Tốc độ lúc xuống núi chậm hơn rất nhiều so với lúc leo lên. Mấy nhân viên nam ở đằng trước liên tục muốn giúp đỡ An Hạ.
Ngày hôm qua chơi trò chơi nam nhân viên này vẫn luôn ồn ào, trên đường xuống núi vẫn luôn đi bên cạnh An Hạ, “Tiểu Hạ, em không chịu được nữa có thể dựa vào anh.”
An Hạ khéo léo từ chối, nhìn cái trán trơn bóng đầy mồ hôi dầu của anh ta, khách khí cười cười, “Không cần đâu anh Lý, em còn có thể kiên trì.”
Đường xuống núi vốn không rộng lắm, An Hạ đã sớm không còn sức lực, nhìn Trần Mặc trong mắt đều là Nguyễn Manh, tâm trạng cô ta lại càng tụt xuống, tiếng nam nhân viên bên cạnh cũng làm cô ta cảm thấy chói tai.
An Hạ vươn tay, “Anh Lý(*), anh đưa balo cho em, em tự mang được!”
(*) Chỗ này tác giả để là Anh Trương, tôi nghĩ là có thể tác giả gõ nhầm nên đổi thành Anh Lý ạ.
Nam nhân viên ôm balo vào lòng che lấy, “Có anh ở đây, sao có thể để cơ thể nhỏ bé của em mang chứ!”
An Hạ không muốn bị anh ta quấy rầy thêm nữa, kiên trì muốn mang balo của mình.
Lúc này Nguyễn Manh đi tới, cô vươn tay nắm lấy balo trong ngực nam nhân viên, giọng nói có hơi lạnh nhạt, “Lúc con gái nói không cần không phải là muốn mà làm giá đâu.”
Nam nhân viên lập tức không vui, ngày hôm qua chính là Nguyễn Manh đã làm anh ta mất hết mặt mũi, hôm nay lại thò một chân vào chuyện của anh ta, anh ta dùng sức kéo balo lại, còn thuận tay đẩy Nguyễn Manh một cái.
Đường núi vốn nhỏ hẹp, Nguyễn Manh không nghĩ tới anh ta sẽ đẩy mình, thân thể không khống chế được mà lùi về phía sau, mà người đang ở phía sau cô là An Hạ.
Nếu cô đụng phải An Hạ, rất có khả năng cô ta sẽ ngã xuống núi. Nếu cô nắm lấy nam nhân viên kia thì rất có thể cả hai người đều lăn xuống.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chỉ kịp nhìn một cái, cơ thể Nguyễn Manh nhanh chóng nghiêng qua một bên, ngã vào một góc núi.
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn thấy Trần Mặc đi đến, nhanh chóng ôm cô lên chạy xuống núi.
Bởi vì lúc ngã cô đã nhanh chóng xoay người một cái, cho nên tất cả mọi người đều không chú ý, bên đùi phải đang ở tư thế người bình thường không làm được, đau như kim đâm vào.
Trần Mặc không nói một lời ôm Nguyễn Manh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi.
Tống Diệp lấy di động gọi xe cứu thương.
Trần Mặc vừa xuống núi, xe cứu thương đã đến.
Trên xe, bác sĩ kiểm tra chân của Nguyễn Manh, còn Trần Mặc bên cạnh không nháy mắt mà nhìn chằm chằm.
Nguyễn Manh an ủi anh, “Không sao đâu, vận động bên ngoài thì khó tránh khỏi có lúc bị thương, cậu không cần lo lắng.”
Khoé môi Trần Mặc hơi giật một cái, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng cả người lại toát ra khí lạnh.
Áo thun màu trắng dính sát lên người, người có thói quen sạch sẽ như anh lại chẳng có thời gian quan tâm đến điều đó.
Mãi cho đến lúc bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng nửa tháng, không được tham gia các hoạt động thể thao bên ngoài, thì Trần Mặc mới khẽ thở ra.
“Đừng nói với ba mẹ tớ, khỏi bọn họ lại lo lắng.”
Trần Mặc gật đầu
Bởi vì chân của Nguyễn Manh bị thương, yêu cầu tĩnh dưỡng nửa tháng cho nên bác sĩ băng bó xong thì Nguyễn Manh lập tức chuẩn bị xuất viện. Trần Mặc mua một cái xe lăn, ôm cô ngồi lên sau đó đẩy cô ra khỏi bệnh viện.
Lúc đi đến đại sảnh bệnh viện, hai người lại gặp phải người quen.
Là Lí Bội Dao và Tần Dương, Nguyễn Manh cảm khái thành phố này quá nhỏ. Lí Bội Dao nhìn Nguyễn Manh ngồi trên xe lăn, lập tức nhiệt tình đi đến hỏi thăm, Nguyễn Manh chỉ đơn giản nói lại chuyện lúc leo núi, Lí Bội Dao thân thiện nói, “Cô là bà chủ của câu lạc bộ, sao lại có thể bị thương được, chuyện này làm cho khách hàng của cô nghĩ như thế nào đây, tôi bây giờ cũng không thể tùy tiện tham gia nữa, Tần Dương nói quá nguy hiểm, không thích hợp với tôi.”
Nguyễn Manh xấu hổ cười cười, sau đó lịch sử hỏi cô ta, “Hai người tới bệnh viện làm gì?”
Lí Bội Dao vuốt vuốt cái bụng nhỏ của mình, khoé miệng mang theo nụ cười dịu dàng, sau đó liếc mắt đưa tình nhìn Tần Dương, “Chúng tôi tới đây để khám thai.”
Nguyễn Manh lịch sự chúc mừng, “Chúc mừng hai người.”
Lí Bội Dao dựa người vào cánh tay của Tần Dương, ý tươi cười mang theo sự khoe mẽ, Tần Dương đối với Nguyễn Manh chỉ lịch sự cười cười, tiếp theo cậu ta chuyển tầm mắt đến Trần Mặc. Lúc đầu anh cũng lịch sự gật đầu một cái, sau đó liền dời tầm mắt, ánh mắt bây giờ dừng lại ở không trung, giống như đối với cuộc nói chuyện này không hề có hứng thú.
Anh vẫn giống như trước đây, đối với người và việc xung quanh đều thờ ơ, luôn sống trong thế giới của chính mình. Từ lần gặp mặt trước, Tần Dương cũng hiểu một chút về tình hình của Trần Mặc gần đây, trước đây anh là một nhân vật phong vân trong trường, cho dù ngày thường không tham dự mấy tiệc xã giao thì mọi người cũng hay bàn luận về sinh hoạt của anh. Trong lòng Tần Dương không khỏi cười lạnh, là thiên tài thì thế nào, hiện tại cũng chỉ là tổng giám đốc của một công ty game, cái loại quái thai này sao có thể thành công được!
Nghĩ đến đây, khoé miệng Tần Dương cong lên tươi cười.
Nguyễn Manh lịch sự lãnh đạm cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Lí Bội Dao, cô ta nói với Nguyễn Manh nhiều lời khách sáo, nhiều người không biết còn tưởng cô ta là bạn học cũ của cô, Nguyễn Manh ngồi trên xe lăn mỉm cười đối phó.
Cuối cùng Tần Dương túm lấy cánh tay của Lí Bội Dao, lúc này cô ta mới miễn cưỡng rời đi. Trần Mặc đẩy Nguyễn Manh ra ngoài, Lí Bội Dao ngửa đầu hỏi Tần Dương, ánh mắt không dịu dàng như vừa rồi, mang theo ý dò xét, “Anh cảm thấy em và cô ta ai đẹp hơn?”
Tần Dương sủng nịnh trả lời, “Hỏi cái gì mà ngốc như vậy, đương nhiên là em xinh đẹp nhất.”
Lí Bội Dao vừa lòng mỉm cười, lúc cô ta cúi đầu xuống vu0t ve bụng mình, khoé miệng Tần Dương nhếch lên một nụ cười lạnh.
Con mồi đã bắt tới tay không khơi dậy được hứng thú của cậu ta, Nguyễn Manh bây giờ so với lúc cao trung càng toả sáng rạng rỡ hơn, chỉ có cô mới biết lai lịch của cậu ta, tình cảm của cậu ta đối với cô rất phức tạp, có yêu thích, có ghen ghét, còn có lòng h4m muốn muốn thử chinh phục.
Từ sau khi kết hôn, Lí Bội Dao đã chính thức trở thành một bà nội trợ, việc cô ta làm hàng ngày nhiều nhất là chăm sóc nhan sắc, đi dạo phố và chơi thể thao, chuyện của công ty đã hoàn toàn giao cho Tần Dương xử lý.
Lúc trước Tần Dương chỉ là nhân viên ở công ty của cô ta, nhờ đầu óc và cách cư xử khéo léo cho nên rất nhanh cậu ta đã nắm toàn bộ công ty ở trong tay.
Lí Bội Dao nào biết tâm tư nhỏ đó của cậu ta, lúc trước chỉ đơn giản đến công ty, cô ta nhìn thấy một nữ thư ký xinh đẹp, ngày hôm sau đã bị cô ta sa thải.
Thực chất bọn họ còn chưa có phát sinh một chút gì gọi là ái muội, có lẽ là do Lí Bội Dao nghe được chuyện lúc cao trung của cậu ta, cho nên mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Manh đều cố ý khoe mẽ, chuyện này làm cậu ta có hơi buồn cười, thiên kim nhà giàu thì thế nào, không phải còn đang bị cậu ta đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?
_____
Nguyễn Manh bị Trần Mặc mạnh mẽ đưa về nhà, bởi vì đang trong thời gian dưỡng bệnh nên việc ở câu lạc bộ tạm thời giao cho Triệu Văn Hách hỗ trợ, dù sao từ lúc trở về cậu ta cũng rảnh đến phát điên, không tìm được công việc gì đứng đắn để làm.
Tống Diệp ngoài chi trả toàn bộ viện phí và phí mở rộng hoạt động cho Nguyễn Manh thì còn đưa cho cô một cái bao lì xì rất dày. Nguyễn Manh cũng không từ chối mà cầm lấy, dù sao đây cũng là thứ mà cô nên được.
Tống Diệp biết rõ, lấy thực lực của Trần Mặc thì không cần thiết phải đi làm công, nhưng anh lại tình nguyện ở lại công ty, cũng là bởi vì ở nơi này xã giao đơn giản, không có chuyện gì phiền toái. Gặp phải chuyện lần này anh ta cũng đã khuyên nam nhân viên kia lùi một bước, người quan trọng trong công ty nhất hiện nay là Trần Mặc, trong trò chơi bất kể là gặp lỗi gì anh đều có thể giải quyết dễ dàng. Nguyễn Manh đối với anh quan trọng như vậy, đương nhiên là không thể đắc tội.
Trần Mặc mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, một ngày làm đủ ba bữa cơm. Nguyễn Manh chỉ việc ngồi ngây ngốc ở nhà không phải làm gì, phần lớn thời gian không phải xem phim thì là chơi game. Trần Mặc tan làm về nhà thấy cô dựa nghiêng người trên sofa, chân bị thương gác lên bàn trà, chuyên chú chơi game. Nhìn thấy Trần Mặc trở về thì liếc mắt một cái, sau đó thuận tiện nói, “Trò chơi của công ty các cậu rất thú vị, chỉ là không dễ chơi cho lắm.”
“Ăn cơm xong anh giúp em chơi.”
Trần Mặc mặc tạp dề, bắt đầu nấu cơm, phía sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng Nguyễn Manh chơi game, ngẫu nhiên còn có tiếng chửi thề một hai câu.
Khoé miệng Trần Mặc nâng lên, nơi này không quạnh quẽ giống như trong quá khứ nữa, hiện tại thật sự giống một ngôi nhà.
Hai ngày này, bữa tối bất di bất dịch chính là canh xương hầm, là món mà mỗi ngày anh đều bắt đầu nấu từ sáng sớm. Ăn cơm xong, Trần Mặc cầm lấy di động của cô chơi game, Nguyễn Manh ngồi bên cạnh anh, thò đầu lại xem thao tác chơi game, ngón tay Trần Mặc thon dài nhanh nhẹn sử dụng kĩ thuật làm cho nhân vật quái thú xung quanh đồng loạt bị hạ
Nguyễn Manh vui sướng hét lên, “Được đấy, tốc độ đang nhanh hơn rồi.”
Trần Mặc nghiêm túc trả lời, “Luyện qua nhiều thôi.”
Nguyễn Manh nói xong mới cảm thấy lời này có hơi không thích hợp, cô lắc lắc đầu, Trần Mặc là người đơn thuần như vậy, tuyệt đối không có cái ý nghĩ kia, khẳng định là cô lại hiểu sai rồi.
Từ sự kiện áo mưa lần trước, cô đã có hơi không được bình thường, thỉnh thoảng sẽ nghĩ Trần Mặc và loại chuyện kia có liên quan tới nhau, là chuyện mà trước kia chưa từng có.
Rất nhanh Trần Mặc đã giúp cô qua bàn, thời gian cũng vừa lúc đến giờ nghỉ ngơi. Nguyễn Manh đứng dậy, nhảy lò cò đến toilet. Ở nhà tĩnh dưỡng đối với Nguyễn Manh cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ có phiền nhất chính là bây giờ đang là mùa hè, không tránh khỏi cơ thể sẽ ra mồ hôi, nhưng vì bị thương ở chân nên cô không thể thoải mái tắm rửa, bình thường chỉ có dùng khăn lông ẩm lau sơ qua, đặc biệt bất tiện.
Ban ngày Nguyễn Manh lấy màng bọc thực phẩm, ngồi ở cái ghế nhỏ bọc chặt chân lại, sau đó mở vòi nước thử tắm đơn giản, một lúc sau xác nhận nước không vào được vết thương mới c0i quần áo ra, thoải mái bắt đầu tắm.
Ở ngoài phòng khách, Trần Mặc ngồi trên sô pha vuốt phẳng hết tất cả nếp nhăn trên ghế, nhặt sợi tóc dài rơi trên bàn bỏ vào thùng rác, robot quét rác đi sau lưng anh, quét sạch bụi bẩn trên mặt đất.
Lúc này, đột nhiên toilet truyền đến tiếng “bịch” một cái.
Trần Mặc ngay lập tức chạy đến toilet gõ cửa, lo lắng hỏi, “Nguyễn Manh, em làm sao vậy?”
Mông Nguyễn Manh bị ngã mạnh xuống sàn, đau không nói lên lời.
Trần Mặc ở bên ngoài không nghe thấy tiếng Nguyễn Manh đáp lại, trong lòng càng lo lắng, anh dùng sức phá cửa phòng tắm, ngay sau đó, mặt mày đỏ bừng xoay người lại.
Nguyễn Manh ngồi dưới đất, chân bị thương hơi nâng lên, trên người mặc một bộ đồ lót màu nude, vừa rồi giặt quần áo, đi dép lê nên không cẩn thận bị nước xà phòng trơn trượt làm té ngã.
Trần Mặc quay lưng lại với Nguyễn Manh, “Em có sao không? Có bị thương nặng hay không?”
Hiện tại Nguyễn Manh không còn tâm trạng gì mà thẹn thùng nữa, dưới mông đau đớn khó khăn lắm mới dịu lại một ít, cô thở ra một hơi, mím môi nói, “Vẫn tốt, không có việc gì.” Cô vịn tay vào bồn rửa muốn đứng lên, bởi vì một chân không thể chạm đất nên cô đã cố hết sức, thử hai lần đều không đứng lên được.
Trần Mặc cảm nhận được cô đang cố đứng lên, anh bối rối chuyển tầm mắt, di chuyển người đến ngăn tủ bên cạnh lấy một cái khăn tắm to rộng, đưa ra sau lưng cho Nguyễn Manh. Cô cầm lấy khoác lên người, Trần Mặc lúc này mới quay đầu lại.
Trần Mặc đỡ Nguyễn Manh lên, ngồi ở cái ghế bên cạnh nhìn cái chân bị cô dùng màng bọc thực phẩm bọc chặt lại, không đồng ý nói, “Bọc như vậy càng có khả năng nhiễm trùng nhanh hơn.”
Nguyễn Manh bao biện, “Không thể nửa tháng không tắm rửa được, hơn nữa bây giờ lại là mùa hè, ai mà chịu nổi.”
Trần Mặc ngồi xổm xuống, đem chân bị thương của cô đặt lên đùi mình, tháo màng bọc thực phẩm trên chân xuống.
Trần Mặc tháo màng bọc thực phẩm, con mắt không nhìn loạn đi chỗ khác nhưng lúc này nhiệt độ trên gương mặt của amh còn chưa tan hết, Nguyễn Manh có thể thấy rõ ràng vành tai đỏ ửng như máu của anh.
Trần Mặc lây ngại ngùng sang cho cả Nguyễn Manh, lúc này cô cũng cảm thấy ngại ngùng, ở nước ngoài đi bơi với bạn bè mặc đồ lót là chuyện bình thường, tuy rằng cô và Trần Mặc lớn lên với nhau từ nhỏ nhưng chưa một lần ở chung với nhau như vậy.
Không khí xung quanh bắt đầu nóng dần lên…
Bầu không khí yên lặng càng làm cho ái muội tăng lên….
Nguyễn Manh vừa mới tắm xong, nhà tắm vẫn đang tràn đầy hơi nước, mà trên người cô bây giờ lại bọc một cái khăn tắm rất dày, lại có nguyên nhân làm cho toàn thân xấu hổ nóng lên, nhất thời lại làm cho cơ thể ra mồ hôi, dinh dính khó chịu.
Trần Mặc tháo màng bọc thực phẩm trên chân Nguyễn Manh sạch sẽ, sau đó đỡ cô đứng dậy. Anh liếc mắt vào bồn rửa tay, thấy nội y màu đen để ở bên trong, anh nhanh chóng dời tầm mắt.
Vừa rồi chỉ là không may nhìn thoáng qua, nhưng trí nhớ của anh vẫn luôn rất tốt, bộ dáng vừa rồi của Nguyễn Manh đã khắc sâu vào trong đầu anh.
Nguyễn Manh nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy nội y còn chưa giặt xong, sau đó nói với Trần Mặc, “Tớ không sao, cậu ra ngoài trước đi, tớ giặt xong cái này sẽ nghỉ ngơi.”
Trần Mặc hơi đỏ mặt, ánh mắt đảo loạn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Manh. Anh gật đầu, xoay người ra khỏi phòng tắm, bởi vì khẩn trương, lúc ra tới cửa còn đụng vào khung cửa một cái.
Mãi cho đến khi anh ra ngoài, Nguyễn Manh mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cô tháo áo tắm trên người xuống, dùng tay quạt quạt.
Vừa rồi xấu hổ muốn chết.
Nguyễn Manh giặt xong nội y, lại lấy khăn lắm mặc vào một lần nữa, ra khỏi phòng tắm, xác định anh không có ở trong phòng khách, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhảy lò cò về phòng mình.
Trần Mặc giờ phút này ngồi ở mép giường, cả cơ thể thẳng tắp, hai tay ngoan ngoãn đặt ở đầu gối, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cố gắng làm chính mình chú ý đến khe hở trên khung cửa phòng tắm, nhưng mà giờ phút này đầu óc anh loạn thành một mớ, bất luận thế nào cũng không thể tập trung được.
Tim đập 120 lần một phút, nhiệt độ trên mặt cũng không hạ xuống, anh đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, qua một hồi lâu, cuối cùng nhịp tim cũng ổn định trở lại.
Một đêm này, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách, làm cho cảnh trong mơ đêm nay cũng trở nên ẩm ướt.