Lời nói của Tống Diệp làm cho Trần Mặc rơi vào tình trạng bối rối, sau khi anh ta rời khỏi văn phòng, di động của Trần Mặc vang lên.
Là tin nhắn của Nguyễn Manh: [ Tớ đi cùng câu lạc bộ đi một tuần, buổi tối không cần chờ tớ. ]
Trần Mặc buông di động xuống, sắc mặt ảm đạm.
Từ khi thành lập câu lạc bộ tới nay, đây là lần đầu tiên cô tự mình dẫn đội, ở Mỹ cô cũng đã từng dẫn đội rất nhiều lần, mỗi lần ra ngoài lữ hành(*) cô đều là đội trưởng, lần này đi có hai huấn luyện viên câu lạc bộ chú trọng đào tạo, còn có mười mấy khách hàng VIP.
(*)Lữ hành là một hoạt động nhằm thực hiện một chuyến đi từ nơi này đến nơi khác bằng nhiều loại phương tiện khác nhau với nhiều lý do và mục đích khác nhau, nhưng không nhất thiết phải quay trở lại điểm xuất phát.(Theo google)
Bên ngoài điều kiện tương đối gian khổ, mà phần lớn khách hàng VIP đều là người mới, còn là đám nhà giàu ăn không ngồi rồi, muốn thông qua hoạt động như thế này tìm kiếm cảm giác k1ch thích. Ngay từ đầu bọn họ đã bỏ ngoài tai lời hướng dẫn của Nguyễn Manh, kết quả leo đến lưng chừng núi thì suýt chút nữa ngã gãy chân, may mắn Nguyễn Manh kịp thời phát hiện ra, sửa lại thiết bị cho bọn họ.
Nguyễn Manh bên này thì lo đến sứt đầu mẻ trán, còn Trần Mặc thì lại sinh hoạt giống như bình thường, chỉ khác là sáng sớm thứ hai, công ty có một đám thực tập sinh mới đến, Tống Diệp mở cuộc họp gọi Trần Mặc đến, giới thiệu mọi người với nhau.
Trong đó có hai người học cùng trường đại học với Trần Mặc, một nam một nữ, cả hai người bọn họ đều biết Trần Mặc. Cô gái kia tên là An Hạ, học cùng khoa với Trần Mặc, sau khi Tống Diệp giới thiệu, cô ta nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đợi Tống Diệp giới thiệu xong, Trần Mặc lập tức đi ra ngoài trở về văn phòng. Tống Diệp cũng không để bụng, tiếp tục say mê nói về tầm nhìn phát triển của công ty cho thực tập sinh mới.
An Hạ là vì Trần Mặc mới đến công ty này, Trần Mặc ở trường luôn là một nhân vật truyền kỳ, nhưng lại vô cùng giản dị, không tham gia bất cứ xã đoàn nào, mỗi năm đều giành được học bổng, thành tích luôn luôn đứng đầu, còn nhảy liền một lúc hai cấp.
Cô ta đã tạo ra không biết bao nhiêu lần màn ngẫu nhiên gặp gỡ, còn tìm hiểu thời khoá biểu của anh, chỉ cần có tiết được nghỉ, cô ta sẽ lập tức đến lớp của Trần Mặc, nhưng mà cô ta ở trước mặt anh đi đi lại lại vô số lần, anh đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn ra, em gái thực tập sinh mới đến thích Trần Mặc, mỗi khi rảnh rỗi thì lại chạy lên lầu văn phòng Trần Mặc xem náo nhiệt, diện mạo của Trần Mặc thực sự là hấp dẫn người ta, nhiều năm như vậy, loại chuyện như thế này cũng không ít.
Nhưng mà Trần Mặc đối với người khác, mặc kệ là nam hay nữ, cũng chưa bao giờ có ngoại lệ. Lúc đó có một nam nhân viên từng nói, mọi người đối với Trần Mặc đều không có giới tính.
An Hạ một ngày gõ cửa văn phòng Trần Mặc ba lần, mỗi lần đi vào đều hỏi mấy chuyện vô cùng bình thường, hai lần trước anh chỉ đơn giản nói cô ta ra ngoài, đến lần thứ ba, anh trực tiếp nói với cô ta, mấy vấn đề này hẳn là nên đi tìm người phụ trách cô ta.
____
Sáng sớm hôm sau, Tống Diệp trực tiếp tìm An Hạ nói, “Cô là người tôi tuyển chọn cực kỳ kỹ càng ở trường đại học, nhưng nếu năng lực của cô không đủ, tôi không ngại kết thúc kì thực tập của cô trước thời hạn, còn có, có chuyện gì thì mời cô đi tìm người phụ trách trực tiếp, Trần Mặc là tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật, không phụ trách hướng dẫn người mới.”
An Hạ trong mắt ngấn nước, nhìn qua cực kỳ ủy khuất.
Tống Diệp lắc đầu, trở về văn phòng. Mấy cô gái như vậy có rất nhiều, công ty lại là nơi thực tế, trừ khi bản thân là người bắt đầu, nếu không chẳng ai thích cái kiểu công tư không phân minh, đặc biệt là với một thực tập sinh tay mơ.
Giữa trưa, Trần Mặc tan làm vào thang máy, Ăn Hạ cũng ở bên trong. Trần Mặc mắt nhìn thẳng, Ăn Hạ đứng bên cạnh do dự nói, “Trần tổng, là anh nói với Tống tổng năng lực của em không đủ sao?”
Trần Mặc quay đầu nhìn qua, mặt không biểu tình, “Cô là ai?”
An Hạ giống như bị đánh vào mặt, ở khoa khoa học và công nghệ là nơi tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, cô ta ở khoa cũng được rất nhiều người theo đuổi, không nghĩ tới ở trước mặt Trần Mặc lượn qua lượn lại lâu như vậy lại có cái kết quả này.
Thang máy vừa lúc tới dưới lầu, Trần Mặc không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng ra ngoài, An Hạ đứng tại chỗ, không cam lòng nhìn bóng dáng Trần Mặc.
Cuối cùng cô ta cũng chờ đến ngày liên hoan thực tập sinh mới, lúc đầu Trần Mặc không đi, nhưng bị Tống Diệp mạnh mẽ kéo đi, cuối cùng bị kéo đến một nhà hàng lẩu.
Nhân viên công ty tổng cộng hơn hai mươi người, ngồi vây quanh ở một cái bàn dài, vừa ăn lẩu vừa uống được. Mấy ngày nay Trần Mặc luôn phiền não bởi vì Nguyễn Manh không có nhà, cho nên lúc Tống Diệp mời rượu, anh cũng không từ chối.
Hương vị lẩu ở đây rất nổi tiếng, nhưng mà vệ sinh lại không tốt lắm, Trần Mặc nhìn trên bàn ăn phủ một tầng dầu mỡ, hoàn toàn không có ý muốn động đũa, cuối cùng bụng trống không uống hai lon bia.
Trần Mặc bắt đầu ngà ngà say, sau khi say lại không giống với bình thường, các nhân viên thay nhau mời rượu, chẳng mấy chốc mà ánh mắt Trần Mặc đã bắt đầu mê man, khí chất trên người cũng nhu hoà đi rất nhiều. Khó có khi nhìn thấy Trần Mặc như vậy, mọi người bắt đầu ồn ào.
“Không nghĩ tới Trần tổng cũng có ngày uống say.”
“Ngày thường thì hoạt động gì cũng không tham gia, cũng không yêu đương, không kết bạn, cô độc một mình, cực kỳ thần bí.”
“Ai nói không có bạn gái, người lần trước tới không phải à?”
An Hạ lập tức dựng lỗ tai lên.
“Không nghe người ta nói là bạn từ nhỏ à.”
“Dừng, cô không hiểu rồi, cô không thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cô gái kia sao, tôi nói cho cô nghe, khẳng định là có ý gì đó.”
“Cái đồ thẳng nam nhà anh thì biết cái gì.”
Nam nhân viên kia không vui, “Không tin đúng không? Không tin thì chúng ta đi hỏi Trần tổng.”
“Hỏi thì hỏi.” Nữ nhân viên kia quay đầu hỏi Trần Mặc, “Trần tổng, anh có bạn gái chưa?”
Trần Mặc nghiêng đầu, bộ não của anh giống như bị đình trệ, bạn gái? Anh có bạn gái sao? Không có à? Vậy Nguyễn Manh là gì? Bạn tốt? Không đợi Trần Mặc trả lời, di động trên bàn rung lên.
Tống Diệp thò lại gần, “Ôi, là điện thoại của bạn gái cậu.”
Những người khác nghe thấy thế lại ồn ào một lần nữa.
Trần Mặc nhìn Tống Diệp, ánh mắt mơ hồ, giống như không hiểu lời anh ta nói.
Tống Diệp lắc đầu, cầm lấy di động trên bàn mở máy, trực tiếp mở miệng, “Chúng tôi đang ở nhà hàng lẩu số 66 đường Xuân Hi, Trần Mặc uống say, cô mau tới đón cậu ấy đi.”
Nguyễn Manh vừa mang câu lạc bộ trở về, vào nhà phát hiện không có ai, ngày thường giờ này Trần Mặc đã sớm ở nhà, bình thường cũng không có xã giao gì, cũng không thích ra ngoài, Nguyễn Manh sợ anh xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho anh.
Nghe thấy người ta nói Trần Mặc uống say, Nguyễn Manh mặc kệ mình chưa thay quần áo, trực tiếp ra ngoài. Nhà hàng lẩu cách nhà không xa, mười phút sau Nguyễn Manh đã tới.
Nguyễn Manh đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy đám người ngồi ở cái bàn dài gần cửa sổ, Tống Diệp là người đầu tiên nhận ra cô, đứng lên vẫy vẫy tay, “Trần Mặc ở chỗ này.”
Những người khác đều bày vẻ mặt xem náo nhiệt, ngoại trừ An Hạ. Cô ta nghiêm túc quan sát Nguyễn Manh, dùng ánh mắt khinh thường so sánh cô ta và Nguyễn Manh.
Đối phương lớn lên xinh đẹp, cô ta cũng không kém, đối phương dáng người thon dài cân xứng, mặc một bộ trang phục thể thao màu vàng, tuy rằng ngực không tính là lớn nhưng nhìn vẫn rất hài hoà với dáng người, so sánh với bản thân thì cô ta không có cái khí chất vận động quyến rũ, những cái khác cũng không khác là bao, nhưng mà cô ta tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng nhất cả nước, nếu đối phương không học cùng trường với cô ta thì khẳng định là không bằng. Nghĩ đến đây, An Hạ lập tức thẳng người.
Nguyễn Manh đi đến, nhìn Trần Mặc ngồi ở đó dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, trong mắt còn mang theo một tia tức giận không rõ nguyên nhân.
Cô đi đến trước mặt Trần Mặc, Trần Mặc nhìn theo động tác của cô, ngẩng đầu nhìn cô đôi mắt chớp chớp, Nguyễn Manh cúi đầu, ở trên đỉnh đầu anh nhẹ nhàng hỏi, “Say rồi à?”
Trần Mặc lắc lắc đầu, mắt to vô tội chớp chớp. Nguyễn Manh khẳng định là anh đã say, anh không nói dối nếu anh không say, bởi vì lần trước uống say anh còn cứng đầu phủ nhận.
Nguyễn Manh khách khí nói với Tống Diệp, “Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước, mọi người cứ tiếp tục chơi vui vẻ.”
Tống Diệp cười ha hả nói, “Được, cô mau đưa cậu ấy về đi.” Nói xong anh ta thuận tiện giúp Nguyễn Manh đỡ Trần Mặc đứng lên, Tống Diệp nhân lúc đó còn nói nhỏ vào tai anh, “Chúc hai người có một buổi tối nóng bỏng.” Nói xong anh ta lặng lẽ dúi vào túi quần Trần Mặc một thứ.
Nguyễn Manh không phát hiện ra động tác nhỏ của Tống Diệp, cô chào hỏi những người khác, sau đó đỡ Trần Mặc ra khỏi nhà hàng.
Trần Mặc say rượu, không giữ được thăng bằng, gần như cả người đều dựa vào Nguyễn Manh, cô bắt một chiếc taxi.
Ngồi trên xe, Trần Mặc dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm hờ, Nguyễn Manh hỏi anh, “Cậu uống bao nhiêu rượu vậy hả?”
Trần Mặc nói có chút đắc ý, chính xác nói ra số lượng, “Mười chín.”
“Uống nhiều như vậy mà cậu còn đắc ý?”
Trần Mặc “hừ” một tiếng giống như đang làm nũng, mang theo giọng mũi, sau đó anh gục vào hõm vai cô, một bộ dáng muốn được khen ngợi.
Nguyễn Manh có chút buồn cười, nhưng vẫn đưa tay lên sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, vừa khen ngợi vừa trách móc, “Bản lĩnh uống rượu ngày càng tốt, uống hai lần đều say.”
Trần Mặc thuận thế gục vào bả vai cô, chóp mũi đều là hương thơm quen thuộc của Nguyễn Manh, anh tham lam hít vào, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ba lần.”
Nguyễn Manh không nghe rõ anh nói gì, tiếp tục dặn dò, “Về sau người khác mời rượu cậu, cậu không được ngốc nghếch mà uống hết đâu, rượu là của người khác, nhưng thân thể là của mình…”
Ngồi phía trước là lão tài xế hơn 50 tuổi, qua kính chiếu hậu nhìn hai người trẻ tuổi đằng sau nói chuyện, khoé miệng không nhịn được mà mỉm cười giống như một người cha già.
Về đến chung cư, Nguyễn Manh đỡ anh xuống xe, lúc này Trần Mặc cũng đã thanh tỉnh hơn không ít, anh tự mình đi đến cửa nhà, ấn mật khẩu.
Đi thẳng một đường lên tới nhà, Trần Mặc không cần Nguyễn Manh đỡ. Cô lấy từ trong tủ giày ra hai đôi dép lê, chính mình đi vào rồi đưa một đôi cho Trần Mặc. Lúc đứng dậy, di động cô vang lên, là Mạnh Hàn gọi điện thoại tới. Nguyễn Manh nghe điện thoại, bên kia liền truyền đến tiếng Mạnh Hàn quan tâm, “Về đến nhà chưa Manh Manh?”
“Về rồi.”
“Lần này dẫn đội vất vả rồi, em nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi.”
“Tôi viết rồi, cảm ơn.”
“Đúng rồi, anh vừa vặn có một người bạn có một căn phòng không dùng tới, ở ngay tiểu khu sau câu lạc bộ thôi, có thời gian em muốn đi xem thử không? Ở đó ít nhất cũng thuận tiện cho em.”
“Ừm….” Nguyễn Manh theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Mặc đang đứng bên cạnh một cái.
Thật ra ở đây cô cũng cảm thấy thoải mái tự tại, nhưng ở lại lâu cũng không tốt lắm, cho nên mới nhờ anh ta thăm dò phòng ở, “Được, ngày mai tôi qua đó xem, cảm ơn.”
Trần Mặc đứng ở bên cạnh, nghe rõ những gì trong điện thoại, Nguyễn Manh cúp máy, nhìn Trần Mặc. Trần Mặc cúi đầu không nhúc nhích, dép lê đặt bên chân cũng không chịu thay.
Nguyễn Manh hỏi anh, “Sao cậu không thay giày đi?”
Trần Mặc ngước đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt u ám, anh hỏi, “Em chuẩn bị dọn đi?”
“Ừm… hiện tại trang web đã làm xong rồi, tớ không thể ở lại lâu thêm nữa.”
Sắc mặt Trần Mặc nghiêm túc, “Em vẫn có thể ở lại lâu hơn mà.”
Nguyễn Manh phất phất tay, “Vẫn là thôi đi, tuy rằng chúng ta có nhiều năm giao tình nhưng tớ cũng không thể làm chậm trễ sinh hoạt của cậu được, nhỡ đâu cô gái nào theo đuổi cậu nhìn thấy tớ ở đây thì không tốt.”
Trần Mặc bởi vì câu nói của cô mà nhăn mày, lúc trước chính là như vậy, làm cho anh quen với cuộc sống có cô ở bên cạnh, sau đó cô không nói một lời mà rời đi, mà bây giờ, cô lại một lần nữa chuẩn bị rời đi, còn vô tâm vô phế mà nói ra.
Nhất thời anh không thể khống chế được sự tức giận trong lòng. Anh tiến lên một bước, Nguyễn Manh theo bản năng lùi lại phía sau, lưng đụng vào tường, tay Trần Mặc chống lên tường, nhốt Nguyễn Manh ở trong ngực, nhẹ giọng hỏi, “Rốt cuộc ở trong mắt em, tôi là cái gì?”
Nguyễn Manh nhìn Trần Mặc thái độ đột nhiên thay đổi, cô sững sờ một lúc. Trong trí nhớ của cô, Trần Mặc luôn là một người an tĩnh, vô hại, không có cái gì có thể k1ch thích được anh, nhưng hiện tại thời khắc này, trên người anh lại mang một cảm giác áp bức khó tả chưa từng thấy.
Cô chớp chớp mắt, “Trần Mặc, cậu đột nhiên làm sao vậy? Có phải say quá rồi không?”
Khoảng khắc hạnh phúc mờ nhạt này, tựa như đi trên tấm băng mỏng, lần đầu giẫm lên đã tan ra.
Trần Mặc cười tự giễu, “Đúng, tôi say, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ không quên chuyện mình đã làm.”
Nói xong, anh cúi người, chuẩn xác hôn lên môi Nguyễn Manh.