Nguyễn Manh lấy trong phòng ngủ một cái chăn mỏng đắp lên cho anh, sau đó cầm túi rác mang ra ngoài để, tắt đèn phòng khách, nhìn theo hướng sô pha nhẹ nhàng nói, “Ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau, mặc dù tối hôm qua say rượu nhưng Trần Mặc vẫn đúng giờ thức dậy. Lần đầu tiên anh nằm trên giường cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, đến đoạn đối thoại hôm qua chạy qua đầu anh, anh nhận ra được Nguyễn Manh có điều gì đó muốn nói, hơn nữa anh dự cảm được chuyện này vô cùng quan trọng.
Anh lập tức nhảy xuống giường, chạy đến phòng ngủ của Nguyễn Manh, nôn nóng gõ cửa.
Nguyễn Manh xoa xoa mắt mở cửa, mắt cô nửa nhắm nửa mở, vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài, “Có chuyện gì vậy, mới sáng sớm mà đã có chuyện rồi à?”
Trần Mặc hai tay buông thẳng đường chỉ quần, lưng thẳng tắp, ánh mắt mong chờ, “Tối hôm qua em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Nguyễn Manh nghi hoặc nhíu mày, “Hả?”
Trần Mặc chớp chớp mắt, “Tối hôm qua em chỉ nói được một nửa.”
Nguyễn Manh đã dần thích ứng được với ánh sáng, cô ngáp một cái, “Cậu còn nhớ rõ à!”
Trần Mặc ngoan ngoãn gật đầu, “Trí nhớ của anh rất tốt.”
“Tớ biết trí nhớ của cậu tốt rồi, nhưng tớ quên mất rồi.”
Trần Mặc nghiêm túc chỉ ra sự thật, “Em không uống rượu.”
Đúng là đứa trẻ ngốc, những lời này cần phải có bầu không khí thích hợp, mà nếu anh nhận ra điều này thì anh đã không phải là Trần Mặc rồi.
Trí nhớ của anh tốt như vậy, Nguyễn Manh không hy vọng tương lai trong tình trạng đầu bù tóc rối, sáng sớm đã đối mặt với Trần Mặc, cô nhìn vào mắt anh, mỉm cười dịu dàng, “Hôm nay có kế hoạch gì không?”
Trần Mặc lắc đầu.
“Vậy hôm nay giao cho tớ đi, bây giờ thì cậu mau đi rửa mặt đi.”
Trần Mặc nghe lời xoay người, cho dù anh có ngu ngốc đi chăng nữa cũng cảm thấy ngày hôm nay sẽ có gì đó khác thường, bởi vì chờ mong và khẩn trương mà tay chân anh có hơi lóng ngóng.
Trần Mặc đi rửa mặt, Nguyễn Manh đứng ở phòng khách, trong lòng lẩm bẩm lời lát nữa định nói, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nguyễn Manh đi đến bảng chuông điện tử, bất thình lình hiện lên khuôn mặt tương tự Trần Mặc, chỉ là gương mặt kia giống với Trần Mặc lúc niên thiếu.
Trần Mặc rửa mặt xong, ánh mắt chờ mong ra ngoài, lập tức nhìn thấy trong phòng khách một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trần Nhiên nhìn thấy Trần Mặc, quen thuộc tự nhiên gọi một tiếng, “Anh, đã lâu không gặp.”
Trần Mặc sững người, em trai trong kí ức của anh chỉ dừng lại ở thời gian khi kết thúc kì thi đại học, mẹ mang theo Trần Nhiên trở về thu dọn hành lý.
Thoắt một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp mặt.
Người thân, anh chị em của người khác cũng như thế này sao? Anh chưa từng trải nghiệm qua, bởi vì anh chỉ có một đứa em trai này.
Trần Mặc đứng đó, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Trần Nhiên biết rõ tính cách của Trần Mặc nên không để bụng, tự nhiên đi đi lại lại trong phòng khách tham quan, tò mò đánh giá cách bài trí.
Ngũ quan của Trần Nhiên và Trần Mặc khá giống nhau, nhưng ánh mắt và khí chất hoàn toàn bất đồng, ánh mắt Trần Mặc thuần tịnh mang theo một tia lạnh nhạt, thoạt nhìn không dễ tiếp cận, nhưng nhìn tổng thể thì làm người ta liên tưởng đến một thiên sứ tốt đẹp. Còn Trần Nhiên thì ngoại trừ sự ngây ngô, trong mắt của cậu còn mang theo sự bất cần và nổi loạn của tuổi mới lớn.
Hai người na ná nhau ngồi đối mặt, Nguyễn Manh cảm thấy rất thú vị, nhiều năm rồi cô cũng không gặp Trần Nhiên, cô quen thuộc nói với cậu, “Trần Nhiên hiện tại đang học cao trung phải không?”
“Năm nhất cao trung, là trường cũ của hai người.”
“Cũng không tồi, ở lớp đặc biệt sao?”
Trần Nhiên nhìn Nguyễn Manh oán giận, “Không phải, em không thi được, vậy nên mà thiếu chút nữa em bị mẹ mắng chết rồi. Chị Manh Manh, em nói cho chị nghe, mẹ em từ lúc ly hôn đối với em vô cùng nghiêm khắc, hận không thể khống chế em 24 giờ, bây giờ đã lên cao trung, mới chỉ năm nhất mà cả ngày ngoài học trên lớp còn phải học bổ túc, không có một chút thời gian nghỉ ngơi, nói cái gì mà phải giống anh trai thi đậu đại học tốt nhất cả nước, em chỉ là người bình thường, trời sinh không phải là thiên tài, bà ấy bức em đến phát điên rồi.”
Trần Mặc ngồi trên sô pha, đôi tay đặt ở trên đùi, nhìn qua có chút câu nệ, anh không biết nên nói cái gì với Trần Nhiên.
Trần Nhiên nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng nhìn thấy ở phía dưới bàn nhìn thấy hai cái VR(*), cậu lấy ra hỏi Trần Mặc, “Nghe mẹ nói anh làm ở công ty phát triển game, đây là trò chơi công ty anh nghiêm cứu ra à?”
(*) Kính thực tế ảo
Trần Mặc gật gật đầu.
Trần Nhiên nóng lòng muốn thử, “Chúng ta cùng nhau chơi game đi!”
Trần Mặc gật gật đầu, anh tương đối hiểu về cái này.
Nguyễn Manh gọi điện thoại cho Tần Nam, nói cho bà biết Trần Nhiên ở đây, không cần lo lắng. Chờ cô nói chuyện điện thoại xong ra ngoài phòng khách, lập tức nhìn thấy Trần Mặc và Trần Nhiên hai người đang đứng ở khoảng trống phía trước sô pha, mang VR bịt mắt, lưng tựa vào lưng đứng chung một chỗ.
“Anh, anh đưa cho em vũ khí nào tốt đi.”
“Cây súng này không tồi, cảm ơn anh.”
“Trò chơi này là anh thiết kế ạ?”
Trần Mặc đơn giản trả lời, “Ừ.”
“M* nó, anh, anh quá trâu bò rồi!”
Không đến nửa giờ sau, chuông cửa lại vang lên. Nguyễn Manh ra mở cửa, ngoài cửa là một thân ảnh quen thuộc.
Nguyễn Manh đã nhiều năm không gặp Tần Nam, nhìn bà vẫn trẻ trung, chỉ là cả người hình như hơi căng thẳng, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Nguyễn Manh lễ phép chào hỏi, “Cháu chào dì Tần.”
“Là Manh Manh à, cháu cũng tới đây chơi sao?”
“Không phải ạ, hiện tại cháu đang ở đây.”
“Hả….” Biểu tình của Tần Nam có chút ngoài ý muốn.
“Cháu mới từ nước ngoài trở về, khoảng thời gian trước có nhờ Trần Mặc thiết kế cho cháu một trang web, cho nên tạm thời ở lại chỗ này một thời gian ạ.”
Tần Nam đi qua huyền quan, lập tức nhìn thấy Trần Nhiên đang cùng Trần Mặc chơi game.
Sắc mặt Tần Nam lập tức hạ xuống, “Con bây giờ đã là học sinh cao trung rồi, học tập mới là quan trọng nhất, sao lại chơi game thế hả?”
Trần Mặc tháo kính thực tế ảo xuống, giọng nói còn mang theo sự hưng phấn chơi game vừa rồi, “Trò chơi này đang rất hot, trong trường học cũng có rất nhiều người chơi, bọn họ đều nói người thiết kế ra trò này rất tuyệt vời, không ngờ người này lại là anh trai con.”
Tần Nam nhíu chặt mày, “Hiện tại quan trọng nhất vẫn là học tập để thi đại học, không phải để chơi cái thứ vô dụng này.”
Giọng nói của Trần Nhiên cũng nâng lên, “Chơi game thì làm sao ạ? Là anh của con thiết kế ra trò chơi này.”
“Nó và con giống nhau à?”
“Thế nào lại không giống nhau ạ?”
Tần Nam phẫn nộ hét lên, “Nó không bình thường, con cũng không bình thường sao?”
Trần Nhiên không nói gì nữa.
Trần Mặc đứng ở đó, đầu rũ xuống, bên tai anh lại vang lên giọng nói khàn khàn chỉ trích của Trần Vĩnh Quốc, “Tất cả đều là tại mày, tại mày.”
Bọn họ nói, tất cả đều là tại anh.
Bọn họ nói, anh không giống người khác.
Bọn họ nói, anh không bình thường…
Hai tay Trần Mặc buông thõng bên người, đôi mắt nhìn loạn trên mặt đất, không nhìn thẳng vào ai.
Nhiều năm như vậy, anh lỗ nực học tập sinh hoạt của người bình thường, làm việc, quy tắc, học bọn họ hết tất cả, nhưng từ trước đến nay chưa một ai dạy anh, đối mặt với tình huống như thế này cần phải làm gì.
Tuy rằng tính cách của anh còn rất nhiều hạn chế, nhưng bị người thân thuộc nhất hét lên như vậy, Nguyễn Manh nghe thấy trong lòng rất không thoải mái, cô không muốn nhìn thấy Trần Mặc khó chịu, chạy nhanh đến ngăn cản, “Bọn họ chỉ đang đùa thôi, đánh một hai cái cũng không sao đâu.”
Tần Nam hét lên xong mới hối hận nhìn Trần Mặc, bà nhìn Nguyễn Manh, mất tự nhiên cười cười, “Thật xin lỗi, là dì phản ứng hơi quá rồi.”
Nguyễn Manh cười nói, “Dì Tần, dì ngồi đi, dì muốn uống cái gì, cháu lấy cho dì.”
Tần Nam xấu hổ ngồi xuống cạnh chỗ Trần Mặc đang đứng, giống như người xa lạ nói, “Cho dì một ly nước ấm là được rồi, cảm ơn Manh Manh.”
Nguyễn Manh vào trong lấy nước, Trần Nhiên bĩu môi đi theo sau cô, phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Nam và Trần Mặc.
Tần Nam mở miệng, “Trần Mặc, con ngồi đi.”
Trần Mặc nghe lời ngồi ở một bên.
Tần Nam không tự nhiên mà xê dịch chân, Trần Mặc bên cạnh ngay lập tức lùi về phía sau một chút. Tần Nam quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, nhất quyết không nhìn bà.
Trần Nhiên là người duy nhất mà bà có thể dựa vào, bà không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vừa rồi đúng là bà đã phản ứng hơi thái quá, nhưng bà cũng không có ý định xin lỗi Trần Mặc, bà ho nhẹ một cái, giọng nói khô khốc, “Con bây giờ thế nào?”
Trần Mặc gật gật đầu, bây giờ mọi chuyện đều rất tốt.
“Từ nhỏ quan hệ của con và Manh Manh đã rất tốt, bây giờ hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau, vậy là mẹ yên tâm rồi.”
Trần Mặc rũ đầu, không nói lời nào.
Tần Nam hạ mắt nhìn VR trên sô pha, tìm lời hỏi, “Đây là trò chơi công ty các con thiết kế sao?”
Trần Mặc gật gật đầu.
“Ừ.”
Nhất thời Tần Nam không tìm được đề tài gì nữa, bầu không khí xấu hổ trầm mặc, may mắn lúc này Nguyễn Manh đem ly nước ấm ra ngoài.
Tần Nam nói cảm ơn, vừa rồi bà có để ý thấy Nguyễn Manh đi đường hơi khập khiễng, quan tâm hỏi, “Chân cháu làm sao vậy Manh Manh?”
“Lúc trước leo núi nên bị ngã, bây giờ đã đỡ hơn rồi ạ.”
Tần Nam dặn dò, “Về sau nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Có Nguyễn Manh ở đây, Tần Nam luôn cùng cô tìm đề tài nói chuyện, đợi uống xong ly nước, bà đứng lên, “Dì phải đi rồi, buổi chiều Trần Nhiên còn một lớp học bổ túc nữa.”
Tần Nam nhìn Trần Mặc ngồi trên sô pha, anh rũ đầu nhìn hoa văn trên sàn nhà.
“Trần Mặc, mẹ phải đi rồi.”
Trần Mặc ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn không nhìn bà, anh hơi gật đầu.
Bộ dáng của Trần Mặc lúc này giống với khi mà Tần Nam dọn đi, lúc đó bà cũng nói lời này, lúc ấy anh mới chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Đôi mắt Tần Nam đột nhiên ẩm ướt, bà trốn tránh xoay người thật nhanh ra cửa.
Tần Nam lái xe, Trần Nhiên ngồi bên cạnh ghế lái xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn cẩn thận mở miệng, “Anh trai rất lợi hại, làm việc ở công ty game, tự mình thiết kế ra trò chơi, tự mình mua nhà ở, bây giờ anh ấy sống rất tốt, cũng không khác gì người bình thường….”
Giọng của Trần Nhiên càng lúc càng nhỏ, cậu cúi đầu, một lúc sau nhẹ giọng bổ sung, “Mẹ, lúc trước là chúng ta bỏ rơi anh ấy.”
Tần Nam nhìn thẳng phía trước, không trả lời Trần Nhiên, mắt bà mở to, cố gắng không để cho nước mắt chảy ra.
Vừa rồi bà rời đi cũng giống như năm đó bà rời khỏi Trần Mặc, bởi vì bà không dám đối mặt với anh, cũng không dám đối mặt với quá khứ thất bại.
Mọi người thường nói không có cha mẹ nào lại không yêu thương con cái mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, bà liền nhớ tới cuộc hôn nhân thất bại của bản thân, bà là một người mẹ thất bại.
Cuộc sống của bà tại sao lại trở nên như thế này?
Khi còn nhỏ bởi vì cuộc hôn nhân của ba mẹ không hạnh phúc, cho nên khát khao lớn nhất của bà là tương lai có một người chồng yêu mình và một đứa con thông minh hiểu chuyện, có được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng mà từ sau khi Trần Mặc chào đời, bà vẫn luôn một mình chiến đấu, mọi người nói chứng tự kỷ là một loại chứng cô độc, có lẽ người trong cuộc cũng không cảm thấy cô đơn bằng những người bên cạnh họ.
Đối mặt với sự thờ ơ của người thân và bạn bè, vợ chồng luôn trách cứ lẫn nhau, nó giống như một hòn đá, chậm rãi mài mòn trái tim mềm mại ra khỏi cái kén lạnh lùng và thô ráp.
Từ sau khi ly hôn, bà vẫn luôn một mình chịu đựng, bà muốn cho đứa con bình thường duy nhất này của mình trở thành nhân trung long phượng (*), làm cho những người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng phải câm miệng. Tuy nhiên cuộc sống sinh hoạt bình thường vội vàng luôn làm con người cảm thấy mệt mỏi, thất vọng, lo âu, làm cho con người khó có thể đạt được như ý nguyện.
(*) Tớ nghĩ câu này cũng giống như câu Nhân trung chi long: rồng trong loài người
Đến cuối cùng, con trai không trở thành người mà bà mong muốn, mà chính bản thân bà, cũng không trở thành người mà mình mong muốn.
Thanh xuân giống như một cái búng tay, năm tháng trôi đi không hề trở nên, cuối cùng bà nhận được cái gì? Còn lại cái gì?
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà suy nghĩ đến vấn đề này.
Thì ra trở thành người lớn, cũng rất khổ sở để ổn định cuộc sống của bản thân!