh chóng xin lỗi, “Thật ngại quá.”

“Không sao, không sao.” Nguyễn Manh cũng không biết tại sao mình phải vội vàng giải thích, ngược lại còn làm nhân viên của cửa hàng xấu hổ, cuối cùng cô nhanh chóng kéo Trần Mặc đi ra ngoài.

Trần Mặc nhìn tay cô đang kéo lấy tay anh, khoé miệng không tự chủ mà nhếch lên, không phát hiện ra ở phía trước, gương mặt Nguyễn Manh đã đỏ bừng.

Đi được vài chục bước, Nguyễn Manh mới giống như bị điện giật buông tay Trần Mặc ra, Trần Mặc vô tội nhìn cô, Nguyễn Manh theo bản năng né tránh ánh mắt anh, “Ngại quá, vừa rồi hơi vội nên quên mất cậu thích sạch sẽ.”

Trần Mặc nhìn lòng bàn tay mình, lẩm bẩm nói, “Không sao.” Từ sau khi Nguyễn Manh trở về, anh kinh ngạc với chính sự thay đổi của bản thân, không bao giờ thích tiếp xúc thân thể, bây giờ lại bắt đầu lưu luyến cái nắm tay, cái ôm… còn có cái hôn của cô.

Đối với Nguyễn Manh, phạm vi tiếp thu của anh luôn rộng mở.

Bởi vì xưng hô vừa rồi của người nhân viên, trong suốt thời gian còn lại Nguyễn Manh luôn cảm thấy mất tự nhiên, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.

Ngược lại khoé miệng Trần Mặc vẫn luôn giương lên, ánh mắt trong trẻo, nhìn qua tâm trạng rất tốt.

Mua xong robot quét rác, Nguyễn Manh còn có việc nên đến câu lạc bộ. Buổi chiều Mạnh Hàn gọi điện thoại tới, hẹn Nguyễn Manh đi ra ngoài.

Mạnh Hàn chọn một quán cà phê trang trí nhã nhặn, lúc Nguyễn Manh đến đã nhìn thấy chiếc xe thể thao khoa trương dựng ở bên ngoài, cô đẩy cửa đi vào, Mạnh Hàn dựa vào gần cửa sổ nhìn cô cười vẫy tay.

Nguyễn Manh ngồi xuống ghế, Mạnh Hàn lập tức quan tâm hỏi, “Gần đây sao rồi? Còn đang bận chuyện gì à?”

Nguyễn Manh mở trang web trên điện thoại di động cho anh ta xem, “Bận cái này, là Trần Mặc lập trình đấy.”

Sau khi xem xong, Mạnh Hàn đề nghị, “Cái này về sau tung ra thị trường, có thể tìm một số đối tác, thiết kế logo sau đó để bọn họ quảng cáo, làm như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí, hai bên cùng có lợi.”

Mạnh Hàn tuy là một phú nhị đại nhưng cũng không phải kẻ ngốc, lần này về nước là để thừa kế sự nghiệp của gia tộc, cho nên lời đề nghị của anh ta cũng không phải vô nghĩa.

Nguyễn Manh ánh mắt mang theo ý cười, “Vừa lúc tôi cũng có ý này, nhưng mà chuyện này phải lựa chọn thật kĩ càng, chất lượng thiết bị rất quan trọng, không thể vì tiền mà vất bỏ thương hiệu được.”

“Anh có một người bạn làm trong lĩnh vực này, để khi nào giới thiệu hai người với nhau.”

“Được, cảm ơn.”

Mạnh Hàn nhìn Nguyễn Manh, ánh mắt thâm thúy, “Không cần khách khí với anh như vậy.”

Hai người ngồi nói chuyện trời nam đất bắc hơn một tiếng, cuối cùng Mạnh Hàn mở lời muốn đưa Nguyễn Manh về nhưng cô lại từ chối, “Không cần đâu, nhà Trần Mặc cách đây không xa, đi vài phút là tới rồi.”

Sắc mặt Mạnh Hàn có chút phức tạp, giọng nói nhỏ đi, “Hai người quan hệ cũng thật tốt.”

“Đương nhiên, giao tình mười mấy năm, quá thân thuộc.”

“Cho nên…hai người sẽ không…” Mạnh Hàn không nói hết mà lập tức chuyển đề tài, “Vậy có việc thì trực tiếp gọi điện, có việc gì cũng không cần khách khí.”

Nguyễn Manh nở nụ cười, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng non, “Được, sẽ không khách khí.”

Mạnh Hàn mỉm cười tự tin mà khoa trương, bây giờ anh ta đang dần tiếp nhận việc làm ăn trong nhà, tương lai với Nguyễn Manh, anh ta nhất định phải đoạt được.

Nguyễn Manh mở một câu lạc bộ chuyên nghiệp nhưng chưa có danh tiếng, việc làm ăn phát triển không ngừng. Cô mang trang web mời rất nhiều đại V Weibo tuyên truyền, cũng kiếm được rất nhiều người biết đến.

Câu lạc bộ tiếp đón rất nhiều khách hàng, trong đó có con gái của chủ tịch tập đoàn Phú Hoa, tên là Lí Bội Dao. Nguyễn Manh cũng là người sinh ra ở đây, cũng biết tập đoàn Phú Hoa, tập đoàn này kinh doanh rất nhiều hạng mục, địa ốc, khách sạn, làng du lịch….

Bởi vì người giới thiệu là một người bạn phú nhị đại nên lần đầu tiên gặp mặt, Nguyễn Manh tự mình tiếp đón cô ta.

Lí Bội Dao lớn lên rất xinh đẹp, tỉ lệ dáng người rất tốt, thích vận động, tính cách cũng không tồi, nói năng rất có giáo dục, không biết nghe được ở đâu, nghe nói cô ta chuẩn bị kết hôn.

Lần thứ ba Lí Bội Dao đến, cô ta đem theo cả vị hôn phu. Nguyễn Manh lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc, là bạn học ba năm cao trung, Tần Dương.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.