Cô cẩn thận mở cuốn notebook ra, bên trong ghi chú những thói quen xấu của cô.
Hồi nhỏ có rất nhiều chuyện xảy ra, rất nhiều chuyện cô đã quên, đột nhiên nhìn thấy những dòng chữ này làm cô nhớ ra.
Có lần đầu tiên cô đến kì kinh nguyệt, cũng có những lời cô dặn dò anh những thứ cần chú ý trong sinh hoạt, xã giao bình thường,….
Cô mở đến trang mới nhất được viết, bên trên ghi những việc cần phải làm khi yêu đương, mặt bên cạnh đánh dấu đỏ ba chữ vô cùng rõ ràng “cùng nhau ngủ”. Giở thêm một lần nữa là dòng chữ “Nếu làm không được, bạn gái sẽ lấy lí do là tính cách không hợp để chia tay.”
Nguyễn Manh đầu đầy hắc tuyến, “Cái này ai nói với anh vậy?”
Trần Mặc thành thành thật thật nói, “Tống Diệp.”
Chả trách ngày trước anh ấy lại đột nhiên đi thư viện nghiên cứu mấy cuốn sách kì lạ kia, “Về sau đừng có tin lời anh ta.”
Anh không am hiểu xã giao thường ngày nên rụt rè hỏi, “Anh ta nói không đúng sao?”
“…..” Cô nên trả lời thế nào đây? Hình như lời anh ta nói cũng có chút đạo lý.
Chỉ là những thứ này không phù hợp với Trần Mặc.
Lúc này đột nhiên tiếng di động của Nguyễn Manh vang lên.
Người gọi đến là người phụ trách thương hiệu Yamono Lâm Việt, cô ấy hẹn Nguyễn Manh thời gian kí hợp đồng, Nguyễn Manh liền quyết định buổi sáng thứ hai.
Nghe xong điện thoại, Nguyễn Manh cầm nhiệt kế điện tử tiến đến. Trần Mặc ngồi đó ngoan ngoãn cho cô đo, nhiệt độ đã hạ hơn không ít.
Nguyễn Manh thở nhẹ ra, “Xem ra vẫn là uống thuốc có hiệu quả.”
Trong khu nghỉ dưỡng có bể bơi và suối nước nóng, nhưng Trần Mặc vẫn đang còn sốt nhẹ, không thích hợp đi. Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Nguyễn Manh hỏi anh, “Anh đã đói bụng chưa?”
Trần Mặc ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn cô, sau đó gật gật đầu.
Nguyễn Manh gọi điện thoại đặt cơm hộp dưới nhà ăn của khu nghỉ dưỡng, mười phút sau đã có một con robot đem cơm tới.
Đồ Nguyễn Manh gọi đều là thức ăn thanh đạm, nhưng Trần Mặc vẫn không ăn được bao nhiêu. Nguyễn Manh đẩy chén cháo đến trước mặt anh, “Anh mau ăn cái này đi!”
Trần Mặc nhìn chằm chằm chén cháo vài giây, do dự một lúc, cuối cùng cũng bưng chén cháo lên.
Trần Mặc ăn xong, Nguyễn Manh hỏi anh, “Được rồi, bây giờ anh đi ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy chắc sẽ khá hơn đấy!”
Trần Mặc lắc lắc đầu.
“Vậy anh nằm xuống đây trước, chúng ta nói chuyện với nhau nhé.” Kỳ thật bây giờ Trần Mặc có thể nói nhiều hơn bình thường, Nguyễn Manh cũng muốn ở lại lâu hơn.
Trần Mặc nghe lời nằm trên giường, Nguyễn Manh ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Cho dù là từ góc độ nào thì ngũ quan của Trần Mặc vẫn tinh xảo như cũ.
Nguyễn Manh hỏi anh, “Anh thích đi du lịch không?”
Trần Mặc nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Nguyễn Manh suy đoán, “Vừa thích vừa không thích?”
Trần Mặc gật đầu.
“Vậy tại sao anh lại cùng em đến đây?”
Trần Mặc híp mắt lại, tự nhiên mà trả lời, “Bởi vì anh thích em, rất rất thích em. Anh hy vọng có thể cùng em làm chuyện em thích.”
Đây là lần đầu tiên Trần Mặc nói thích Nguyễn Manh một cách tự nhiên như vậy, tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, nhưng nghe được câu nói này giống như rót mật vào tai, vị ngọt lan ra cả trái tim.
Thì ra những người yêu nhau còn có thể nói ra những lời làm trái tim rung động đến như vậy
Nguyễn Manh nắm lấy tay anh, nghiêm túc trả lời, “Em cũng muốn cùng anh làm chuyện anh thích.”
Khoé miệng Trần Mặc nhếch lên, anh gật gật đầu, dịu dàng “Ừ” một tiếng.
Bởi vì đang nằm ngửa, lúc Trần Mặc gật đầu còn lộ ra cái cằm thứ hai, Nguyễn Manh nhịn không được lấy tay chọc chọc vào cổ anh. Trần Mặc theo bản năng rụt cổ lại, ngay sau đó lại thả lỏng, mí mắt khép hờ, tùy ý để Nguyễn Manh trêu chọc.
Trần Mặc lúc này giống như một con mèo lười, đem nơi m3m mại nhất của mình cho người ta, mang theo sự thân mật và tín nhiệm vô điều kiện.
Quan hệ thân mật, rung động nhất chắc hẳn là như thế này!
Thuốc bắt đầu có tác dụng, đôi mắt Trần Mặc dần dần nhắm lại. Nguyễn Manh rút tay lại, dịu dàng nói, “Ngủ ngon, ngủ một giấc cho ngon, tỉnh dậy liền hết bệnh.”
Trần Mặc nhắm hai mắt lại, rất nhanh hô hấp của anh đã đều đều. Nguyễn Manh biết là anh đã ngủ, cô chuẩn bị đứng dậy đi đổ nước, phát hiện ra anh đã ngủ say nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Nguyễn Manh mỉm cười dịu dàng, Trần Mặc lúc tỉnh táo và Trần Mặc khi phát sốt, say rượu là hai người hoàn toàn khác nhau. Có đôi lúc Nguyễn Manh cảm thấy là mình đang yêu đương với hai người vậy.
Nhưng mà hai Trần Mặc này đều làm cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Bởi vì không muốn đánh thức Trần Mặc, Nguyễn Manh liền ngồi yên tại chỗ nhìn anh ngủ say. Mặt trời từ bên ngoài cửa sổ qua rèm che màu trắng chiếu vào, làn da của anh vẫn giống như lúc nhỏ, trắng nõn, không giống Nguyễn Manh, vì thường xuyên ra ngoài rèn luyện mà màu da có hơi đen, cô khẽ nâng mày, bên trong ẩn chứa dịu dàng khó phát hiện.
Nguyễn Manh cứ như vậy cẩn thận quan sát anh, hình ảnh cậu bé kì lạ trong quá khứ và chàng trai an tĩnh cứ chồng chất lên nhau. Lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ đến, nhiều năm trôi qua, quan hệ của hai người ngày càng thân mật.
Thời gian thật là một điều kì diệu.
Bất tri bất giác Nguyễn Manh cũng ghé vào giường ngủ thiếp đi.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đánh thức hai người. Nguyễn Manh tỉnh dậy phát hiện Trần Mặc đang nhìn mình không chớp mắt, Nguyễn Manh xoa xoa cổ, “Anh dậy lúc nào đấy?”
Trần Mặc khôi phục lại biểu tình không gợn sóng như cũ, ngắn gọn trả lời, “Năm phút trước.”
“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa anh?” Nguyễn Manh vừa hỏi vừa lấy nhiệt kế đặt lên trán anh, nhiệt độ đã trở lại bình thường.
Trần Mặc vẫn nằm yên, không tránh né cũng không có hành động gì khác. Nguyễn Manh nháy mắt có hơi mất mát, Trần Mặc biết làm nũng lại biến mất rồi.
Nhưng ngay lập tức cô lại cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi vô lý, mặc kệ là cái gì, tất cả đều là Trần Mặc.
Nguyễn Manh lắc lắc đầu, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là Khương Triều, anh ta mời mọc nói, “Chúng tôi định đi đến sân gôn, cô… hai người các cô có muốn đi chung không?”
Nguyễn Manh lịch sử từ chối, “Bây giờ không tiện, Trần Mặc anh ấy đang bị sốt.”
Giọng nói Khương Triều có chút thất vọng, “Như vậy sao, vậy hai người muốn đi có thể nói với chúng tôi, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
“Được, cảm ơn.”
Nguyễn Manh từ chối Khương Triều xong, đóng cửa lại trở về phòng. Trần Mặc lúc này cũng đã rời giường, gấp chăn phẳng phiu không có một nếp nhăn. Anh thấy Nguyễn Manh quay lại, quay đầu hỏi cô, “Buổi chiều chúng ta làm gì?”
“Thân thể anh đã tốt hơn chưa?”
Trần Mặc gật gật đầu.
Nguyễn Manh suy nghĩ, Trần Mặc vừa mới khỏi bệnh, vẫn là nên đi vườn thực vật. Vườn thực vật được thiết kế theo kiểu nhà kính, nhiệt độ bên trong rất thích hợp, hơn nữa còn có thể tự hái rau quả.
Vườn thực vật có rất nhiều loại trái cây, dâu tây, cà chua, dưa leo,…. Nguyễn Manh cầm lấy một cái làn làm bằng trúc, vừa đi vào đã lập tức hái một rổ đầy dâu tây, cắn một miếng mọng nước, còn mang theo hương vị thiên nhiên, không nhiễm chất hoá học.
Nguyễn Manh quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Trần Mặc, “Thật sự rất ngọt, anh mau tới đây nếm thử đi.”
Đường đi trong vườn có bùn đất, Trần Mặc hơi nhăn mày, lấy dũng khí bước đi qua bùn ẩm ướt, đi đến bên cạnh Nguyễn Manh. Nguyễn Manh đưa cho anh một trái dâu tây.
Vẻ mặt Trần Mặc do dự, dâu tây này còn chưa có rửa qua, thật là không có biện pháp nào để mà ăn cả.
Nguyễn Manh lúc này mới nhớ tới người này yêu thích sạch sẽ, cô nghĩ nghĩ, “Anh xem, ở đây trái cây đều không có chất độc hại, trên mặt đất còn dính nước, có thể thấy bonk họ hôm qua tưới rất nhiều nước, cho nên trái cây ở đây đều đã được rửa qua rồi.”
Trần Mặc nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy Nguyễn Manh nói cũng có lý, lúc này mới cầm lấy trái dâu.
Nguyễn Manh nhìn anh từ nhíu mày đến hơi ngạc nhiên, cô hỏi, “Ngọt không?”
Trần Mặc gật đầu, quả thật rất ngọt.
Thời gian còn lại Nguyễn Manh đem trái cây hái được ăn hết sạch, ăn đến no căng. Trần Mặc vẫn luôn không nhanh không chậm đi phía sau cô, mỗi một loại trái cây chỉ thử qua có một ít.
Nguyễn Manh cho rằng thân thể Trần Mặc không thoải mái, cô hỏi, “Anh không ăn nữa sao?”
Trần Mặc lắc đầu, “Vậy là đủ rồi.”
“….”
Từ vườn thực vật về, Trần Mặc đi tắm, sau đó đem giày của hai người đi giặt sạch, phơi ở ban công.
Đợi Trần Mặc xu dọn xong đã đến bữa tối. Bởi vì giày còn đang ướt nên hai người gọi cơm hộp ăn trong phòng.
Chờ đến khi giày khô thì trời đã tối. Nguyễn Manh đang nghĩ xem buổi tối nên làm cái gì, thì Trần Mặc đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Pháo hoa.”
Tuy rằng thanh âm của anh vẫn bình tĩnh như ngày thường, nhưng Nguyễn Manh lại nghe ra có một tia vui sướng ở trong đó.
Nguyễn Manh nhìn xuống, hình như là ở dưới chân núi đang bắn pháo hoa, khoảng cách cũng không xa. Cô xỏ giày vào, sau đó kéo tay Trần Mặc, “Đi, chúng ta đi xem pháo hoa.”
Hai người rất nhanh đã đi đến chân núi, bởi vì bên cạnh hồ đang bắn pháo hoa nên có rất nhiều người, đa phần là tình nhân.
Trần Mặc ngửa đầu nhìn pháo hoa mỹ lệ trên bầu trời, mỗi năm đến Tết Nguyên Đán chỉ có một mình anh xem, cho nên trong danh sách yêu đương có một cái là cùng Nguyễn Manh xem pháo hoa đêm giao thừa, không nghĩ tới hiện tại đã có thể thực hiện.
Trần Mặc cúi đầu nhìn cô, hình ảnh Nguyễn Manh phản chiếu trong mắt anh, “Hy vòng sau này mỗi năm chúng ta đều có thể cùng nhau xem pháo hoa.”
Nguyễn Manh mỉm cười rạng rỡ, cô gật đầu thật mạnh, “Ừ!”
Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, Trần Mặc cũng nở nụ cười, không giống như nụ cười chỉ nhếch môi bình thường, mà là kiểu cười không hề ẩn nhẫn, bên trong mang theo ý thoả mãn và thả lỏng.
Phía sau là bầu trời pháo hoa mỹ lệ, trước mặt là Trần Mặc tươi cười sáng lạn.
Nguyễn Manh lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc tươi cười thoải mái như thế, cô không khỏi nhớ đến lời vị bác sĩ Lý kia, không thể phủ nhận rằng cô rất để tâm đến nó, cô theo bản năng hy vọng chuyện này vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Nhưng giờ phút này nhìn thấy nụ cười của Trần Mặc, cô đột nhiên cảm thấy chính bản thân mình có chút buồn cười.
Cô và Trần Mặc quen biết nhau lúc 7 tuổi, tuy rằng người khác không thể hiểu được anh, nhưng nhiều năm nay bọn họ ở chung vô cùng hòa hợp, không có xuất hiện vấn đề gì quá lớn, tại sao lại vì mấy lời nói của bác sĩ tâm lý mà thấp thỏm bất an chứ?
Trần Mặc là bạn của cô, hiện tại là người yêu của cô, bọn họ đối với nhau đều là người quen thuộc nhất, thân thiết nhất.
Cô phải tin tưởng anh, cũng nên tin tưởng chính mình, tin tưởng hai người có thể tìm ra phương pháp ở chung hoàn hảo.
Lúc này tầm mắt Trần Mặc rời khỏi bầu trời đầy pháo hoa, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Manh. Nguyễn Manh có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình trong đôi mắt đen láy của anh.
Bên trong đều là cô.
Cô có thể cảm nhận được sự vui sướng và tin cậy của anh lúc này.
Cảm giác này vừa quen thuộc lại ấm áp, làm trái tim cô mềm nhũn, giống như cô đang bước đi trên một chiếc kẹo bông gòn ngọt ngào.
Đây chắc hẳn là cảm giác yêu một người phải không?
Lúc kiên cường, mạnh mẽ, lúc lại mềm mại đến thấu xương.